Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người
Chương 29
2024-10-22 00:23:37
Nét mặt của bà lập tức thay đổi, ngay lập tức chuyển sang tư thế đề phòng.
Hồ Ly vội vàng chạy đến chỗ bà, thì thầm nói không sao cả, đừng sợ.
Thế là hai yêu quái cùng đứa bé ngồi thành hàng, đối diện một đám cảnh sát và đạo sĩ.
Hồ Ly và Sói Xám tóm tắt mục đích của những người này. Sói Xám nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tại sao các người chủ động giúp chúng ta làm thẻ căn cước, còn có mưu đồ gì giấu giếm không?"
So với Hồ Ly ngây thơ, bà cũng không tin tưởng con người đối với yêu quái có bao nhiêu thiện chí. Không phải là tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác, tất cả đều là những bài học đẫm máu đã dạy bà.
Vấn Uyên nhìn đứa bé được chăm sóc chu đáo, ánh mắt bỗng sáng rực lên, đứa nhỏ này căn cốt rất tốt.
Ông vội vàng giơ tay ra hiệu với đội trưởng cảnh sát ngồi bên cạnh, ý rằng để ông đến nói chuyện.
Đội trưởng Nghiêm Khai nghiêm túc cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với yêu quái, anh ta có chút khẩn trương hỏi: "Thực ra chúng tôi muốn biết một chút về tình huống xảy ra trong biệt thự đêm đó. Các vị ở gần đó, hẳn là đã nhìn thấy gì đó chứ? Có thể cụ thể miêu tả cho chúng tôi một chút được không?"
Hai yêu quái mặc dù đứng ở ở gần đó, nhưng ngoài khí tức khủng bố với tiếng vang ầm ầm lúc đánh nhau ở trong biệt thự, thì những cái khác cũng có thấy gì đâu?
Sói Xám đơn giản miêu tả lại những gì họ nhìn thấy, Hồ Ly thỉnh thoảng bổ sung một câu.
Cảnh sát nghe xong mờ mịt, chỉ có Đạo trưởng Vấn Uyên bên cạnh nghe xong biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
Cái tà ma này vượt qua sức tưởng tượng của ông, ông bỗng chốc tim đập nhanh, nếu như không phải sư huynh trấn áp tà ma, để nó ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ chết.
Đợi hai yêu kể xong, cảnh sát nhìn nhau, đối mặt với họ một lúc, vấn đề này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ, vì vậy họ đành phải tạm gác lại vấn đề này và bắt đầu xử lý những việc thuộc trách nhiệm của mình.
"Các vị yêu tộc muốn sinh sống như con người, đều phải làm thẻ căn cước và đăng ký hộ khẩu. Đây là những thứ mà tất cả con người đều phải có. Ngoài ra, khi có thời gian, đồn cảnh sát chúng tôi tổ chức các lớp phổ biến kiến thức về cuộc sống, hy vọng các vị có thể đến tham gia. Việc này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc hòa nhập xã hội của các vị."
Bất kể có phải là yêu quái hay không, dù sao đều đã biến thành người, vậy coi như nhân loại mà đối đãi thôi, phải có tên trong hộ khẩu.
Sói Xám biết lợi ích của việc xử lý hộ khẩu nên không nói gì.
"Có thể xử lý hộ khẩu, nhưng đứa bé không thể cho các anh, đây là lão đạo sĩ giao cho chúng tôi chăm sóc."
Nghiêm Khai nhíu mày lại, mặc dù gia đình Lưu gia chết hơn ba mươi người, tất cả thân thích trực hệ của bé đều đã chết, nhưng đừng quên rằng mẹ của bé vẫn còn có người thân bên kia, về mặt lý lẽ, bé nên được giao cho người thân bên phía mẹ nuôi dưỡng.
"Nhưng bé còn có ông ngoại bà ngoại, người thân của bé còn sống, các vị không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với bé, quyền nuôi dưỡng không thuộc về các vị."
Sói Xám lập tức ôm chặt con: "Tôi mặc kệ!"
Sói Xám nói hơi lớn tiếng, Thanh Dao có chút không thoải mái nhăn mặt, nhưng con bé chỉ là dùng tay nhẹ lay cánh tay Sói Xám một chút, sau đó áp mặt vào cánh tay bà.
Nghiêm Khai nhìn bộ dáng của con bé, không nói thêm gì, chỉ tính toán liên hệ với người thân bên phía ngoại của con bé để xem xét.
"Chúng tôi sẽ đưa bé đi khám sức khỏe." anh ta bổ sung thêm một câu: "Các vị có thể đi cùng."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Hồ Ly vội vàng chạy đến chỗ bà, thì thầm nói không sao cả, đừng sợ.
Thế là hai yêu quái cùng đứa bé ngồi thành hàng, đối diện một đám cảnh sát và đạo sĩ.
Hồ Ly và Sói Xám tóm tắt mục đích của những người này. Sói Xám nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tại sao các người chủ động giúp chúng ta làm thẻ căn cước, còn có mưu đồ gì giấu giếm không?"
So với Hồ Ly ngây thơ, bà cũng không tin tưởng con người đối với yêu quái có bao nhiêu thiện chí. Không phải là tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác, tất cả đều là những bài học đẫm máu đã dạy bà.
Vấn Uyên nhìn đứa bé được chăm sóc chu đáo, ánh mắt bỗng sáng rực lên, đứa nhỏ này căn cốt rất tốt.
Ông vội vàng giơ tay ra hiệu với đội trưởng cảnh sát ngồi bên cạnh, ý rằng để ông đến nói chuyện.
Đội trưởng Nghiêm Khai nghiêm túc cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với yêu quái, anh ta có chút khẩn trương hỏi: "Thực ra chúng tôi muốn biết một chút về tình huống xảy ra trong biệt thự đêm đó. Các vị ở gần đó, hẳn là đã nhìn thấy gì đó chứ? Có thể cụ thể miêu tả cho chúng tôi một chút được không?"
Hai yêu quái mặc dù đứng ở ở gần đó, nhưng ngoài khí tức khủng bố với tiếng vang ầm ầm lúc đánh nhau ở trong biệt thự, thì những cái khác cũng có thấy gì đâu?
Sói Xám đơn giản miêu tả lại những gì họ nhìn thấy, Hồ Ly thỉnh thoảng bổ sung một câu.
Cảnh sát nghe xong mờ mịt, chỉ có Đạo trưởng Vấn Uyên bên cạnh nghe xong biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
Cái tà ma này vượt qua sức tưởng tượng của ông, ông bỗng chốc tim đập nhanh, nếu như không phải sư huynh trấn áp tà ma, để nó ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi hai yêu kể xong, cảnh sát nhìn nhau, đối mặt với họ một lúc, vấn đề này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ, vì vậy họ đành phải tạm gác lại vấn đề này và bắt đầu xử lý những việc thuộc trách nhiệm của mình.
"Các vị yêu tộc muốn sinh sống như con người, đều phải làm thẻ căn cước và đăng ký hộ khẩu. Đây là những thứ mà tất cả con người đều phải có. Ngoài ra, khi có thời gian, đồn cảnh sát chúng tôi tổ chức các lớp phổ biến kiến thức về cuộc sống, hy vọng các vị có thể đến tham gia. Việc này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc hòa nhập xã hội của các vị."
Bất kể có phải là yêu quái hay không, dù sao đều đã biến thành người, vậy coi như nhân loại mà đối đãi thôi, phải có tên trong hộ khẩu.
Sói Xám biết lợi ích của việc xử lý hộ khẩu nên không nói gì.
"Có thể xử lý hộ khẩu, nhưng đứa bé không thể cho các anh, đây là lão đạo sĩ giao cho chúng tôi chăm sóc."
Nghiêm Khai nhíu mày lại, mặc dù gia đình Lưu gia chết hơn ba mươi người, tất cả thân thích trực hệ của bé đều đã chết, nhưng đừng quên rằng mẹ của bé vẫn còn có người thân bên kia, về mặt lý lẽ, bé nên được giao cho người thân bên phía mẹ nuôi dưỡng.
"Nhưng bé còn có ông ngoại bà ngoại, người thân của bé còn sống, các vị không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với bé, quyền nuôi dưỡng không thuộc về các vị."
Sói Xám lập tức ôm chặt con: "Tôi mặc kệ!"
Sói Xám nói hơi lớn tiếng, Thanh Dao có chút không thoải mái nhăn mặt, nhưng con bé chỉ là dùng tay nhẹ lay cánh tay Sói Xám một chút, sau đó áp mặt vào cánh tay bà.
Nghiêm Khai nhìn bộ dáng của con bé, không nói thêm gì, chỉ tính toán liên hệ với người thân bên phía ngoại của con bé để xem xét.
"Chúng tôi sẽ đưa bé đi khám sức khỏe." anh ta bổ sung thêm một câu: "Các vị có thể đi cùng."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro