Lục Gia Chia Nh...
2024-08-07 14:46:52
Buổi tối, Lục Thời Yến lại mang về một con thỏ.
Giang Đường Đường dùng mỡ trên người con thỏ làm nóng nồi, sau đó băm thịt thỏ trộn vào rau dại làm nhân, vẫn như cũ là thừa dịp không người chú ý trộm bỏ bột mì và trứng gà vào bên trong túi bột bắp.
Gà rừng giữa trưa chưa ăn bỏ vào trong nồi đất hầm thành canh gà rừng.
Lục gia đại phòng bên này ăn ngon, những phạm nhân khác đều không chịu, có người còn đi tìm quan sai lý luận, nói bọn họ bị đối đãi khác nhau.
Chuyện này đương nhiên là vô dụng, mặc kệ trước kia ngươi có thân phận gì, chỉ cần bị lưu đày thì đều là phạm nhân.
Huống chi tội danh của một đám phạm nhân lưu đày lần này đều là tạo phản. Nếu như là nguyên nhân khác thì bọn họ còn có thể bán chút nhân tình, phòng ngừa đám quý nhân lưu đày này tới khi nào đó sẽ xoay người.
Nhưng tội danh tạo phản thì có lẽ cả đời này chỉ có thể ở vùng núi hoang Lĩnh Nam, cho nên quan sai không hề khách sáo, trực tiếp quất roi đám phạm nhân tìm bọn họ lý luận kia.
Thấy mấy người ngoi đầu đều bị đánh roi, những người còn lại cho dù thấy bất mãn trong lòng thì cũng không dám gây chuyện.
Những nhà khác có thể nhịn, nhưng nhị phòng và tam phòng của Lục gia lại không nhịn được.
Trần thị nói: “Nương, chúng ta cũng là người Lục gia mà! Vì sao khi nhận lương thực để tự mình nấu lại chỉ nhận cho đại phòng, sao không nhận cho cả nhị phòng và tam phòng nữa?”
Lục lão phu nhân lạnh lùng nhìn con dâu thứ hai một cái: “Đây là do vợ Thời Yến cực khổ cầu tới, ngươi không làm gì cả, dựa vào cái gì mà chiếm chỗ tốt? Muốn nhận lương tự nấu thì ngươi tự mình tìm quan sai nói đi.”
Trần thị bẹp miệng nói: “Đó không phải chỉ là một câu nói của cháu dâu sao? Khi nhận lương thực tự mình nấu cố tình ném văng nhị phòng và tam phòng chúng ta ra ngoài, bọn họ đây là có ý gì?”
Ánh mắt Lục lão phu nhân quét qua lại trên người con cháu nhị phòng và tam phòng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nói như vậy, vậy thì chia nhà đi, về sau các phòng tự lo, sau này ngươi làm chủ nhị phòng, muốn làm gì thì tự quyết định.”
Khi Định Bắc Hầu phủ chưa rơi đài, Trần thị đúng thật là muốn giành quyền làm chủ. Nhưng hiện tại Định Bắc Hầu phủ đã đổ, cả nhà lớn nhỏ đều bị lưu đày, bà ta chẳng có cái gì, giành quyền quản gia còn có tác dụng gì nữa chứ?
Trần thị suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Vì vậy buổi tối hôm nay, sau hai ba câu nói của Lục lão phu nhân, Lục gia liền chia nhà.
Giang Đường Đường không quan tâm chuyện Lục gia chia nhà. Nàng trộm tìm cơ hội vào không gian, ở trong phòng tắm để tắm nước tấm.
Tắm rửa xong, nàng lại cầm kim chỉ, kéo, quần áo cũ để may giày.
Cuối cùng Giang Đường Đường đã đem một đôi giày thể thao của nàng may vá lại, làm cho nhìn không ra bộ dáng ban đầu mới đi ra không gian.
Sau khi có một đôi giày thể thao chuyên nghiệp, Giang Đường Đường cảm thấy con đường mấy ngày tiếp theo cũng không còn vất vả như vậy nữa.
Hơn nữa việc làm nàng quan tâm chính là mỗi tối vào không gian cân thử thì đều phát hiện nàng nhẹ hơn một ngày trước vài cân.
Giang Đường Đường dùng mỡ trên người con thỏ làm nóng nồi, sau đó băm thịt thỏ trộn vào rau dại làm nhân, vẫn như cũ là thừa dịp không người chú ý trộm bỏ bột mì và trứng gà vào bên trong túi bột bắp.
Gà rừng giữa trưa chưa ăn bỏ vào trong nồi đất hầm thành canh gà rừng.
Lục gia đại phòng bên này ăn ngon, những phạm nhân khác đều không chịu, có người còn đi tìm quan sai lý luận, nói bọn họ bị đối đãi khác nhau.
Chuyện này đương nhiên là vô dụng, mặc kệ trước kia ngươi có thân phận gì, chỉ cần bị lưu đày thì đều là phạm nhân.
Huống chi tội danh của một đám phạm nhân lưu đày lần này đều là tạo phản. Nếu như là nguyên nhân khác thì bọn họ còn có thể bán chút nhân tình, phòng ngừa đám quý nhân lưu đày này tới khi nào đó sẽ xoay người.
Nhưng tội danh tạo phản thì có lẽ cả đời này chỉ có thể ở vùng núi hoang Lĩnh Nam, cho nên quan sai không hề khách sáo, trực tiếp quất roi đám phạm nhân tìm bọn họ lý luận kia.
Thấy mấy người ngoi đầu đều bị đánh roi, những người còn lại cho dù thấy bất mãn trong lòng thì cũng không dám gây chuyện.
Những nhà khác có thể nhịn, nhưng nhị phòng và tam phòng của Lục gia lại không nhịn được.
Trần thị nói: “Nương, chúng ta cũng là người Lục gia mà! Vì sao khi nhận lương thực để tự mình nấu lại chỉ nhận cho đại phòng, sao không nhận cho cả nhị phòng và tam phòng nữa?”
Lục lão phu nhân lạnh lùng nhìn con dâu thứ hai một cái: “Đây là do vợ Thời Yến cực khổ cầu tới, ngươi không làm gì cả, dựa vào cái gì mà chiếm chỗ tốt? Muốn nhận lương tự nấu thì ngươi tự mình tìm quan sai nói đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần thị bẹp miệng nói: “Đó không phải chỉ là một câu nói của cháu dâu sao? Khi nhận lương thực tự mình nấu cố tình ném văng nhị phòng và tam phòng chúng ta ra ngoài, bọn họ đây là có ý gì?”
Ánh mắt Lục lão phu nhân quét qua lại trên người con cháu nhị phòng và tam phòng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nói như vậy, vậy thì chia nhà đi, về sau các phòng tự lo, sau này ngươi làm chủ nhị phòng, muốn làm gì thì tự quyết định.”
Khi Định Bắc Hầu phủ chưa rơi đài, Trần thị đúng thật là muốn giành quyền làm chủ. Nhưng hiện tại Định Bắc Hầu phủ đã đổ, cả nhà lớn nhỏ đều bị lưu đày, bà ta chẳng có cái gì, giành quyền quản gia còn có tác dụng gì nữa chứ?
Trần thị suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Vì vậy buổi tối hôm nay, sau hai ba câu nói của Lục lão phu nhân, Lục gia liền chia nhà.
Giang Đường Đường không quan tâm chuyện Lục gia chia nhà. Nàng trộm tìm cơ hội vào không gian, ở trong phòng tắm để tắm nước tấm.
Tắm rửa xong, nàng lại cầm kim chỉ, kéo, quần áo cũ để may giày.
Cuối cùng Giang Đường Đường đã đem một đôi giày thể thao của nàng may vá lại, làm cho nhìn không ra bộ dáng ban đầu mới đi ra không gian.
Sau khi có một đôi giày thể thao chuyên nghiệp, Giang Đường Đường cảm thấy con đường mấy ngày tiếp theo cũng không còn vất vả như vậy nữa.
Hơn nữa việc làm nàng quan tâm chính là mỗi tối vào không gian cân thử thì đều phát hiện nàng nhẹ hơn một ngày trước vài cân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro