Zombie Bùng Nổ
Nãi Hương Vị Đát
2024-08-07 16:49:19
Đồ nướng BBQ ăn được một phần ba đã không ăn nổi nữa, Giang Diệu Diệu đem bỏ vào tủ lạnh rồi đi đến cạnh cửa sổ.
Cửa sổ có lắp song sắt chống trộm, được cô lựa chọn kĩ càng khi thuê nhà, hi vọng có thể chống chọi với đám zombie lâu một chút.
Đêm đã khuya, bầu trời đằng xa vẫn mang một màu hồng rực, nhìn có vẻ là hướng phía trung tâm thành phố.
Nếu cô nhớ không nhầm thì trong nguyên văn, đó chính là nơi mà làn sóng zombie đầu tiên bùng nổ, không đến ba ngày sau toàn bộ thành phố đã biến thành địa ngục trần gian.
Có lẽ là do quá căng thẳng, Giang Diệu Diệu suốt đêm không ngủ được, cứ trợn tròn mắt nhìn về phía hừng đông.
10 giờ sáng, mọi người vẫn làm những việc như bình thường, trên các trang web đột nhiên xuất hiện một clip ngắn.
“Một người đàn ông tên Hao Sơn Lộ bỗng nhiên lao tới cắn xé một người đi đường gần đó, nghi ngờ là bệnh chó dại phát tác!”
Clip vô cùng máu me, độ dài khoảng nửa giờ đã thu hút được sự chú ý vô cùng lớn.
Trong khi phần bình luận còn đang có người thảo luận rằng liệu có phải bệnh dại thật hay không, đã xuất hiện clip thứ hai.
Ngay sau đó là clip thứ ba, thứ tư…
11 giờ trưa, trung tâm thành phố đã mất khống chế, mọi người bắt đầu chạy trốn.
Khu biệt thự cũng bị chịu ảnh hưởng, rất nhiều người chạy trốn về nhà, các siêu thị bên đường cũng bị tranh nhau mua.
Đồ ăn, nước, thuốc và các đồ vật khác bị tranh đoạt không còn gì.
Vô số clip được tung ra đến mức hỗn loạn, có người đoán rằng đây có lẽ là một loại bệnh truyền nhiễm mới.
Giang Diệu Diệu cả ngày nay chưa ra khỏi cửa, ngổi cạnh cửa sổ xem tình huống vừa ăn sạch thịt nướng BBQ ngày hôm qua.
Đêm hôm đó xảy ra rất nhiều vụ tấn công vô cùng tàn nhẫn, thương vong lên đến hàng chục nghìn người.
Chính phủ phái quân đội ra áp chế, không ngờ cũng bị lây bệnh, chỉ có thể dùng số nhân lực ít ỏi còn sót lại để tổ chức cho người dân di tán, đi đến nơi an toàn trước.
Nhờ xe quân đội mở đường, từng nhóm người đi xe gia đình theo phía sau.
Khi đoàn xe đi ngang qua khu biệt thự, hàng xóm nhà bên cạnh còn tốt bụng qua gõ cửa hỏi cô có muốn đi xe cùng gia đình nhà họ hay không.
Dựa theo tiến độ của nguyên tác, chỉ tạm thời an toàn cho đến hơn một tháng sau. Đến khi đó các thành phố lớn trên thế giới đều bị thất thủ, những người sống sót chỉ có thể sống lưu lạc trong rừng rậm, sa mạc hay thậm chí là trên đại dương.
So sánh giữa việc ra ngoài bất ngờ gặp phải nguy hiểm trong quá trình đó, cô thà tình nguyện ở lại chỗ này có ăn có uống.
Giang Diệu Diệu đưa cho bọn họ chút đồ ăn cùng thuốc: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không đi đâu, chúc mọi người thuận lợi.”
Đối phương ngạc nhiên đáp: “Cô chắc chắn rồi chứ?”
Giang Diệu Diệu gật đầu, nhìn người hàng xóm rời đi rồi đóng cửa lại rồi khóa trái, bê sô pha, bàn với những vật có thể di chuyển được chặn hết ở trước cửa.
Cuối cùng cô lên phòng ngủ trên lầu, khóa cửa lại rồi mở máy tính ra chơi game.
Bởi vì bên ngoài quá ồn ào, cô còn đeo tai nghe vì sợ ảnh hưởng đến việc chơi game.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ ba, dân cư trong thành phố đã di tán hơn một nửa, toàn bộ hệ thống công cộng bị tê liệt. Xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc đều không thể hoạt động.
Cửa sổ có lắp song sắt chống trộm, được cô lựa chọn kĩ càng khi thuê nhà, hi vọng có thể chống chọi với đám zombie lâu một chút.
Đêm đã khuya, bầu trời đằng xa vẫn mang một màu hồng rực, nhìn có vẻ là hướng phía trung tâm thành phố.
Nếu cô nhớ không nhầm thì trong nguyên văn, đó chính là nơi mà làn sóng zombie đầu tiên bùng nổ, không đến ba ngày sau toàn bộ thành phố đã biến thành địa ngục trần gian.
Có lẽ là do quá căng thẳng, Giang Diệu Diệu suốt đêm không ngủ được, cứ trợn tròn mắt nhìn về phía hừng đông.
10 giờ sáng, mọi người vẫn làm những việc như bình thường, trên các trang web đột nhiên xuất hiện một clip ngắn.
“Một người đàn ông tên Hao Sơn Lộ bỗng nhiên lao tới cắn xé một người đi đường gần đó, nghi ngờ là bệnh chó dại phát tác!”
Clip vô cùng máu me, độ dài khoảng nửa giờ đã thu hút được sự chú ý vô cùng lớn.
Trong khi phần bình luận còn đang có người thảo luận rằng liệu có phải bệnh dại thật hay không, đã xuất hiện clip thứ hai.
Ngay sau đó là clip thứ ba, thứ tư…
11 giờ trưa, trung tâm thành phố đã mất khống chế, mọi người bắt đầu chạy trốn.
Khu biệt thự cũng bị chịu ảnh hưởng, rất nhiều người chạy trốn về nhà, các siêu thị bên đường cũng bị tranh nhau mua.
Đồ ăn, nước, thuốc và các đồ vật khác bị tranh đoạt không còn gì.
Vô số clip được tung ra đến mức hỗn loạn, có người đoán rằng đây có lẽ là một loại bệnh truyền nhiễm mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Diệu Diệu cả ngày nay chưa ra khỏi cửa, ngổi cạnh cửa sổ xem tình huống vừa ăn sạch thịt nướng BBQ ngày hôm qua.
Đêm hôm đó xảy ra rất nhiều vụ tấn công vô cùng tàn nhẫn, thương vong lên đến hàng chục nghìn người.
Chính phủ phái quân đội ra áp chế, không ngờ cũng bị lây bệnh, chỉ có thể dùng số nhân lực ít ỏi còn sót lại để tổ chức cho người dân di tán, đi đến nơi an toàn trước.
Nhờ xe quân đội mở đường, từng nhóm người đi xe gia đình theo phía sau.
Khi đoàn xe đi ngang qua khu biệt thự, hàng xóm nhà bên cạnh còn tốt bụng qua gõ cửa hỏi cô có muốn đi xe cùng gia đình nhà họ hay không.
Dựa theo tiến độ của nguyên tác, chỉ tạm thời an toàn cho đến hơn một tháng sau. Đến khi đó các thành phố lớn trên thế giới đều bị thất thủ, những người sống sót chỉ có thể sống lưu lạc trong rừng rậm, sa mạc hay thậm chí là trên đại dương.
So sánh giữa việc ra ngoài bất ngờ gặp phải nguy hiểm trong quá trình đó, cô thà tình nguyện ở lại chỗ này có ăn có uống.
Giang Diệu Diệu đưa cho bọn họ chút đồ ăn cùng thuốc: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không đi đâu, chúc mọi người thuận lợi.”
Đối phương ngạc nhiên đáp: “Cô chắc chắn rồi chứ?”
Giang Diệu Diệu gật đầu, nhìn người hàng xóm rời đi rồi đóng cửa lại rồi khóa trái, bê sô pha, bàn với những vật có thể di chuyển được chặn hết ở trước cửa.
Cuối cùng cô lên phòng ngủ trên lầu, khóa cửa lại rồi mở máy tính ra chơi game.
Bởi vì bên ngoài quá ồn ào, cô còn đeo tai nghe vì sợ ảnh hưởng đến việc chơi game.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ ba, dân cư trong thành phố đã di tán hơn một nửa, toàn bộ hệ thống công cộng bị tê liệt. Xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc đều không thể hoạt động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro