Là con tình ngu...
2024-10-12 07:07:38
Tang Mẫn thức dậy, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều.
Bên ngoài trời đổ mưa lớn… Sấm chớp liên hồi.
Biết là chú Tiêu không thích mưa bởi vì ngày cả nhà họ Tiêu mất cũng là vào một ngày trời mưa rất to.
Những lúc như thế, Tiêu Phong sẽ nhốt mình ở trong phòng không ăn uống.
Tang Mẫn lo lắng chạy xuống nhà hỏi tình hình của Tiêu Phong:
“Dì Lưu, chú Tiêu đã xuống ăn sáng?”
Dì Lưu thở dài:
“Vẫn chưa!”
Cô bé gáp gáp xắn tay áo lên:
“Vậy con sẽ nấu cháo mang lên cho chú!”
Bởi vì những lúc như thế, sự xuất hiện của Tang Mẫn có thể khiến Tiêu Phong vui vẻ. Cũng chính miệng hắn nói thích ăn cháo vào trời mưa. Như vậy sẽ rất ấm lòng…
Quản gia Lưu lắc đầu:
“Tang Mẫn, không cần đâu. Vì trời vừa sáng thiếu gia đã ra ngoài. Cậu ấy nói đến thăm Giang Tĩnh.”
Nghe xong, Tang Mẫn cầm theo ô rời đi.
“Tang Mẫn, con đi đâu?”
“Con đi tìm chú Tiêu…”
…
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiêu Phong đang quỳ ở phần mộ của Tiêu gia. Còn có mộ của Giang Tĩnh.
Mặc kệ nước mưa trút xuống như thế nào, Tiêu Phong vẫn quỳ ở đó. Hắn quyện lòng bàn tay lại thành nắm đấm. Mang hết tức giận một lần đấm xuống:
“Tại sao? Là tại sao? Hết lần này đến lần khác ông lấy đi người con yêu thương?”
Mà tiếng gào thét của hắn, Tang Mẫn đều tận tai nghe thấy.
Cô gái nhỏ cầm ô che mưa cho người đàn ông trước mắt. Trong cơn mưa ấy, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Nước mắt nóng hổi hoà vào dòng nước mưa lạnh ngắt đối lập đan xen.
Cũng giống như niềm vui và bất hạnh của cuộc sống. Vĩnh viễn chỉ có thể hoà lẫn vào nhau…
Muốn sống tiếp chỉ có thể chấp nhận.
Tiêu Phong quỳ ở đó bao lâu, Tang Mẫn đứng ở phía sau che ô bấy lâu.
Đến khi chân tê, người lạnh sắp chịu không nổi nữa, Tiêu Phong mới đứng dậy.
Tang Mẫn tưởng hắn chịu về nhà, cô vừa mở miệng gọi:
“Chú…”
Tiêu Phong quay lại. Hắn tức giận tiến đến bóp lấy cổ cô:
“Cút!”
Lửa giận trong lòng không thể nào vơi đi. Chính mẹ cô đã cướp đi gia đình của hắn, còn có chính cô đã khắc chết người hắn yêu. Đúng vậy! Mọi tội lỗi đều do cô mà nên:
“Cút khỏi Tiêu gia!”
Hắn nghiến răng thốt lên lời tàn nhẫn. Sau đó buông tay rời đi…
Vậy là Tang Mẫn lập tức quỳ xuống:
“Con xin chú… Là con nợ chú. Con xin dùng cả đời này để bù đắp. Chỉ xin chú đừng đuổi con đi có được không?”
“Con xin chú… Nếu không con sẽ quỳ ở đây cho đến khi chú đồng ý thì thôi!”
Tiêu Phong nhếch mép cười một cái:
“Vậy thì tuỳ ý con!”
Hắn quay lưng rời đi.
Có gì đau lòng bằng người mình thích không quan tâm đến mình không?
Dẫu biết Tiêu Phong sẽ không bao giờ để cô lọt vào mắt.
Cho dù là vậy, chỉ cần được mỗi ngày gặp chú ấy, Tang Mẫn đã hạnh phúc lắm rồi.
Hạnh phúc bằng cách góp nhặt hạnh phúc nhỏ .
Hạnh phúc từ một lời hỏi thăm, từ một ánh mắt nhìn, hay thậm chí là một nụ cười của người mình yêu cùng với người khác…
Chỉ cần những nơi có chú. Nơi đó đều có bông hoa mang tên hạnh phúc.
Trên đời này, Tang Mẫn đã không có người thân. Người thân duy nhất chính là chú…
Cho dù chú ghét bỏ thế nào cũng là do cô cam tâm tình nguyện nhận lấy.
…
Tiêu Phong ngồi ở phòng sách ngắm nhìn bức ảnh hắn chụp cùng Giang Tĩnh. Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt xinh đẹp của bạn gái quá cố.
Nước mắt hắn rơi xuống tấm di ảnh làm nhòe đi khuôn mặt của cô ấy. Trái tim hắn từ đó đóng lại.
Lời của hắn cất lên:
“Chỉ cần không có tình cảm thì sẽ chẳng đau lòng.”
“Người đâu!”
Ở bên ngoài, thuộc hạ nghe thấy tiếng hắn gọi rất nhanh đã chạy vào.
“Tiêu thiếu có gì căn dặn?”
“Mau mang những tấm ảnh này đốt hết cho tôi!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Hắn nói xong mang con dao gấm ở trên bàn dứt khoát rạch sâu vào lòng bàn tay. Cơn đau truyền đến khắc sâu vào tận xương tuỷ. Để hắn vĩnh viễn dùng cả đời ghi nhớ.
“Tình cảm mà nói chỉ là thứ làm người khác đau khổ mà thôi. Tốt nhất là chẳng yêu thương ai ngoài bản thân!”
Hắn không khóc nữa, đứng lên vào phòng nằm xuống ngủ.
…
Một đêm trôi qua, người đàn ông mang sắc mặt lạnh lùng bước xuống phòng khách của Tiêu gia. Quả nhiên theo lời căn dặn của hắn, chẳng còn bức ảnh gia đình nào được treo lên. Thay vào đó là những bức ảnh về tiền và quyền lực.
Hắn ngồi xuống, muỗng cháo vừa đưa vào miệng quản gia lập tức quỳ xuống khóc:
“Tiêu thiếu! Tôi xin người nể tình tôi làm việc ở nhà họ Tiêu lâu năm đến vậy. Tôi xin ngài hãy để Tang Mẫn ở lại. Nó đã quỳ trong mưa suốt một đêm. Dù tôi có khuyên thế nào nó cũng không nghe. Tôi xin ngài…”
Hắn dừng ăn, lạnh giọng:
“Muốn xin cần phải trả giá…”
Quản gia Lưu từ lâu đã xem Tang Mẫn như con của mình. Bà ở bên cô lâu như thế còn không biết tình cảm của cô dành cho Tiêu Phong sao? Cũng chỉ có cô mới cam tâm tình nguyện đối xử tốt với hắn- người mà bà đã ở bên cạnh chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Quản gia Lưu giật đầu:
“Tất cả tôi đều đồng ý!”
Hắn nhếch mép cười một cái:
“Được thôi! Biến bà ta thành người câm điếc. Chỉ có như vậy bà ta mới có thể ở mãi ở Tiêu gia mà phục vụ!”
“Dạ!”
Tiêu Phong ném cái chén sang một bên. Lúc hắn rời đi đã nghe tiếng hét phát ra từ hậu viện của Tiêu gia.
Tiếng hét nghe xé tâm nhưng hắn lại thấy thích thú.
“Dì Lưu, về sau con không còn được nghe giọng của dì nữa rồi!”
Hắn cứ vậy mà đi đến Tiêu thị, trên đường đi hắn căn dặn:
“Mang Tang Mẫn trở về.”
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, bắt đầu cảm thấy sợ gương mặt lạnh của Tiêu Phong:
“Tiêu thiếu… Một đêm dầm mưa chắc là bệnh không nhẹ!”
“Nếu đã chết thì ném đi. Còn sống hả quay về. Tiêu gia không phải là nơi chứa xác!”
Câu nói này khiến người tài xế sởn gai ốc.
Rốt cuộc cái gì đã biến một người trở nên lạnh lùng và tàn độc như vậy chỉ sao một đêm?
Chỉ có Tiêu Phong là người rõ nhất!
Bên ngoài trời đổ mưa lớn… Sấm chớp liên hồi.
Biết là chú Tiêu không thích mưa bởi vì ngày cả nhà họ Tiêu mất cũng là vào một ngày trời mưa rất to.
Những lúc như thế, Tiêu Phong sẽ nhốt mình ở trong phòng không ăn uống.
Tang Mẫn lo lắng chạy xuống nhà hỏi tình hình của Tiêu Phong:
“Dì Lưu, chú Tiêu đã xuống ăn sáng?”
Dì Lưu thở dài:
“Vẫn chưa!”
Cô bé gáp gáp xắn tay áo lên:
“Vậy con sẽ nấu cháo mang lên cho chú!”
Bởi vì những lúc như thế, sự xuất hiện của Tang Mẫn có thể khiến Tiêu Phong vui vẻ. Cũng chính miệng hắn nói thích ăn cháo vào trời mưa. Như vậy sẽ rất ấm lòng…
Quản gia Lưu lắc đầu:
“Tang Mẫn, không cần đâu. Vì trời vừa sáng thiếu gia đã ra ngoài. Cậu ấy nói đến thăm Giang Tĩnh.”
Nghe xong, Tang Mẫn cầm theo ô rời đi.
“Tang Mẫn, con đi đâu?”
“Con đi tìm chú Tiêu…”
…
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiêu Phong đang quỳ ở phần mộ của Tiêu gia. Còn có mộ của Giang Tĩnh.
Mặc kệ nước mưa trút xuống như thế nào, Tiêu Phong vẫn quỳ ở đó. Hắn quyện lòng bàn tay lại thành nắm đấm. Mang hết tức giận một lần đấm xuống:
“Tại sao? Là tại sao? Hết lần này đến lần khác ông lấy đi người con yêu thương?”
Mà tiếng gào thét của hắn, Tang Mẫn đều tận tai nghe thấy.
Cô gái nhỏ cầm ô che mưa cho người đàn ông trước mắt. Trong cơn mưa ấy, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Nước mắt nóng hổi hoà vào dòng nước mưa lạnh ngắt đối lập đan xen.
Cũng giống như niềm vui và bất hạnh của cuộc sống. Vĩnh viễn chỉ có thể hoà lẫn vào nhau…
Muốn sống tiếp chỉ có thể chấp nhận.
Tiêu Phong quỳ ở đó bao lâu, Tang Mẫn đứng ở phía sau che ô bấy lâu.
Đến khi chân tê, người lạnh sắp chịu không nổi nữa, Tiêu Phong mới đứng dậy.
Tang Mẫn tưởng hắn chịu về nhà, cô vừa mở miệng gọi:
“Chú…”
Tiêu Phong quay lại. Hắn tức giận tiến đến bóp lấy cổ cô:
“Cút!”
Lửa giận trong lòng không thể nào vơi đi. Chính mẹ cô đã cướp đi gia đình của hắn, còn có chính cô đã khắc chết người hắn yêu. Đúng vậy! Mọi tội lỗi đều do cô mà nên:
“Cút khỏi Tiêu gia!”
Hắn nghiến răng thốt lên lời tàn nhẫn. Sau đó buông tay rời đi…
Vậy là Tang Mẫn lập tức quỳ xuống:
“Con xin chú… Là con nợ chú. Con xin dùng cả đời này để bù đắp. Chỉ xin chú đừng đuổi con đi có được không?”
“Con xin chú… Nếu không con sẽ quỳ ở đây cho đến khi chú đồng ý thì thôi!”
Tiêu Phong nhếch mép cười một cái:
“Vậy thì tuỳ ý con!”
Hắn quay lưng rời đi.
Có gì đau lòng bằng người mình thích không quan tâm đến mình không?
Dẫu biết Tiêu Phong sẽ không bao giờ để cô lọt vào mắt.
Cho dù là vậy, chỉ cần được mỗi ngày gặp chú ấy, Tang Mẫn đã hạnh phúc lắm rồi.
Hạnh phúc bằng cách góp nhặt hạnh phúc nhỏ .
Hạnh phúc từ một lời hỏi thăm, từ một ánh mắt nhìn, hay thậm chí là một nụ cười của người mình yêu cùng với người khác…
Chỉ cần những nơi có chú. Nơi đó đều có bông hoa mang tên hạnh phúc.
Trên đời này, Tang Mẫn đã không có người thân. Người thân duy nhất chính là chú…
Cho dù chú ghét bỏ thế nào cũng là do cô cam tâm tình nguyện nhận lấy.
…
Tiêu Phong ngồi ở phòng sách ngắm nhìn bức ảnh hắn chụp cùng Giang Tĩnh. Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt xinh đẹp của bạn gái quá cố.
Nước mắt hắn rơi xuống tấm di ảnh làm nhòe đi khuôn mặt của cô ấy. Trái tim hắn từ đó đóng lại.
Lời của hắn cất lên:
“Chỉ cần không có tình cảm thì sẽ chẳng đau lòng.”
“Người đâu!”
Ở bên ngoài, thuộc hạ nghe thấy tiếng hắn gọi rất nhanh đã chạy vào.
“Tiêu thiếu có gì căn dặn?”
“Mau mang những tấm ảnh này đốt hết cho tôi!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Hắn nói xong mang con dao gấm ở trên bàn dứt khoát rạch sâu vào lòng bàn tay. Cơn đau truyền đến khắc sâu vào tận xương tuỷ. Để hắn vĩnh viễn dùng cả đời ghi nhớ.
“Tình cảm mà nói chỉ là thứ làm người khác đau khổ mà thôi. Tốt nhất là chẳng yêu thương ai ngoài bản thân!”
Hắn không khóc nữa, đứng lên vào phòng nằm xuống ngủ.
…
Một đêm trôi qua, người đàn ông mang sắc mặt lạnh lùng bước xuống phòng khách của Tiêu gia. Quả nhiên theo lời căn dặn của hắn, chẳng còn bức ảnh gia đình nào được treo lên. Thay vào đó là những bức ảnh về tiền và quyền lực.
Hắn ngồi xuống, muỗng cháo vừa đưa vào miệng quản gia lập tức quỳ xuống khóc:
“Tiêu thiếu! Tôi xin người nể tình tôi làm việc ở nhà họ Tiêu lâu năm đến vậy. Tôi xin ngài hãy để Tang Mẫn ở lại. Nó đã quỳ trong mưa suốt một đêm. Dù tôi có khuyên thế nào nó cũng không nghe. Tôi xin ngài…”
Hắn dừng ăn, lạnh giọng:
“Muốn xin cần phải trả giá…”
Quản gia Lưu từ lâu đã xem Tang Mẫn như con của mình. Bà ở bên cô lâu như thế còn không biết tình cảm của cô dành cho Tiêu Phong sao? Cũng chỉ có cô mới cam tâm tình nguyện đối xử tốt với hắn- người mà bà đã ở bên cạnh chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Quản gia Lưu giật đầu:
“Tất cả tôi đều đồng ý!”
Hắn nhếch mép cười một cái:
“Được thôi! Biến bà ta thành người câm điếc. Chỉ có như vậy bà ta mới có thể ở mãi ở Tiêu gia mà phục vụ!”
“Dạ!”
Tiêu Phong ném cái chén sang một bên. Lúc hắn rời đi đã nghe tiếng hét phát ra từ hậu viện của Tiêu gia.
Tiếng hét nghe xé tâm nhưng hắn lại thấy thích thú.
“Dì Lưu, về sau con không còn được nghe giọng của dì nữa rồi!”
Hắn cứ vậy mà đi đến Tiêu thị, trên đường đi hắn căn dặn:
“Mang Tang Mẫn trở về.”
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, bắt đầu cảm thấy sợ gương mặt lạnh của Tiêu Phong:
“Tiêu thiếu… Một đêm dầm mưa chắc là bệnh không nhẹ!”
“Nếu đã chết thì ném đi. Còn sống hả quay về. Tiêu gia không phải là nơi chứa xác!”
Câu nói này khiến người tài xế sởn gai ốc.
Rốt cuộc cái gì đã biến một người trở nên lạnh lùng và tàn độc như vậy chỉ sao một đêm?
Chỉ có Tiêu Phong là người rõ nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro