Cút
2024-08-07 14:46:52
Lục Thời Yến nhanh nhẹn mà lui về phía sau một bước, tránh tiếp xúc thân thể với nàng ta.
Đôi mắt hắn như đao lạnh, giọng nói lạnh băng: “Theo lý mà nói, chỉ với việc ngươi cố ý đẩy phu thê chúng ta xuống sườn núi thì ta đã không nên cứu ngươi, để mặc kệ ngươi chết đuối ở trong sông mới đúng. Vừa rồi ta cứu ngươi một mạng là vì nể mặt mũi của tam bá, nể mặt mũi của Lục gia. Nếu mà ngươi lại không biết tốt xấu thì ta không ngại trên tay dính thêm chút máu đâu”
Lục Thời Yến lạnh mặt làm cho Giang Thải Vi đau lòng sợ hãi đồng thời cái loại tình cảm vặn vẹo trong lòng nàng ta cũng càng thêm điên cuồng.
Nàng ta sờ thuốc bột được gói trong túi giấy dầu đang được cất giấu trong người, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng nhất định phải có được.
Vốn dĩ vết thương cũ của Lục Thời Yến chưa lành, vừa rồi lại chém giết với bầy sói, sau khi rơi xuống vực lại vì đi tìm Giang Đường Đường mà bơi qua lại ở trong nước lạnh lẽo rất lâu, dù là người có thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi bị dày vò như vậy.
Chờ đến khi lại đi lên từ trong nước lần nữa thì sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể không chịu khống chế mà hơi lung lay một chút.
Nhìn thấy hắn lung lay như sắp đổ, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trong mắt Giang Thải Vi lập tức hiện lên một tia mừng như điên.
Vừa rồi nàng ta còn đang suy nghĩ hắn cảnh giác như thế thì nên làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà thả thuốc mê vào ấm nước của hắn rồi dỗ hắn uống!
Nhưng thấy cái dáng vẻ này của hắn thì nàng ta yên tâm rồi.
Với dáng vẻ này của hắn, không cần nàng ta thả dược thì hắn cũng không trốn thoát được lòng bàn tay nàng ta.
Nhưng mà để càng thêm ổn thỏa, nàng ta vẫn chịu đựng rét lạnh, cởi toàn bộ quần áo trên người ra, đi qua ôm chặt Lục Thời Yến nói: “Thời Yến, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước, chờ thân thể ấm áp rồi lại tìm, có được không?”
Lục Thời Yến giống như gặp phải thứ đồ dơ bẩn, lập tức hất nàng ta ra, trong giọng nói lạnh băng không kiềm được tức giận: “Cút!”
Giang Thải Vi không nghĩ tới hắn đã bệnh thành như thế này rồi mà vẫn còn có sức lực lớn như vậy. Hơn nữa đối với sự chủ động của nàng ta lại là tránh như rắn rết.
Trong lòng nàng ta rất bi thương, rất tủi thân, nhưng vừa rồi nàng ta đã nhân cơ hội kéo ấm nước từ bên người hắn xuống, trên mặt nàng ta lại lộ ra một tia cười vì đã thực hiện được.
Hiện tại nàng ta không hề mặc cái gì, với tính cách tự xưng là quân tử của hắn, tất nhiên sẽ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Nàng ta nhanh chóng lấy thuốc bột được giấu ở trên người ra, đổ vào trong ấm nước của hắn.
Sau khi xác định ấm nước không nhìn ra được cái gì khác thường, Giang Thải Vi mới nhặt áo mà lúc trước mình đã vứt ở trên mặt đất lên rồi mặc vào, nhanh chóng đuổi theo.
Đôi mắt hắn như đao lạnh, giọng nói lạnh băng: “Theo lý mà nói, chỉ với việc ngươi cố ý đẩy phu thê chúng ta xuống sườn núi thì ta đã không nên cứu ngươi, để mặc kệ ngươi chết đuối ở trong sông mới đúng. Vừa rồi ta cứu ngươi một mạng là vì nể mặt mũi của tam bá, nể mặt mũi của Lục gia. Nếu mà ngươi lại không biết tốt xấu thì ta không ngại trên tay dính thêm chút máu đâu”
Lục Thời Yến lạnh mặt làm cho Giang Thải Vi đau lòng sợ hãi đồng thời cái loại tình cảm vặn vẹo trong lòng nàng ta cũng càng thêm điên cuồng.
Nàng ta sờ thuốc bột được gói trong túi giấy dầu đang được cất giấu trong người, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng nhất định phải có được.
Vốn dĩ vết thương cũ của Lục Thời Yến chưa lành, vừa rồi lại chém giết với bầy sói, sau khi rơi xuống vực lại vì đi tìm Giang Đường Đường mà bơi qua lại ở trong nước lạnh lẽo rất lâu, dù là người có thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi bị dày vò như vậy.
Chờ đến khi lại đi lên từ trong nước lần nữa thì sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể không chịu khống chế mà hơi lung lay một chút.
Nhìn thấy hắn lung lay như sắp đổ, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trong mắt Giang Thải Vi lập tức hiện lên một tia mừng như điên.
Vừa rồi nàng ta còn đang suy nghĩ hắn cảnh giác như thế thì nên làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà thả thuốc mê vào ấm nước của hắn rồi dỗ hắn uống!
Nhưng thấy cái dáng vẻ này của hắn thì nàng ta yên tâm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với dáng vẻ này của hắn, không cần nàng ta thả dược thì hắn cũng không trốn thoát được lòng bàn tay nàng ta.
Nhưng mà để càng thêm ổn thỏa, nàng ta vẫn chịu đựng rét lạnh, cởi toàn bộ quần áo trên người ra, đi qua ôm chặt Lục Thời Yến nói: “Thời Yến, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước, chờ thân thể ấm áp rồi lại tìm, có được không?”
Lục Thời Yến giống như gặp phải thứ đồ dơ bẩn, lập tức hất nàng ta ra, trong giọng nói lạnh băng không kiềm được tức giận: “Cút!”
Giang Thải Vi không nghĩ tới hắn đã bệnh thành như thế này rồi mà vẫn còn có sức lực lớn như vậy. Hơn nữa đối với sự chủ động của nàng ta lại là tránh như rắn rết.
Trong lòng nàng ta rất bi thương, rất tủi thân, nhưng vừa rồi nàng ta đã nhân cơ hội kéo ấm nước từ bên người hắn xuống, trên mặt nàng ta lại lộ ra một tia cười vì đã thực hiện được.
Hiện tại nàng ta không hề mặc cái gì, với tính cách tự xưng là quân tử của hắn, tất nhiên sẽ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Nàng ta nhanh chóng lấy thuốc bột được giấu ở trên người ra, đổ vào trong ấm nước của hắn.
Sau khi xác định ấm nước không nhìn ra được cái gì khác thường, Giang Thải Vi mới nhặt áo mà lúc trước mình đã vứt ở trên mặt đất lên rồi mặc vào, nhanh chóng đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro