Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng
Vô Sự Hiến Ân C...
Phúc Nguyên Nhi
2024-11-21 16:44:50
Ngay lập tức, Cửu Cửu nhận ra ngay.
Giữa trán hắn có một nốt chu sa, đôi mắt đào hoa long lanh đầy tình cảm, gương mặt tuấn tú vô cùng. Trên tai trái đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai trắng, sau gáy có ba nốt ruồi đen, đều là nốt ruồi may mắn. Trên mu bàn tay trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ, được xem là nốt ruồi quý, dự báo tương lai bất phàm của hắn.
Hắn chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết - Đế Giang, người được thiên đạo lặng lẽ bảo vệ, cũng là chất tử mà B Quốc lần này gửi đến.
Những cảm xúc mà Cửu Cửu đã cố gắng kiềm chế trước đó giờ lại dâng lên trong lòng.
Nàng tự hỏi làm cách nào để thay đổi kết cục Tây Sở bị chất tử này dẫn quân san bằng như trong sách?
Giết hắn?
Không không không, không được.
Chất tử được thiên đạo bảo vệ, không thể tùy tiện giết. Phải nghĩ cách khác.
Suy đi nghĩ lại nhiều ngày, Cửu Cửu đã tìm ra cách.
Nguyên nhân Đế Giang hận Tây Sở là vì khi làm chất tử ở đây, hắn đã chịu nhiều sỉ nhục và ngược đãi. Nếu nàng có thể giúp Đế Giang, để hắn sống tốt hơn ở Tây Sở, nhất định có thể thay đổi cái nhìn của Đế Giang về Tây Sở, và Tây Sở sẽ không bị diệt vong.
【Cửu Cửu sao lại thông minh thế nhỉ?】
【Cửu Cửu quyết định ngay, sẽ đi gặp Đế Giang và giúp hắn sống tốt hơn ở Tây Sở. Quyết định vậy đi.】
【Giờ Cửu Cửu sẽ đi thăm biểu tỷ trước.】
Nam Nguyên Hương hiện đang ở dưỡng thương trong phòng bên của Thu Thủy Cư. Vết thương ở chân đã chạm vào xương, và theo quan niệm "Thương gân động cốt một trăm ngày", nàng tạm thời chưa thể xuống giường đi lại, vẫn còn phải nằm trên giường dưỡng thương.
Cửu Cửu mỗi ngày đều đến thăm.
Lúc này, khi đến phòng Nam Nguyên Hương, nàng ấy muốn xuống giường để bái kiến công chúa, nhưng bị Cửu Cửu ngăn lại, như một tiểu đại nhân.
“Biểu tỷ có thương tích thì cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt!” Cửu Cửu nói: “Chúng ta là tỷ muội trong nhà, không cần khách sáo.”
“Đa tạ Cửu Cửu.”
“Không có gì, không có gì,” Cửu Cửu nói: “Biểu tỷ có gì cần, cứ nói với Cửu Cửu, Cửu Cửu sẽ lo hết cho tỷ.”
Nam Nguyên Hương ngập ngừng một lúc, rồi mạnh dạn nói: “Ta có thể ăn nhiều món ngon không?”
Dạo này nàng thực sự thèm ăn ngon.
Có lẽ vì vết thương ở chân làm cơ thể yếu đi.
Nhưng nàng lại lo Cửu Cửu không đồng ý, sợ rằng Cửu Cửu cũng sẽ chỉ trích nàng ăn nhiều, không biết điều như những tỷ muội khác trong nhà.
Nam Nguyên Hương cúi đầu e sợ, nhỏ giọng nói: “Nếu không được thì thôi.”
“Sao lại không được.” Cửu Cửu từng trải qua cái đói ở kiếp trước, nên nàng ghét nhất là nhìn thấy ai đó muốn ăn nhưng không thể. Nàng nói với Quế Ma Ma bên cạnh: “Ma Ma, mau đi gọi nhà bếp nhỏ chuẩn bị nhiều món ngon cho biểu tỷ.”
Thu Thủy Cư không bao giờ thiếu đồ ăn.
Cửu Cửu rất sẵn lòng cung cấp đầy đủ.
“Vâng, công chúa.”
Quế Ma Ma vừa đi thì Đại hoàng tử lại đến.
Hôm nay Đại hoàng tử không mặc trường bào mà mặc đồ ngắn, phần tà áo đen chỉ dài đến mắt cá chân, không còn làm hắn vấp ngã nữa.
Phía sau còn có hai tiểu đồng, tay cầm mấy món quà.
Đại hoàng tử đến thăm Cửu Cửu, nhưng không thấy nàng trong tẩm điện nên đã tìm đến đây.
Lúc này, sau khi bước vào phòng của Nam Nguyên Hương, hắn muốn nhìn Cửu Cửu một chút nhưng lại không nhìn thẳng, chỉ đảo mắt khắp nơi mà không trực tiếp nhìn nàng, vẫn còn tỏ vẻ kiêu ngạo.
Sau khi kéo chăn giúp Nam Nguyên Hương, Cửu Cửu tiến tới hỏi: “Đại hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?”
“Ta…”
Đại hoàng tử muốn đến hỏi Cửu Cửu làm sao nàng biết chuyện hắn sẽ bị sứt răng? Nhân tiện muốn làm hòa với Cửu Cửu một chút.
Bởi vì Cửu Cửu không có ác ý với hắn, nàng còn từng muốn nhắc nhở hắn cẩn thận kẻo bị sứt răng, là một hài tử tốt, lại có gương mặt xinh đẹp đáng yêu, khéo léo. Trước đây hắn không nhận ra sự tốt đẹp của Cửu Cửu nên mới vì hiểu lầm mà đối đầu với nó.
Giờ hắn đã chấp nhận điều đó, nam giả nữ thì cứ nam giả nữ đi, chỉ cần tâm tính tốt là được.
Nhưng lời nói đến miệng rồi, hắn lại ho khan hai tiếng, nói: “Ta đến thăm Nam Tiểu thư, Nam Nguyên Hương.”
Nam Nguyên Hương: “...”
Sao lại thăm ta?
Chẳng lẽ hắn thích ta rồi?
"Không cần đâu, nàng không muốn giống như trước đây Phượng Thái Vi mới có năm tuổi đã bị hứa gả cho Thái tử mười sáu tuổi."
"Huống chi, Đại hoàng tử năm nay đã mười tám tuổi rồi, đã có thể làm cha nàng, nàng càng không muốn."
Cửu Cửu cũng đang thầm phàn nàn trong lòng.
[Đại hoàng huynh làm gì mà đến thăm tiểu biểu tỷ? Huynh ấy quen thân với tiểu biểu tỷ lắm sao? Không hề mà!]
[Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, chẳng lẽ hắn để mắt tới tiểu biểu tỷ rồi sao?]
[Nhưng hắn đã mười tám tuổi rồi, lại để ý tới tiểu biểu tỷ mới có năm tuổi, khẩu vị này hơi nặng nhỉ. Có vẻ như là trâu già muốn ăn cỏ non.]
[Hắn không sợ khó tiêu sao?]
Nam Nguyên Hương lần đầu nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, liền quay sang nhìn nàng một cách kỳ lạ, nhưng chỉ nhìn một lúc rồi lại thôi.
Đại hoàng tử bị chê bai đến mức suýt phun máu, hắn, hắn, hắn... đâu phải muốn làm “trâu già gặm cỏ non”...
Hắn trong sạch mà.
Hắn ấm ức nhưng lại không thể nói ra.
Hắn thở hắt ra một hơi, vì không có răng cửa nên miệng bị gió lùa, hắn nói: "Nghe nói Nam Tiểu thư bị thương nặng, ta thực sự đồng cảm nên mới đến thăm."
[Tặc tặc tặc.]
[Còn kiếm cớ nữa kìa!]
Đại hoàng tử: "..."
Chỗ này không thể ở lâu nữa, hắn phải giữ gìn thanh danh trong sạch của mình.
"Vấn Thiên, Vấn Địa, để thuốc mang theo xuống rồi chúng ta đi thôi!"
Số thuốc mà Đại hoàng tử mang tới đều là để bồi bổ cơ thể, vốn dĩ hắn định tặng cho Cửu Cửu và Lý phi để lấy lòng, nhưng giờ hắn đã cưỡi hổ khó xuống, đành phải để lại cho Nam Nguyên Hương.
Sau khi người hầu đặt thuốc xuống, Đại hoàng tử vội vã rời đi, nhưng hắn không đi xa, chỉ đứng ngoài cửa.
Sau khi Cửu Cửu trò chuyện với Nam Nguyên Hương một hồi rồi ra ngoài, liền thấy Đại hoàng tử vẫn đứng canh như thần giữ cửa.
"Đại hoàng huynh, sao huynh còn đợi ở đây?" Cửu Cửu mặt mày ỉu xìu.
[Chẳng lẽ đại hoàng huynh đang đợi ai? Là ta sao? Không không không, đại hoàng huynh đâu có thích ta, chắc chắn không phải.]
[Hắn chắc chắn đang âm thầm chờ ai đó.]
[Trong tiểu thuyết chẳng phải viết như thế sao? Thường thì nếu một nam tử thích một nữ tử, hắn sẽ không đành lòng để nàng chịu khổ. Nếu nàng thật sự chịu khổ, hắn sẽ đau lòng vô cùng, sau đó đứng canh không rời nửa bước.]
[Hắn đang canh chừng tiểu biểu tỷ sao? Chắc chắn là vậy.]
"Khụ khụ..."
Cửu Cửu bị những suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, không được đâu!
Tiểu biểu tỷ vẫn còn nhỏ mà.
Cửu Cửu suy nghĩ một lúc rồi nói bằng giọng non nớt: "Đại hoàng huynh, dù huynh mất răng cửa nhưng huynh đẹp trai như thế này, nhất định sẽ tìm được Hoàng tử phi."
Đại hoàng tử được khen đẹp trai, trong lòng vui như mở hội, hắn giả vờ như không nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, cũng không hiểu ý nhóc con, cười đáp: "Ừ, ta biết mà."
Cửu Cửu tiếp tục: "Huynh có nhiều lựa chọn lắm đó!"
Đại hoàng tử gật đầu: "Cái này ta cũng biết."
[Rồi sao nữa?]
[Hắn không hiểu ý của Cửu Cửu muốn nói gì à?]
Đại hoàng tử làm vẻ không hiểu.
Thực ra hắn chỉ nhất thời muốn trêu đùa Cửu Cửu một chút.
Vì hắn đột nhiên phát hiện ra dáng vẻ lo lắng của cô bé thật đáng yêu.
Nhưng Cửu Cửu nào biết được điều đó, cô thấy Đại hoàng tử không hiểu lời mình nói, liền bực bội vò đầu, làm rối mái tóc được búi kiểu hai vòng.
[Đại hoàng huynh đúng là một khúc gỗ mà!]
[Cửu Cửu phải cố gắng thế nào mới khiến huynh ấy hiểu được đây.]
Cửu Cửu im lặng một lúc rồi thẳng thắn nói: " Đại hoàng huynh, huynh nên nâng cao... cao gì nhỉ? À, chắc là chân, huynh nên *“Nâng cao chân quý”, tha cho tiểu biểu tỷ của ta đi. Nàng ấy còn nhỏ, không phải là lương phối của huynh đâu. "
*高抬贵手 - Cao Thái Quý Thủ (Nâng cao tay quý) nghĩa là "Xin hãy khoan dung" nhưng Cửu Cửu lại nhầm từ "Thủ" (tay) sang "Túc' (chân).
Giữa trán hắn có một nốt chu sa, đôi mắt đào hoa long lanh đầy tình cảm, gương mặt tuấn tú vô cùng. Trên tai trái đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai trắng, sau gáy có ba nốt ruồi đen, đều là nốt ruồi may mắn. Trên mu bàn tay trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ, được xem là nốt ruồi quý, dự báo tương lai bất phàm của hắn.
Hắn chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết - Đế Giang, người được thiên đạo lặng lẽ bảo vệ, cũng là chất tử mà B Quốc lần này gửi đến.
Những cảm xúc mà Cửu Cửu đã cố gắng kiềm chế trước đó giờ lại dâng lên trong lòng.
Nàng tự hỏi làm cách nào để thay đổi kết cục Tây Sở bị chất tử này dẫn quân san bằng như trong sách?
Giết hắn?
Không không không, không được.
Chất tử được thiên đạo bảo vệ, không thể tùy tiện giết. Phải nghĩ cách khác.
Suy đi nghĩ lại nhiều ngày, Cửu Cửu đã tìm ra cách.
Nguyên nhân Đế Giang hận Tây Sở là vì khi làm chất tử ở đây, hắn đã chịu nhiều sỉ nhục và ngược đãi. Nếu nàng có thể giúp Đế Giang, để hắn sống tốt hơn ở Tây Sở, nhất định có thể thay đổi cái nhìn của Đế Giang về Tây Sở, và Tây Sở sẽ không bị diệt vong.
【Cửu Cửu sao lại thông minh thế nhỉ?】
【Cửu Cửu quyết định ngay, sẽ đi gặp Đế Giang và giúp hắn sống tốt hơn ở Tây Sở. Quyết định vậy đi.】
【Giờ Cửu Cửu sẽ đi thăm biểu tỷ trước.】
Nam Nguyên Hương hiện đang ở dưỡng thương trong phòng bên của Thu Thủy Cư. Vết thương ở chân đã chạm vào xương, và theo quan niệm "Thương gân động cốt một trăm ngày", nàng tạm thời chưa thể xuống giường đi lại, vẫn còn phải nằm trên giường dưỡng thương.
Cửu Cửu mỗi ngày đều đến thăm.
Lúc này, khi đến phòng Nam Nguyên Hương, nàng ấy muốn xuống giường để bái kiến công chúa, nhưng bị Cửu Cửu ngăn lại, như một tiểu đại nhân.
“Biểu tỷ có thương tích thì cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt!” Cửu Cửu nói: “Chúng ta là tỷ muội trong nhà, không cần khách sáo.”
“Đa tạ Cửu Cửu.”
“Không có gì, không có gì,” Cửu Cửu nói: “Biểu tỷ có gì cần, cứ nói với Cửu Cửu, Cửu Cửu sẽ lo hết cho tỷ.”
Nam Nguyên Hương ngập ngừng một lúc, rồi mạnh dạn nói: “Ta có thể ăn nhiều món ngon không?”
Dạo này nàng thực sự thèm ăn ngon.
Có lẽ vì vết thương ở chân làm cơ thể yếu đi.
Nhưng nàng lại lo Cửu Cửu không đồng ý, sợ rằng Cửu Cửu cũng sẽ chỉ trích nàng ăn nhiều, không biết điều như những tỷ muội khác trong nhà.
Nam Nguyên Hương cúi đầu e sợ, nhỏ giọng nói: “Nếu không được thì thôi.”
“Sao lại không được.” Cửu Cửu từng trải qua cái đói ở kiếp trước, nên nàng ghét nhất là nhìn thấy ai đó muốn ăn nhưng không thể. Nàng nói với Quế Ma Ma bên cạnh: “Ma Ma, mau đi gọi nhà bếp nhỏ chuẩn bị nhiều món ngon cho biểu tỷ.”
Thu Thủy Cư không bao giờ thiếu đồ ăn.
Cửu Cửu rất sẵn lòng cung cấp đầy đủ.
“Vâng, công chúa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quế Ma Ma vừa đi thì Đại hoàng tử lại đến.
Hôm nay Đại hoàng tử không mặc trường bào mà mặc đồ ngắn, phần tà áo đen chỉ dài đến mắt cá chân, không còn làm hắn vấp ngã nữa.
Phía sau còn có hai tiểu đồng, tay cầm mấy món quà.
Đại hoàng tử đến thăm Cửu Cửu, nhưng không thấy nàng trong tẩm điện nên đã tìm đến đây.
Lúc này, sau khi bước vào phòng của Nam Nguyên Hương, hắn muốn nhìn Cửu Cửu một chút nhưng lại không nhìn thẳng, chỉ đảo mắt khắp nơi mà không trực tiếp nhìn nàng, vẫn còn tỏ vẻ kiêu ngạo.
Sau khi kéo chăn giúp Nam Nguyên Hương, Cửu Cửu tiến tới hỏi: “Đại hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?”
“Ta…”
Đại hoàng tử muốn đến hỏi Cửu Cửu làm sao nàng biết chuyện hắn sẽ bị sứt răng? Nhân tiện muốn làm hòa với Cửu Cửu một chút.
Bởi vì Cửu Cửu không có ác ý với hắn, nàng còn từng muốn nhắc nhở hắn cẩn thận kẻo bị sứt răng, là một hài tử tốt, lại có gương mặt xinh đẹp đáng yêu, khéo léo. Trước đây hắn không nhận ra sự tốt đẹp của Cửu Cửu nên mới vì hiểu lầm mà đối đầu với nó.
Giờ hắn đã chấp nhận điều đó, nam giả nữ thì cứ nam giả nữ đi, chỉ cần tâm tính tốt là được.
Nhưng lời nói đến miệng rồi, hắn lại ho khan hai tiếng, nói: “Ta đến thăm Nam Tiểu thư, Nam Nguyên Hương.”
Nam Nguyên Hương: “...”
Sao lại thăm ta?
Chẳng lẽ hắn thích ta rồi?
"Không cần đâu, nàng không muốn giống như trước đây Phượng Thái Vi mới có năm tuổi đã bị hứa gả cho Thái tử mười sáu tuổi."
"Huống chi, Đại hoàng tử năm nay đã mười tám tuổi rồi, đã có thể làm cha nàng, nàng càng không muốn."
Cửu Cửu cũng đang thầm phàn nàn trong lòng.
[Đại hoàng huynh làm gì mà đến thăm tiểu biểu tỷ? Huynh ấy quen thân với tiểu biểu tỷ lắm sao? Không hề mà!]
[Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, chẳng lẽ hắn để mắt tới tiểu biểu tỷ rồi sao?]
[Nhưng hắn đã mười tám tuổi rồi, lại để ý tới tiểu biểu tỷ mới có năm tuổi, khẩu vị này hơi nặng nhỉ. Có vẻ như là trâu già muốn ăn cỏ non.]
[Hắn không sợ khó tiêu sao?]
Nam Nguyên Hương lần đầu nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, liền quay sang nhìn nàng một cách kỳ lạ, nhưng chỉ nhìn một lúc rồi lại thôi.
Đại hoàng tử bị chê bai đến mức suýt phun máu, hắn, hắn, hắn... đâu phải muốn làm “trâu già gặm cỏ non”...
Hắn trong sạch mà.
Hắn ấm ức nhưng lại không thể nói ra.
Hắn thở hắt ra một hơi, vì không có răng cửa nên miệng bị gió lùa, hắn nói: "Nghe nói Nam Tiểu thư bị thương nặng, ta thực sự đồng cảm nên mới đến thăm."
[Tặc tặc tặc.]
[Còn kiếm cớ nữa kìa!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại hoàng tử: "..."
Chỗ này không thể ở lâu nữa, hắn phải giữ gìn thanh danh trong sạch của mình.
"Vấn Thiên, Vấn Địa, để thuốc mang theo xuống rồi chúng ta đi thôi!"
Số thuốc mà Đại hoàng tử mang tới đều là để bồi bổ cơ thể, vốn dĩ hắn định tặng cho Cửu Cửu và Lý phi để lấy lòng, nhưng giờ hắn đã cưỡi hổ khó xuống, đành phải để lại cho Nam Nguyên Hương.
Sau khi người hầu đặt thuốc xuống, Đại hoàng tử vội vã rời đi, nhưng hắn không đi xa, chỉ đứng ngoài cửa.
Sau khi Cửu Cửu trò chuyện với Nam Nguyên Hương một hồi rồi ra ngoài, liền thấy Đại hoàng tử vẫn đứng canh như thần giữ cửa.
"Đại hoàng huynh, sao huynh còn đợi ở đây?" Cửu Cửu mặt mày ỉu xìu.
[Chẳng lẽ đại hoàng huynh đang đợi ai? Là ta sao? Không không không, đại hoàng huynh đâu có thích ta, chắc chắn không phải.]
[Hắn chắc chắn đang âm thầm chờ ai đó.]
[Trong tiểu thuyết chẳng phải viết như thế sao? Thường thì nếu một nam tử thích một nữ tử, hắn sẽ không đành lòng để nàng chịu khổ. Nếu nàng thật sự chịu khổ, hắn sẽ đau lòng vô cùng, sau đó đứng canh không rời nửa bước.]
[Hắn đang canh chừng tiểu biểu tỷ sao? Chắc chắn là vậy.]
"Khụ khụ..."
Cửu Cửu bị những suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, không được đâu!
Tiểu biểu tỷ vẫn còn nhỏ mà.
Cửu Cửu suy nghĩ một lúc rồi nói bằng giọng non nớt: "Đại hoàng huynh, dù huynh mất răng cửa nhưng huynh đẹp trai như thế này, nhất định sẽ tìm được Hoàng tử phi."
Đại hoàng tử được khen đẹp trai, trong lòng vui như mở hội, hắn giả vờ như không nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, cũng không hiểu ý nhóc con, cười đáp: "Ừ, ta biết mà."
Cửu Cửu tiếp tục: "Huynh có nhiều lựa chọn lắm đó!"
Đại hoàng tử gật đầu: "Cái này ta cũng biết."
[Rồi sao nữa?]
[Hắn không hiểu ý của Cửu Cửu muốn nói gì à?]
Đại hoàng tử làm vẻ không hiểu.
Thực ra hắn chỉ nhất thời muốn trêu đùa Cửu Cửu một chút.
Vì hắn đột nhiên phát hiện ra dáng vẻ lo lắng của cô bé thật đáng yêu.
Nhưng Cửu Cửu nào biết được điều đó, cô thấy Đại hoàng tử không hiểu lời mình nói, liền bực bội vò đầu, làm rối mái tóc được búi kiểu hai vòng.
[Đại hoàng huynh đúng là một khúc gỗ mà!]
[Cửu Cửu phải cố gắng thế nào mới khiến huynh ấy hiểu được đây.]
Cửu Cửu im lặng một lúc rồi thẳng thắn nói: " Đại hoàng huynh, huynh nên nâng cao... cao gì nhỉ? À, chắc là chân, huynh nên *“Nâng cao chân quý”, tha cho tiểu biểu tỷ của ta đi. Nàng ấy còn nhỏ, không phải là lương phối của huynh đâu. "
*高抬贵手 - Cao Thái Quý Thủ (Nâng cao tay quý) nghĩa là "Xin hãy khoan dung" nhưng Cửu Cửu lại nhầm từ "Thủ" (tay) sang "Túc' (chân).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro