Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Cử Chỉ Nhỏ Của...

Phúc Nguyên Nhi

2024-11-21 16:44:50

Dư Uyển Âm nghe lời của Nam Bảo Lâm liền tủi thân nhìn Thái tử, muốn xin một cơ hội để giải thích. Nhưng khi thấy Thái tử giữ nét mặt lạnh lùng, xung quanh toát lên một luồng khí lạnh, nàng bỗng không dám mở miệng.

Từ nhỏ, nàng luyện võ, tính tình gan dạ, chẳng ngại điều gì, không câu nệ phép tắc. Nhưng duy nhất Thái tử khiến nàng phải cẩn trọng. Ngay cả một câu nói, nàng cũng cân nhắc nhiều lần.

Hiện giờ, Thái tử đang bực vì lời cáo buộc từ Nam Bảo Lâm rằng nàng trèo cây để nhìn trộm nam nhân. Giải thích thì e rằng ngài không muốn nghe, dù có nghe, chắc ngài cũng nghĩ nàng đang bao biện cho hành vi vô sỉ. Nàng liền nói: “Thái tử điện hạ, ngài thật sự nghĩ thần nữ ở chốn đại lễ như vậy mà lại công khai hành động bất chấp lễ nghi, nhìn trộm nam tử sao?”

Dư Uyển Âm hỏi như thể cố níu kéo chút hy vọng, nhưng lòng lại lo sợ câu trả lời của Thái tử. Nàng cúi đầu, hàng mi dài che đi đôi mắt, như phạm nhân đợi phán quyết.

Thái tử liền nói: “Cô sẽ không tin lời nói phiến diện của người khác. Cô muốn nghe ngươi giải thích.”

“Thật sao?” Dư Uyển Âm ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp ánh lên niềm vui bất ngờ.

Thái tử gật đầu: “Dĩ nhiên là thật.”

Nam Bảo Lâm bối rối: “Thái tử điện hạ, chuyện này có gì để giải thích? Rõ ràng mọi người đều thấy.”

Thái tử không để tâm đến lời nàng ta, bình tĩnh nhìn Dư Uyển Âm: “Ngươi nói đi.”

Dư Uyển Âm đáp: “Thần nữ nhìn thấy một chú chim non rơi khỏi tổ nên trèo cây để giúp nó quay về tổ.”

“Thì ra là vậy!”

Hoàn toàn trùng khớp với những gì Cửu Cửu nghĩ. Thật may mắn khi chàng nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, nếu không thì chàng đã bỏ lỡ một nữ nhân vừa lương thiện vừa tốt đẹp như Dư Uyển Âm rồi.

Dư Uyển Âm nào biết Thái tử nghĩ gì, chỉ lo ngài không tin nên giải thích thêm: “Điện hạ, thần nữ thật sự không nói dối, nếu ngài không tin, có thể nhìn vào chú chim non bị thương ở chân trái trong tổ.”

Thái tử mỉm cười: “Ngươi không cần lo lắng, cô tất nhiên tin ngươi.”

“Điện hạ thật sự tin thần nữ sao?” Dư Uyển Âm ngỡ ngàng, nhìn quanh thấy ai cũng dùng ánh mắt khó tin để nhìn nàng, như thể lời giải thích của cô là chuyện cười. Nàng thở dài: “Mọi người đều nghĩ thần nữ trèo cây chỉ để nhìn trộm nam tử, nhưng Thái tử điện hạ lại tin thần nữ sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vì Cô tận mắt thấy ngươi đặt chú chim non trở lại tổ.” Thái tử đáp.

Nam Bảo Lâm bàng hoàng: “…”

Dù biết nàng ta trèo cây để giúp chim non, nhưng cây đó vừa cao, vừa rậm, chỉ những ai biết mới có thể nhận ra. Thế mà Thái tử lại thấy được?

Nam Bảo Lâm muốn hỏi rõ nhưng chưa kịp lên tiếng, Thái tử đã nói: “Nam Tiểu thư, ngươi là con thứ của Nam gia, không biết giữ bổn phận, còn gây chuyện tại cung yến, bịa đặt vu khống người khác, tội đáng bị phạt.”

“Thái tử điện hạ, thần nữ không hề…” Nam Bảo Lâm hốt hoảng lắc đầu: “Thần nữ thật sự thấy Dư tiểu thư nhìn trộm nam tử, những người xung quanh cũng thấy, nếu ngài không tin có thể hỏi họ…”

Nhưng Thái tử đã nói là tận mắt thấy Uyển Âm giúp chim non. Những người xung quanh dù thấy khác cũng chẳng dám làm trái ý ngài.

“Chúng thần không thấy gì cả.”

“Thái tử điện hạ thấy gì, chúng thần thấy nấy.”

Nam Bảo Lâm: “…”

Thái tử hỏi: “Ngươi nghe rõ chưa?”

Nam Bảo Lâm cúi đầu chán nản.

“Đã nghe rồi thì mau lên, Nam tiểu thư gây chuyện vu oan, phạt đánh năm mươi roi để làm gương.”

Nam Bảo Lâm bị đánh đến mặt sưng đỏ, chỉ dám lén trốn bên ngoài đợi tan tiệc để về cùng gia đình.

• • •

Cửu Cửu bước không nổi nữa, Thái tử bế nàng, cùng Dư Uyển Âm trở lại tiệc. Trên đường đi, Cửu Cửu ngồi trong vòng tay của Thái tử, cứ chăm chú nhìn Dư Uyển Âm, lòng không ngừng tán thưởng.

【Dư tiểu thư thật xinh đẹp! Không không, không phải là xinh đẹp, mà là rất mỹ miều.】

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


【Dung mạo đoan trang, vẻ mặt hiên ngang, quả không hổ danh nữ anh hùng! Cửu Cửu thật muốn sờ thử khuôn mặt của Dư tiểu thư.】

Nghĩ là làm, Cửu Cửu đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt của Dư Uyển Âm nhưng không với tới.

Dư Uyển Âm thấy Cửu Cửu đưa tay ra tưởng cô bé đòi quà, mỉm cười tháo túi tiền trên người, đặt vào tay Cửu Cửu.

“Công chúa, hôm nay là sinh thần của người, thần nữ không chuẩn bị quà tốt, nên xin dâng toàn bộ số tiền của thần nữ, mong người thích gì có thể tự mua.” Dư Uyển Âm nói dịu dàng.

Cửu Cửu: “…”

【Cửu Cửu không hề đòi quà mà…】

Thái tử nhìn Cửu Cửu ôm túi tiền thì bật cười, nụ cười của chàng quả là tuyệt mỹ, đôi mắt sáng long lanh khiến người đối diện không thể rời mắt. Dư Uyển Âm bị cuốn hút, bất giác bước chậm lại.

Thái tử nhận thấy nàng ta đi chậm, liền dừng lại đợi. Uyển Âm vui mừng khi thấy điều đó.

Thế nhưng, Cửu Cửu vẫn giơ tay về phía nàng. Chẳng lẽ công chúa lại thích trâm cài, hay là đôi khuyên tai?

Hôm nay nàng đeo toàn đồ trang sức mới chế tác, đẹp đẽ, công chúa thích cũng phải. Dư Uyển Âm cởi trâm cài, khuyên tai đặt vào lòng bàn tay Cửu Cửu: “Nếu công chúa thích, thần nữ xin dâng hết.”

Cửu Cửu ôm cả tay đầy trang sức: “…”

【Cửu Cửu đâu có ý đó.】

【Sao Cửu Cửu bỗng giống người hám tiền vậy? Lúc thì đòi tiền, lúc thì đòi trang sức của người khác.】

Cửu Cửu bĩu môi, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Công chúa, sao người không vui?” Dư Uyển Âm hốt hoảng khi thấy nét mặt ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Số ký tự: 0