Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Ngươi Dám Bắt N...

Phúc Nguyên Nhi

2024-11-21 16:44:50

【Hắc hắc hắc】

“Được rồi, đi thôi nào.”

Lý Phi bật cười trước suy nghĩ đáng yêu đầy tự kiêu của Cửu Cửu. Nha đầu này thật là thích tự khen mình.

“Mẫu thân hôm nay cũng xinh đẹp lắm đó!”

Cửu Cửu nhìn Lý Phi với bộ cung trang màu tím đậm, trông trang nhã và lịch sự, xinh đẹp mà lại đằm thắm, khiến con bé mở tròn mắt.

【Nếu phụ hoàng mà thấy chắc chắn sẽ bị mẫu thân làm cho mê mệt mất thôi. 】

【Cửu Cửu muốn giấu mẫu thân đi, không để phụ hoàng dễ dàng thấy được, haha…】

Với suy nghĩ tinh nghịch ấy, Cửu Cửu và Lý Phi cùng nhau đến Đức Lân Điện nơi tổ chức yến tiệc. Vẫn còn sớm, chưa có nhiều người đến.

Cửu Cửu nũng nịu khuyên Lý Phi đi vào tẩm cung bên cạnh để uống trà.

【Lát nữa, mẫu thân phải để người ta gọi mãi mới xuất hiện nhé. 】

【Có như vậy mới có thể hoàn toàn chinh phục trái tim của phụ hoàng. 】

Lý Phi thực ra chẳng quan tâm đến việc chinh phục ai, chỉ là đang khát nước. Yến tiệc chưa bắt đầu, đành vào tẩm cung uống tạm vậy.

Trước khi đi, nàng định dặn Cửu Cửu vài câu, bảo con bé không được chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi nàng quay lại. Thế nhưng, Cửu Cửu như con khỉ con, đã chạy đi mất tăm.

Lý Phi sai người thân cận đi theo, lại dặn dò đội cấm vệ gần đó một chút, xác định không có nguy hiểm, nàng mới vào tẩm cung.

Vừa ngồi xuống rót một chén trà, vị tỷ tỷ “thâm tâm bất nhất” Thanh Phi lại xuất hiện.

“Muội muội, đã lâu không gặp!” Thanh Phi cười chào hỏi.

Từ sau lần Thanh Phi đòi chuyển đến Thu Thủy cư ở cùng với ý đồ chẳng tốt đẹp, Lý Phi đã chẳng còn cảm giác gì với Thanh Phi nữa.

Lý Phi khẽ gật đầu, đáp nhạt nhẽo: “Đúng là đã lâu không gặp.”

“Tỷ tỷ vẫn rất quan tâm đến muội đó!” Thanh Phi nói: “Tỷ tỷ còn nghĩ đến chuyện dọn sang Thu Thủy cư để có thể chăm sóc cho muội.”

Chưa từ bỏ sao?

Ha ha...

“Vậy thì không cần đâu.”

Lý Phi chẳng còn muốn uyển chuyển nữa, thẳng thừng từ chối.

“Dù tỷ tỷ có giúp muội giải quyết vấn đề của Giang Quý Phi như một biểu hiện thành ý thì muội cũng không muốn cho tỷ đến ở cùng sao?” Thanh Phi hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong khi đó, Cửu Cửu như con khỉ con, chạy lung tung khắp Đức Lân Điện, thực chất là đang tìm người.

Cô bé đang tìm Dư Uyển Âm.

Cửu Cửu muốn gặp nữ anh hùng trung thành với Thái tử và Tây Sở trong truyện, đồng thời cũng muốn Thái tử ca ca sớm gặp Dư Uyển Âm.

Nhưng chưa tìm thấy Dư Uyển Âm, Cửu Cửu đã gặp một người khác, Phượng Thái Vi.

Từ sau khi bị đuổi ra khỏi cung, Phượng Thái Vi rất ít khi trở lại, chỉ có những dịp yến tiệc toàn quần thần thế này, nàng mới được đi cùng cha mẹ vào cung.

Cửu Cửu tưởng rằng sau khi bị tước danh vị Quận chúa và bị đuổi khỏi cung, Phượng Thái Vi sẽ biết sai, ngoan ngoãn hơn. Ai ngờ nàng nghĩ sai rồi.

Phượng Thái Vi vẫn kiêu ngạo như vậy.

Lúc này, ở một góc Đức Lân Điện, Phượng Thái Vi đang đẩy ngã một cô bé đồng trang lứa, còn đá cô bé mấy cái.

Cô bé kia đau quá khóc òa, nhưng Phượng Thái Vi vẫn không chịu buông tha, còn đá thêm, miệng thì lầm bầm.

“Xấu xí, ngươi là cái thứ gì? Dám nhìn bổn cung thế này mà không quỳ xuống sao?”

“Đồ tiện tì, để xem bổn cung đá chết ngươi.”

“Tiểu Hồng, Tiểu Ngọc, các ngươi mau lên, giúp bổn cung đánh.”

Cửu Cửu tuy đứng khá xa Phượng Thái Vi và nha đầu bị đánh kia nhưng với đôi mắt tinh anh, con bé nhìn rõ được nha đầu đang bị đá là ai.

Nha đầu đó có một vết bớt đỏ trên mặt, chiếm đến một phần tư gương mặt, nhìn thoáng qua không đẹp lắm, nhưng ngắm kỹ thì đường nét khuôn mặt khá hài hòa, vết bớt cũng không ảnh hưởng nhiều.

Trong truyện có nhắc đến nha đầu với vết bớt đỏ này.

【Đây chắc chắn là Nam Nguyên Hương, con gái của muội muội cùng cha khác mẹ của mẫu thân. Nam Nguyên Hương không phải người tầm thường. 】

【Thuở nhỏ, nàng ấy vì có vết bớt trên mặt, nhà ngoại lại gặp nạn, cuộc sống rất khó khăn, không được cha coi trọng. Nhưng nàng ấy có đầu óc kinh doanh, từ nhỏ đã biết kiếm tiền, sau này sẽ trở thành thương nhân giàu nhất thiên hạ, vết bớt trên mặt cũng sẽ được loại bỏ. 】

【Tương lai xán lạn vô cùng! 】

Cửu Cửu vốn đã định cứu người.

Biết người bị đánh là Nam Nguyên Hương, là biểu tỷ của mình, lại còn là nữ thương nhân giỏi nhất tương lai, cô nhóc càng muốn ra tay.

Cửu Cửu vội vàng chạy đến trước mặt Phượng Thái Vi và Nam Nguyên Hương.

Những người theo sau cô nhóc, bao gồm Quế mụ mụ, đều sửng sốt.

“Công chúa đột nhiên chạy nhanh như vậy để làm gì?”

“Là ở đâu có cháy sao? Hay là đi cứu người?”

Đến trước mặt Nam Nguyên Hương, Cửu Cửu đẩy hai nha hoàn đang đánh người ra, rồi dang tay như gà mẹ bảo vệ con, che chắn cho Nam Nguyên Hương, “Nguyên Hương tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phượng Thái Vi khó hiểu: “Thập Bát Hoàng… Công chúa?” Sao chỗ nào cũng gặp nó thế này?

Cửu Cửu: “Ngươi dám bắt nạt biểu tỷ của bản công chúa sao?”

“Biểu tỷ của ngươi?” Phượng Thái Vi sững sờ. Nha đầu Nam Nguyên Hương này chỉ là một người nhỏ bé đáng thương mà thôi, mẫu thân thì yếu đuối, phụ thân lại không coi trọng, ai cũng có thể bắt nạt.

Sao tự nhiên lại thành biểu tỷ của Cửu Cửu?

Chẳng lẽ Lý Phi và mẫu thân của Nam Nguyên Hương là tỷ muội?

Sao trước giờ nàng chưa từng nghe nói?

“Thập bát công chúa, ngươi không phải là bịa chuyện để cứu nàng ta đấy chứ?” Phượng Thái Vi không tin chút nào.

“Ta lại lấy chuyện này ra nói lung tung à?” Cửu Cửu hừ lạnh, “Ta tuy nhỏ nhưng không ngốc, không đến mức không nhận ra thân thích của mình.”

“Nếu ngươi còn tiếp tục bắt nạt biểu tỷ của ta, ta sẽ khiến ngươi không ngóc đầu lên được.”

Cửu Cửu tuy nhỏ, lời nói mềm mại, nhưng đang nói lời đe dọa. Tuy nhiên, nghe vẫn không có gì đáng sợ, còn mấy chữ phát âm chưa rõ vì miệng còn nhỏ.

“Hứ!”

Phượng Thái Vi không để tâm.

Nhưng đột nhiên, Cửu Cửu nhìn nàng một cách lạnh lùng, ánh mắt băng giá không chút ấm áp.

Phượng Thái Vi thấy vậy có chút sợ hãi, giọng run run nói: “Ngươi… ngươi… nhìn ta như vậy làm gì?”

Cửu Cửu: “Ngươi bảo nha hoàn của mình thả biểu tỷ ta ra, ta sẽ không nhìn ngươi như thế nữa.”

Sau những sự việc tồi tệ trước đó, Phượng Thái Vi tuy có chút sợ Cửu Cửu nhưng tính cách kiêu ngạo vẫn không thay đổi: “…Nàng ta đã đắc tội ta, ta không thả thì sao?”

Nàng không dễ dàng nhượng bộ.

“Vậy để ta hỏi ngươi, nàng ấy đã đắc tội ngươi thế nào mà ngươi phải đối xử như vậy?” Cửu Cửu hỏi như người lớn.

“Cái này…”

Phượng Thái Vi lúng túng nửa ngày không nói nổi.

Thực chất nàng chỉ thấy Nam Nguyên Hương không vừa mắt, nên mới đánh thôi, không có chút lý do nào cả.

“Ta biết mà ngươi không nói được.” Cửu Cửu nói: “Biểu tỷ ta căn bản không đắc tội ngươi, ngươi chỉ là tay chân ngứa ngáy thôi.”

“Ngươi nói gì?”

“Thả người đi?” Cửu Cửu đe dọa, “Nếu ngươi không thả người, ta sẽ mách phụ hoàng, để người lại đuổi ngươi ra khỏi cung lần nữa đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Số ký tự: 0