Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
Muốn Con Gái Ng...
Ý Tưởng Bất Đáo
2024-12-25 12:02:01
Một người một mèo ngồi xổm trong bụi cỏ, thì thầm trò chuyện. Hóa ra trước đây khi chưa phi thăng, Diệp Hướng Hi cũng không chắc chắn liệu mình có thể thành công phi thăng được hay không, vì thế để đảm bảo an toàn cô đã kết hợp toàn bộ tài sản và tu vi của cả đời mình lại, luyện hóa cuốn sách kỳ lạ thành một thế giới nhỏ.
Thế giới hình thành nhưng tất cả đều là vật chết.
Có thể trước khi cô phi thăng, thế giới nhỏ mà cô luyện hóa đã nhận được tín hiệu từ ý thức của thế giới khiến cô đi tới thế giới hiện tại trong mơ.
Lúc đó cô cũng không biết nghĩ thế nào, khi thấy Lý Uyển Lâm sờ bụng nói muốn đặt tên con là Diệp Hướng Hi, cô ma xui quỷ khiến đưa một sợi ý thức và hồn phách vào trong đứa bé chết non đó, giúp Lý Uyển Lâm có được một đứa trẻ, chính là cô.
"Tiểu Sinh Uy, bây giờ cậu còn lại bao nhiêu linh lực?"
"Huhuhu, là lỗi của chủ nhân, lúc ấy khi cô đưa hồn phách của mình vào, vì không tìm được Cùng Kỳ ở thế giới này, cô đã tìm một con mèo vằn bạc để chia linh hồn cho tôi. Trước đây linh lực của tôi còn đủ để hóa hình trong ba giây, nhưng vì để tìm cô, tôi phải liên tục sử dụng hợp đồng linh hồn giữa hai chúng ta, bây giờ tôi đã không thể hóa hình nữa rồi.”
Trong lòng Sinh Uy đầy khổ sở, nó nhất định phải nói ra. Nó vốn là đại nhân Cùng Kỳ oai phong lẫm liệt, giờ lại biến thành một con mèo con đáng thương, nó muốn khóc quá.
"Không sao, tôi cũng không có nhiều linh lực. Dù cố gắng cũng chẳng hấp thụ được bao nhiêu mà không cố gắng cũng chẳng khác gì. Bây giờ ngày nào tôi cũng sống buông thả, linh lực cũng chẳng tăng lên là bao, nhưng thế giới này rất thú vị. Đi thôi, về nhà với tôi, mai tôi sẽ dẫn cậu đi ra ngoài thấy việc đời."
Nói xong, Diệp Hướng Hi quay lưng đi về nhà.
Cô chưa đi được mấy bước thì đã thấy Sinh Uy nhanh chóng chạy đến cạnh tường, như một ninja trèo lên chỉ trong vài bước chân.
Đứng dưới tường, Diệp Hướng Hi ngẩng đầu nhìn Sinh Uy đang liếm móng trên tường, ghen tị nói: "Tiểu Sinh Uy, tôi phát hiện cậu bất kể là hình dạng nào, việc trèo tường đối với cậu đều không khó nhỉ?"
Diệp Hướng Hi gọi cây đa đưa rễ xuống, cô nắm lấy rễ bắt đầu leo lên tường.
"Cố lên! Chủ nhân! Chủ nhân! Cố lên!"
Thở hổn hển trèo lên tường, Diệp Hướng Hi tức giận vươn tay muốn bắt Sinh Uy, nhưng nó lại nhảy lên nắm lấy rễ cây, sau đó nhanh chóng trượt xuống.
Thở mạnh một hơi, Diệp Hướng Hí vừa nắm lấy rễ cây đa chuẩn bị trượt xuống thì cây đa, cây hoa giấy và Tiểu Sinh Uy đều gào lên điên cuồng trong đầu cô, nói là có người đến.
Ánh đèn pin chiếu tới làm Diệp Hướng Hi giật mình, tay buông lỏng, hai chân đáp đất không vững, cứ thế ngã ngồi xuống đất.
Chưa kịp kêu đau, cô đã bị bao vây.
Đối diện với ánh mắt giận dữ của mẹ, cô nhìn về phía ba cầu cứu nhưng không ngờ bốn người đàn ông trong nhà đều đồng loạt ngẩng cao đầu, cố tình tránh ánh mắt của cô.
Nuốt nước bọt, Diệp Hướng Hi từ từ đứng dậy, cẩn thận đi về phía mẹ.
Đột nhiên tai cô bị kéo lên, giọng nói của Lý Uyển Lâm cũng đang run rẩy.
"Diệp Hướng Hi, đêm hôm khuya khoắt con không ngủ mà định làm gì? Con có biết tường nhà chúng ta cao như thế nào không? Con có biết nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị thương không? Mẹ không cho con ăn linh tinh là vì muốn tốt cho con, vậy mà con đang định trèo tường bỏ nhà ra đi à?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Lý Uyển Lâm đã lộ rõ sự nghẹn ngào. Nếu biết con gái sau khi tỉnh táo lại sẽ nghịch ngợm như vậy, bà thà rằng cô vẫn như trước, ngốc nghếch và ngây thơ, ít nhất thì ngoan ngoãn nghe lời.
[Bỏ nhà ra đi? Mình đâu có, mình chỉ muốn vào rừng săn chút thú về ăn thêm thôi. Ôi, có vẻ mẹ hiểu nhầm rồi, bà ấy khóc đau lòng quá. Mình phải làm sao đây? Ba và mấy anh thì chẳng những hèn nhát mà còn vô dụng, mẹ khóc rồi mà họ chẳng biết an ủi gì cả.]
Thế giới hình thành nhưng tất cả đều là vật chết.
Có thể trước khi cô phi thăng, thế giới nhỏ mà cô luyện hóa đã nhận được tín hiệu từ ý thức của thế giới khiến cô đi tới thế giới hiện tại trong mơ.
Lúc đó cô cũng không biết nghĩ thế nào, khi thấy Lý Uyển Lâm sờ bụng nói muốn đặt tên con là Diệp Hướng Hi, cô ma xui quỷ khiến đưa một sợi ý thức và hồn phách vào trong đứa bé chết non đó, giúp Lý Uyển Lâm có được một đứa trẻ, chính là cô.
"Tiểu Sinh Uy, bây giờ cậu còn lại bao nhiêu linh lực?"
"Huhuhu, là lỗi của chủ nhân, lúc ấy khi cô đưa hồn phách của mình vào, vì không tìm được Cùng Kỳ ở thế giới này, cô đã tìm một con mèo vằn bạc để chia linh hồn cho tôi. Trước đây linh lực của tôi còn đủ để hóa hình trong ba giây, nhưng vì để tìm cô, tôi phải liên tục sử dụng hợp đồng linh hồn giữa hai chúng ta, bây giờ tôi đã không thể hóa hình nữa rồi.”
Trong lòng Sinh Uy đầy khổ sở, nó nhất định phải nói ra. Nó vốn là đại nhân Cùng Kỳ oai phong lẫm liệt, giờ lại biến thành một con mèo con đáng thương, nó muốn khóc quá.
"Không sao, tôi cũng không có nhiều linh lực. Dù cố gắng cũng chẳng hấp thụ được bao nhiêu mà không cố gắng cũng chẳng khác gì. Bây giờ ngày nào tôi cũng sống buông thả, linh lực cũng chẳng tăng lên là bao, nhưng thế giới này rất thú vị. Đi thôi, về nhà với tôi, mai tôi sẽ dẫn cậu đi ra ngoài thấy việc đời."
Nói xong, Diệp Hướng Hi quay lưng đi về nhà.
Cô chưa đi được mấy bước thì đã thấy Sinh Uy nhanh chóng chạy đến cạnh tường, như một ninja trèo lên chỉ trong vài bước chân.
Đứng dưới tường, Diệp Hướng Hi ngẩng đầu nhìn Sinh Uy đang liếm móng trên tường, ghen tị nói: "Tiểu Sinh Uy, tôi phát hiện cậu bất kể là hình dạng nào, việc trèo tường đối với cậu đều không khó nhỉ?"
Diệp Hướng Hi gọi cây đa đưa rễ xuống, cô nắm lấy rễ bắt đầu leo lên tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cố lên! Chủ nhân! Chủ nhân! Cố lên!"
Thở hổn hển trèo lên tường, Diệp Hướng Hi tức giận vươn tay muốn bắt Sinh Uy, nhưng nó lại nhảy lên nắm lấy rễ cây, sau đó nhanh chóng trượt xuống.
Thở mạnh một hơi, Diệp Hướng Hí vừa nắm lấy rễ cây đa chuẩn bị trượt xuống thì cây đa, cây hoa giấy và Tiểu Sinh Uy đều gào lên điên cuồng trong đầu cô, nói là có người đến.
Ánh đèn pin chiếu tới làm Diệp Hướng Hi giật mình, tay buông lỏng, hai chân đáp đất không vững, cứ thế ngã ngồi xuống đất.
Chưa kịp kêu đau, cô đã bị bao vây.
Đối diện với ánh mắt giận dữ của mẹ, cô nhìn về phía ba cầu cứu nhưng không ngờ bốn người đàn ông trong nhà đều đồng loạt ngẩng cao đầu, cố tình tránh ánh mắt của cô.
Nuốt nước bọt, Diệp Hướng Hi từ từ đứng dậy, cẩn thận đi về phía mẹ.
Đột nhiên tai cô bị kéo lên, giọng nói của Lý Uyển Lâm cũng đang run rẩy.
"Diệp Hướng Hi, đêm hôm khuya khoắt con không ngủ mà định làm gì? Con có biết tường nhà chúng ta cao như thế nào không? Con có biết nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị thương không? Mẹ không cho con ăn linh tinh là vì muốn tốt cho con, vậy mà con đang định trèo tường bỏ nhà ra đi à?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Lý Uyển Lâm đã lộ rõ sự nghẹn ngào. Nếu biết con gái sau khi tỉnh táo lại sẽ nghịch ngợm như vậy, bà thà rằng cô vẫn như trước, ngốc nghếch và ngây thơ, ít nhất thì ngoan ngoãn nghe lời.
[Bỏ nhà ra đi? Mình đâu có, mình chỉ muốn vào rừng săn chút thú về ăn thêm thôi. Ôi, có vẻ mẹ hiểu nhầm rồi, bà ấy khóc đau lòng quá. Mình phải làm sao đây? Ba và mấy anh thì chẳng những hèn nhát mà còn vô dụng, mẹ khóc rồi mà họ chẳng biết an ủi gì cả.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro