Chương 45
Nãi Hương Vị Đát
2024-08-07 16:49:19
Cánh cửa của cửa hàng bị bỏ ngỏ một cách ngẫu nhiên, hàng hóa bên trong thì lộn xộn, điều này cho thấy những người hỗ trợ cửa hàng đã hoảng sợ như thế nào khi họ rời đi.
Đương nhiên không có khách hàng mua sắm, thay vào đó là những zombie cô đơn như bóng ma.
Cô để ý rằng có một nữ zombie mảnh khảnh, mặc một chiếc váy nhỏ xinh mới và đi giày cao gót, mái tóc xoăn dài như làn sóng nước, làn da xám xanh của cô ấy hiện lên mơ hồ với lớp trang điểm tinh xảo. Trước khi bị cắn, có thể là đang hẹn hò với bạn trai của mình.
Giang Diệu Diệu không khỏi thở dài, thật sự là may mắn cô có thể sống đến bây giờ.
Một mùi hương ập đến, cô ngẩng đầu liền thấy những cây đào bên đường đang nở rộ, những đóa hoa màu hồng bên cạnh nhau trải dài một màu hồng lãng mạn.
Ánh nắng xuyên qua những khe hở giữa những bông hoa, chiếu sáng những zombie dưới gốc cây màu hồng.
Lục Khải Minh nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt của cô, anh lên tiếng hỏi: "Hay là lấy một ít mang về đi?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Không, đi siêu thị thôi."
Bởi vì phải cải trang làm zombie, mà bọn nó vốn đi rất chậm, lái xe chỉ mất vài phút mà bây giờ hai người bọn họ đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Siêu thị ngay bên đường, trước cửa có một khu đất nhỏ rộng hàng trăm mét vuông.
Ngày thường, ở quảng trường có người bán hàng, người khiêu vũ, người bán kẹo đường, bán bóng bay, cần cái gì có cái đấy, giờ chỉ còn hai zombie đứng đấy, tranh giành một thứ gì đó.
Giang Diệu Diệu đến gần, thấy đó là một nửa đùi người thối rữa, ghê đến mức cô sắp nôn ra tới nơi.
Lục Khải Minh che mũi và miệng, tăng tốc độ.
Cửa siêu thị không đóng nên rất dễ ra vào. Không có điện bên trong, giống như biệt thự, trước mắt là một khoảng không tối tăm.
Có lẽ có những zombie ẩn trong bóng tối, luôn có những tiếng động lạ.
Lục Khải Minh nắm tay cô, thì thầm: “Chúng ta không đi quá sâu, chỉ cần lấy ở gần đây, cô đi theo tôi, đừng xa quá. Hơn nữa, chúng ta cũng phải nhanh. Nếu không trở về trước khi trời tối, chúng ta sẽ xong đời."
Giang Diệu Diệu chỉ hận không thể dính cả thân mình lên người anh, chứ đừng nói đến đi cách xa anh, cô gật gật đầu, cầm lấy giỏ đồ mà anh đưa cho, bắt đầu đi lấy đồ.
Quầy thu ngân được chia thành ba khu vực, một là khu vực đồ uống, chứa đầy cốc khuyến mại, sữa, nước trái cây, v.v.
Một là khu vực đồ dùng cần thiết hàng ngày, với kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm và những thứ tương tự.
Cuối cùng là khu bánh mì giảm giá, có rất nhiều túi bánh mì.
Giang Diệu Diệu muốn uống sữa chua, nhưng nó quá nặng, cho nên cô không thể cầm được, cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ, lấy một ít kem đánh răng và một chai dầu gội và sữa tắm nhỏ từ phần nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó tập trung phần lớn sức lực vào những chiếc bánh mì.
Bánh mì tươi có hạn sử dụng ngắn, vì đã để lâu nên bị mốc, nhưng bánh mì mềm như Dali Garden vẫn ăn được.
Giang Diệu Diệu nhặt chúng bỏ vào giỏ, thì thầm nhờ Lục Khải Minh giúp đỡ.
Lục Khải Minh không trả lời, cô nhìn lại thì choáng váng.
Người đâu? Vừa rồi còn ở đây cơ mà!
"Lục Khải Minh..."
Đương nhiên không có khách hàng mua sắm, thay vào đó là những zombie cô đơn như bóng ma.
Cô để ý rằng có một nữ zombie mảnh khảnh, mặc một chiếc váy nhỏ xinh mới và đi giày cao gót, mái tóc xoăn dài như làn sóng nước, làn da xám xanh của cô ấy hiện lên mơ hồ với lớp trang điểm tinh xảo. Trước khi bị cắn, có thể là đang hẹn hò với bạn trai của mình.
Giang Diệu Diệu không khỏi thở dài, thật sự là may mắn cô có thể sống đến bây giờ.
Một mùi hương ập đến, cô ngẩng đầu liền thấy những cây đào bên đường đang nở rộ, những đóa hoa màu hồng bên cạnh nhau trải dài một màu hồng lãng mạn.
Ánh nắng xuyên qua những khe hở giữa những bông hoa, chiếu sáng những zombie dưới gốc cây màu hồng.
Lục Khải Minh nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt của cô, anh lên tiếng hỏi: "Hay là lấy một ít mang về đi?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Không, đi siêu thị thôi."
Bởi vì phải cải trang làm zombie, mà bọn nó vốn đi rất chậm, lái xe chỉ mất vài phút mà bây giờ hai người bọn họ đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Siêu thị ngay bên đường, trước cửa có một khu đất nhỏ rộng hàng trăm mét vuông.
Ngày thường, ở quảng trường có người bán hàng, người khiêu vũ, người bán kẹo đường, bán bóng bay, cần cái gì có cái đấy, giờ chỉ còn hai zombie đứng đấy, tranh giành một thứ gì đó.
Giang Diệu Diệu đến gần, thấy đó là một nửa đùi người thối rữa, ghê đến mức cô sắp nôn ra tới nơi.
Lục Khải Minh che mũi và miệng, tăng tốc độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa siêu thị không đóng nên rất dễ ra vào. Không có điện bên trong, giống như biệt thự, trước mắt là một khoảng không tối tăm.
Có lẽ có những zombie ẩn trong bóng tối, luôn có những tiếng động lạ.
Lục Khải Minh nắm tay cô, thì thầm: “Chúng ta không đi quá sâu, chỉ cần lấy ở gần đây, cô đi theo tôi, đừng xa quá. Hơn nữa, chúng ta cũng phải nhanh. Nếu không trở về trước khi trời tối, chúng ta sẽ xong đời."
Giang Diệu Diệu chỉ hận không thể dính cả thân mình lên người anh, chứ đừng nói đến đi cách xa anh, cô gật gật đầu, cầm lấy giỏ đồ mà anh đưa cho, bắt đầu đi lấy đồ.
Quầy thu ngân được chia thành ba khu vực, một là khu vực đồ uống, chứa đầy cốc khuyến mại, sữa, nước trái cây, v.v.
Một là khu vực đồ dùng cần thiết hàng ngày, với kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm và những thứ tương tự.
Cuối cùng là khu bánh mì giảm giá, có rất nhiều túi bánh mì.
Giang Diệu Diệu muốn uống sữa chua, nhưng nó quá nặng, cho nên cô không thể cầm được, cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ, lấy một ít kem đánh răng và một chai dầu gội và sữa tắm nhỏ từ phần nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó tập trung phần lớn sức lực vào những chiếc bánh mì.
Bánh mì tươi có hạn sử dụng ngắn, vì đã để lâu nên bị mốc, nhưng bánh mì mềm như Dali Garden vẫn ăn được.
Giang Diệu Diệu nhặt chúng bỏ vào giỏ, thì thầm nhờ Lục Khải Minh giúp đỡ.
Lục Khải Minh không trả lời, cô nhìn lại thì choáng váng.
Người đâu? Vừa rồi còn ở đây cơ mà!
"Lục Khải Minh..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro