Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Chương 24

2024-10-22 00:23:37

"Ông không cảm nhận được khí tức khủng bố như vậy sao? Ở xa một chút."

"Chẳng phải đều bị trấn áp rồi sao, hôm qua đến đó cũng không cảm thấy gì."

Thì thầm trao đổi, hai người vẫn tìm một căn biệt thự rất xa, gần như ở bờ bên kia của căn biệt thự đó. Nơi đây một mặt dựa vào núi, một mặt hướng vào hồ, tương đối dễ dàng chạy thoát nếu có chuyện xảy ra.

Lúc này Sói Xám mới gật đầu: "Chính là nơi này."

Cuối cùng Thanh Dao cũng hạ xuống từ ngực Sói Xám, đây mới là môi trường sống quen thuộc của con bé trước đây. Vừa xuống đất, con bé lập tức vui vẻ bò trên mặt đất, tạo ra một vệt dài trên mặt đất do đã lâu không được dọn dẹp.

Hồ Ly cũng vội vàng biến trở lại nguyên hình, thử trượt vài lần rồi trượt đến bên đứa bé, cùng con bé vui vẻ bò trên mặt đất.

Sói Xám trầm mặc, liệu việc mang đứa bé đi cùng Hồ Ly đúng hay sai?

Ở một nơi khác, sau một đêm ngủ thêm cho đến trưa, Đạo trưởng Vấn Uyên cuối cùng cũng tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, ông ta đã nốc một hơi hai tô mì lớn, sau đó mới đưa tay ra trước ánh mắt mong chờ của đám cảnh sát vẫn chưa thu hoạch được gì.

"Quên mang theo bát quái, tôi tạm tính toán trước một chút đi. Đưa ngày sinh tháng đẻ của đứa bé cho tôi."

Sau khi nhận được ngày sinh tháng đẻ, ông ta bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm những câu thần chú.

"Phương hướng cát lợi ở tây bắc, cách nơi này không xa, hiện tại rất an toàn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh sát lập tức mở bản đồ nhìn về hướng tây bắc, hướng kia chính là núi Tiểu Phong.

“Chẳng lẽ ở trên núi?”

...

Hai yêu quái dọn dẹp một lượt, thu thập được mấy đồ vật đơn giản trong biệt thự.

Trên mặt đất đầy bụi bặm do lâu ngày không được quét dọn, Thanh Dao mặc số quần áo ít ỏi cũng đã bẩn, con bé không biết bẩn là gì, dùng ngón tay vón đất thành viên sần sùi, bốc mùi tanh, rồi định nhét vào miệng.

Sói Xám nhanh tay gạt tay con bé ra, sau đó nhìn chằm chằm Hồ Ly với ánh mắt sắc bén.

Hồ Ly vẫy vẫy bộ lông, trong chốc lát lại biến trở về thành hồ ly thanh mảnh, nhẹ nhàng.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn, cũng vặn vẹo đầu và thân mình, cố gắng vung vẩy mình.

Hồ Ly vui vẻ nhảy xung quanh con bé, "Tốt lắm, đứa bé thông minh, chính là như vậy, cái mông phải giữ cân bằng."

Sói Xám đập vào đầu ông, "Đây là đứa bé loài người, không phải mang lông động vật."

Hồ Ly không quan tâm, ngẩng đầu lên nói, "Loài người thì bọn trẻ con không phải cũng dùng bốn chân mà đi hay sao? Đều như thế, học thêm chút kỹ năng cũng không uổng mà."

Nói xong, ông cổ vũ Thanh Dao tiếp tục bò về phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người - yêu ở trong đại sảnh rộng rãi chơi trò bò xung quanh, vui vẻ quên cả trời đất.

Nếu không phải lo lắng tiếng cười lớn của họ sẽ thu hút người khác, có lẽ cả sàn nhà trên lầu cũng có thể được lau sáng bóng sạch sẽ.

Đống quần áo bị bẩn hôm qua vẫn chưa kịp phơi khô, không có quần áo thay, Sói Xám chỉ có thể nhét Thanh Dao vào túi ngủ, sau đó dắt Hồ Ly đi phơi quần áo.

Thanh Dao ở trong túi ngủ cũng không tức giận, cố gắng giơ tứ chi, vặn vẹo di chuyển đến bên cạnh Hồ Ly, tò mò ngẩng đầu nhìn bộ quần áo trước mặt ông đang phơi.

"A."

Con bé kêu lên.

Hồ Ly nhẹ nhàng nâng móng vuốt đặt lên tay con bé an ủi, "Đây là quần áo của con, chưa phơi xong, đợi thêm một lát nữa."

Thanh Dao nhìn ông, nghe hiểu rồi an tĩnh ghé vào một bên, nằm sấp xuống, rất nhanh liền cuộn tròn trong túi ngủ, sát bên cạnh Hồ Ly mềm mại, nhắm mắt lại.

Sói Xám nhân cơ hội này lại lội trở lại núi, mang theo số ít tài sản của mình về.

Tuyến đường xuống núi so với trước đây có chút thay đổi, vì vậy bà cũng không đụng phải đám cảnh sát đã gặp trên núi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Số ký tự: 0