Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Em có thích thi...
Bát Thị Phong Động
2024-11-21 23:40:05
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Có vẻ như cuối cùng hắn đã hiểu ra —— hay nói cách khác, đã công nhận những nỗ lực của Lộc Hành Ngâm khi cậu còn học cấp ba.
Biết là thằng nhóc này quyết tâm một mình một ý nên không thuyết phục nữa.
Khi kỳ thi tháng đến gần, Cố Phóng Vi trở nên ngoan ngoãn hơn, không còn quấy rầy cậu nữa. Hai người họ thường xuyên thay đổi chỗ ngồi, Khúc Kiều ngồi ở hàng ghế đầu học chăm chỉ học với Trần Viên Viên để bù đắp tiến độ, Cố Phóng Vi ngồi vào chỗ của Khúc Kiều bỏ trống chỗ của mình để Lộc Hành Ngâm mở cửa sau đi ra ngoài đọc sách bất cứ lúc nào.
Lộc Hành Ngâm rất nghiêm túc trong việc chuẩn bị cho kỳ thi tháng thứ hai. Cậu nhớ lại những gì Trần Xung và Lý Cố đã nói, sau khi kết thúc học kỳ hai lớp 11 và lớp 12, cả khối sẽ được chia ban lại, tổng hợp 50 người đứng đầu hợp thành một lớp hoả tiễn, giống như cấu trúc ban 1 hiện tại.
Mạnh Tòng Chu, Thái Tĩnh và cậu đều nói về chủ đề này. Mạnh Tòng Chu ban đầu hơi do dự, nhưng Thái Tĩnh nói: "Cậu là lớp trưởng, cậu có trách nhiệm và tình cảm lớn hơn đối với lớp này, nhưng điểm số và tương lai của cậu đều là của cậu, nên đừng bận tâm vì những việc nhỏ. Nếu có thể lên lớp tên lửa, chắc chắn sẽ không do dự, phải đi bằng mọi giá."
Độ khó của kỳ thi tháng này sẽ tiếp tục tăng lên, Lộc Hành Ngâm đã nghe nói.
Sau lần tự học đầu tiên tiết đầu tiên, Dịch Thanh Dương được Trần Xung cử đi thu thập giấy đồng ý của phụ huynh từ lớp này sang lớp khác, Lộc Hành Ngâm đã đưa. Trước khi Dịch Thanh Dương hỏi Cố Phóng Vi theo danh sách, Cố Phóng Vi lần đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn: "Cuối tuần em không về nhà, Máy Tính Nhỏ, cha mẹ em đồng ý khi nào?"
Hắn sờ sờ cằm, nhếch mép cười nói: "Dù sao tôi cũng nên ký cho em, nếu em không về nhà, bên em đâu mỗi phụ huynh, còn người anh là tôi nữa mà?"
Lộc Hành Ngâm không thèm nói chuyện với hắn, rồi vùi đầu vào làm đề. Cố Phóng Vi giật lấy giấy đồng ý của Lộc Hành Ngâm để xem rồi "chậc" một tiếng.
Dịch Thanh Dương hỏi: "Cố Phóng Vi, cậu có đưa hay không? Nếu cậu không đưa, tôi đi à. Giáo viên đang rất bận ép tôi thu nhanh đó —— nhưng cậu sẽ không tham gia lớp học này chứ? Tôi nhớ cậu từng đến một lần."
"Không có không có, tôi đều rất nghiêm túc đi học mỗi tiết, chắc cậu không chú ý tới tôi thôi." Cố Phóng Vi mặt không thay đổi nói dối.
"Cái này tôi không lấy, cậu gửi cho tôi cái khác được không?" Cậu ta cúi đầu xác nhận mình không có ấn tượng gì với chuyện này, cũng không có lấy được bất kỳ giấy đồng ý cần chữ ký của phụ huynh.
Dịch Thanh Dương nói: "Tôi không còn tờ này nữa. Đã thống nhất đến lấy lúc thông báo sau giờ học vào tuần trước."
"Vậy tôi viết một tờ nộp." Cố Phóng Vi duỗi tay lấy bút, gọn gàng bức một mảnh giấy nháp.
Dịch Thanh Dương sắc mặt tái xanh: "Cái này hẳn là không tuân thủ quy định..."
Lộc Hành Ngâm cũng ngừng viết, quay đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc.
Cố Phóng Vi nở một nụ cười trên môi: "Không có gì không tuân thủ quy định cả. Điều nhà trường muốn là thái độ của phụ huynh, để không bị báo cáo vì tăng giờ học mà không được phép. Chỉ cần có thái độ là được, không cứng nhắc như vậy."
Chữ viết rồng bay phượng múa của Cố Phóng Vi rơi trên tờ giấy nháp, viết: "Phụ huynh của Cố Phóng Vi đồng ý, Cố Phóng Vi tự nguyện, tham gia lớp nâng cao của trường Trung học số 7 Thanh Mặc."
Dịch Thanh Dương chuẩn bị đưa tay ra cầm lấy, nhưng Cố Phóng Vi lại chặn lại: "Chờ một chút."
Hắn nói rút ra lá đơn đồng ý của Lộc Hành Ngâm, trở nên bông đùa, viết một lá khác: "Anh trai của Lộc Hành Ngâm đồng ý, Lộc Hành Ngâm tự nguyện, tham gia lớp nâng cao của trường Trung học số 7 Thanh Mặc."
Lộc Hành Ngâm nhìn: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tự em ký tên, điều này trái với quy định. Rõ ràng là phụ huynh đang ở đây mà." Cố Phóng Vi đặt hai tờ giấy lại với nhau rồi đưa cho Dịch Thanh Dương, "Anh còn mắc viết dùm em một tờ mới nữa? Em trai em i không thể lừa gạt giáo viên nha."
Lộc Hành Ngâm: "..."
Dịch Thanh Dương đi rồi.
Lộc Hành Ngâm đã làm xong tất cả các đề nâng cao vật lý hiện tại, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không phải không muốn học lớp nâng cao sao?
"Cũng không biết, chỉ là cảm thấy em nghiêm túc như vậy có chút vui vẻ." Cố Phóng Vi lười biếng nói, "Có lẽ thỉnh thoảng tôi có thể tới đó một lần, cũng có thể giúp em nghe giảng bài."
"Ồ." Lộc Hành Ngâm ngừng hỏi.
Vào buổi tự học buổi tối, Lộc Hành Ngâm đến lớp nâng cao, Cố Phóng Vi theo sau.
Hắn không thể nói tại sao, có thể là do chán, hoặc có thể là do nguyên nhân khác. Đáng lẽ, hắn nên ở lại lớp để đọc email, sắp xếp suy nghĩ của mình hoặc quay lại gỡ lỗi cho người máy nhỏ, nhưng hắn chỉ đi theo Lộc Hành Ngâm.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy thằng nhóc này trong lớp nâng cao.
Trần Xung kết thúc tiết nâng cao nói: "Kỳ thi tháng tuần này, lớp nâng cao sẽ bị hủy vào ngày thi tháng. Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Kỳ thi tháng này sẽ chỉ khó hơn lần trước chứ không dễ hơn."
Không biết có phải là do mệt mỏi không? Trông ông có vẻ hơi mệt mỏi, giọng nói to mạnh mẽ thường ngày của ông hôm nay nghe không được hay cho lắm.
Ông nhìn quanh các học sinh có mặt thì thấy những khuôn mặt lo lắng bối rối.
"Lần này các đề cũng đã được các giáo viên của cả khối thảo luận. Chuẩn độ khó mà thầy cô đưa ra là độ khó của các bài thi của kỳ kiểm tra chất lượng lần thứ 2 của tỉnh lớp 12 năm ngoái. Cũng sẽ không vượt quá tiêu chuẩn, nhưng là một phương thức kiểm tra hoàn toàn khác, để các em nhận ra trình độ hiện tại của mình, cách trình độ mà em đạt được lớp 12 có bao xa."
Lộc Hành Ngâm cẩn thận lắng nghe.
Cố Phóng Vi ngồi bên cạnh cậu. Giảng đường chật ních người, Cố Phóng Vi đầu gối khom người, chạm vào đầu gối của cậu, ấm áp hương thơm. Cậu nghe hắn nói nhẹ nhàng: "Kiểm tra chất lượng của tỉnh S rất khó, trận chiến rất lớn."
Lộc Hành Ngâm quay lại nhìn hắn.
Cố Phóng Vi đến lớp, nhưng hắn vẫn không mang theo bất cứ thứ gì, không có bút hay vở, những người khác nhìn hắn như thể hắn đến đi dạo.
Cố Phóng Vi vẫn dán mắt vào Trần Xung, hắn nhận thấy sự nghi ngờ của Lộc Hành Ngâm và nói: "Đề thi tuyển sinh đại học ở tỉnh S khá khó. Ba bài kiểm tra chất lượng trước kỳ thi tuyển sinh đại học còn được gọi là kỳ thi thử cấp tỉnh ở những nơi khác —— cũng nổi tiếng lắm, câu hỏi có phần khó, ở tỉnh S, lần kiểm tra chất lượng đầu tiên tương đối đơn giản đều là phần cơ bản, lần kiểm tra chất lượng thứ hai sẽ kiểm tra toàn diện chất lượng làm bài của học sinh, rất dễ xuất hiện điểm mới các loại câu hỏi, đặc biệt là những câu khiến học sinh mất cảnh giác như câu hỏi mở. Lần kiểm tra chất lượng thứ ba khá khả quan, gần với mẫu đề thi tuyển sinh đại học hơn."
Tan học, hết người này đến người khác chuẩn bị quay trở lại ký túc xá. Xa xa có mấy cô gái ôm sách đang chờ đợi, bọn họ nhìn về phía hai người, không biết muốn gửi tờ giấy cho ai, lại thấy Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm đều không nhúc nhích, sau khi bồi hồi một lúc lâu, cũng rời đi trước.
Lớp học vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người.
Lộc Hành Ngâm hỏi: "Sao anh biết?"
"Tôi có cái gì không biết?" Cố Phóng Vi khẽ cười, "Máy Tính Nhỏ, đoán xem tại sao anh lại muốn quay lại học?"
Lộc Hành Ngâm mơ hồ nghĩ, Cố Phóng Vi đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc vì từ chối giấy báo nhập học của một số trường trung học nước ngoài chất lượng cao.
Hắn không nói, cậu đoán chừng mơ hồ có liên quan đến quá khứ không muốn nhắc tới của Cố Phóng Vi.
Cậu nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết, em còn tưởng anh không thích học."
"Dựa vào chuyện trước kia nữa. " Cố Phóng Vi đưa tay sờ đầu cậu, trong mắt hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy, "Tôi có một khoảng thời gian, tôi rất thích làm đề thi, tôi thích cách đánh cờ với người ra đề. Tôi làm bài thi, tham gia các hạng mục thi đấu, tiến hành đào tạo thực tiễn, những thứ sau không đủ thoả mãn tôi, nên tôi bắt đầu tìm hiểu thi đua.Tôi thích quá trình chơi và cạnh tranh với những người ta đề và đối thủ mạnh hơn."
"Sau đó thì sao?" Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi.
"Sau đó, tôi muốn trở lại nước. Điểm kiến thức của kỳ thi đại học trong nước không phải là vấn đề đối với tôi, nhưng đặc điểm của kỳ thi đại học là nhiều môn học, kiểm tra chi tiết, logic hệ thống tri thức không hoàn hảo và sự khác biệt lớn theo phong cách giữa các tỉnh và thành phố. Đây cũng là một trò chơi thú vị. Tôi nghĩ quá trình này rất thú vị. " Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, "Mà điểm quan trọng nhất là nước ta có đội tuyển thi Olympic các môn mạnh nhất thế giới, tổng điểm toàn đội và tổng số huy chương vàng cao nhất thế giới. Bốn mươi học sinh được chọn từ hàng chục triệu học sinh trong nước, rồi lại từ bốn mươi học sinh đó chọn ra bốn học sinh, trở thành thành viên đội tuyển quốc gia."
"Vào thời điểm đó, tôi đã nghiên cứu rất nhiều đề thi đại học, tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi chỉ nghĩ thi rất thú vị. Không có mục tiêu gì lớn cả, tôi chỉ muốn chơi. "Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, "Sau này..."
Hắn không nói tiếp nữa.
Lúc đó Lộc Hành Ngâm mới hiểu mặc dù Cố Phóng Vi không học nhưng hắn thường chỉ ra những lý do khiến hắn giỏi —— ví dụ như hăn nói với cậu cách học tiếng Anh chẳng hạn, giờ hắn có thể hiểu rõ hơn phong cách thi đại học tỉnh S hơn hầu hết các học sinh, tất cả những điều này đều từng có những cái bóng do Cố Phóng Vi để lại.
Cậu hơi sững sờ.
Từ Cố Phóng Vi hiện tại, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của Cố Phóng Vi vui tươi, phóng khoáng và không chỗ nào không theo đuổi năm đó. Chính vì hắn là con của trời, nên trong các kỳ thi tuyển chọn nhân tài, người khác thì đang giãy giụa đấu tranh, còn đối với hắn, là một trận cờ với người ra đề. Chỉ là không biết năm đó Cố Phóng Vi đã trải qua những gì trong cuộc thi nhỏ, để bây giờ hắn đã nhẹ nhàng kiềm chế tính khí cố chấp của mình.
Thỉnh thoảng trông hắn cũng ra dáng người lớn.
Không có lý do gì để thi đua. Tinh thần Olympic "nhanh hơn, cao hơn và mạnh mẽ hơn" được thể hiện một cách trực quan trong các cuộc thi học thuật. Có thể khó chạm đến những thiên tài trên trần đời này, nhưng sự xuất sắc có thể được nhìn thấy một nơi, bất kể điều gì hay lý do gì, mọi thứ họ trải qua trước khi "đến" sẽ trở thành một phần linh hồn của bọn họ.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Vậy anh có còn thích thi đua không?"
Cố Phóng Vi không trả lời.
Một lúc sau, hắn hỏi lại: "Em có thích thi đua không?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Thích, nhưng em chọn thi đua không phải vì thích, mà em vì muốn giành được giải nhất tỉnh nhì tỉnh, có thể được cử đi học."
Ít nhất sau khi được cử đi, có thể đạt được "không lo lắng về tương lai" mà mọi người thường công nhận, mà bà Lộc có thể yên tâm tận hưởng tuổi già. Sau khi cậu tốt nghiệp rồi đi làm, cuộc sống của cậu có thể dần dần cải thiện.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Em biết anh không muốn em học thi đua."
"Không phải là tôi không muốn em học. Mà thi đua cũng phụ thuộc vào điểm xuất phát, tỉnh S là một tỉnh yếu, trường Trung học Ưng Tài có thứ hạng cao nhất cũng không có lớp thi đua, năm năm liền không có suất trong đội tuyển huấn luyện quốc gia, thi đua ở tỉnh S còn không bằng đi thi đại học."
Cố Phóng Vi nói, "Chỉ là em hiện tại, anh cảm thấy không ổn, em muốn đi cũng được, nếu có vấn đề gì, anh thỉnh thoảng có thể giải đáp cho em."
Lộc Hành Ngâm đảo mắt cười khẽ: "Bởi vì em đã trở lại đây, anh ơi, anh cho em nhiều lựa chọn có đúng không?
"Đương nhiên không phải." Cố Phóng Vi thấy giảng đường không còn người, liền đứng dậy, vươn tay xách ba lô của Lộc Hành Ngâm, cõng trên lưng, đôi mắt hoa đào cong lên, cười nói: "Đương nhiên là bởi vì anh phát hiện ra, em là một thiên tài."
Hậu trường:
Mei: Mới phát hiện truyện bị bế đi rồi. Tui thích cmt lắm nên mấy bà cmt lỗi sai đi tui sửa cho lẹ, hihi cảm ơn.
Có vẻ như cuối cùng hắn đã hiểu ra —— hay nói cách khác, đã công nhận những nỗ lực của Lộc Hành Ngâm khi cậu còn học cấp ba.
Biết là thằng nhóc này quyết tâm một mình một ý nên không thuyết phục nữa.
Khi kỳ thi tháng đến gần, Cố Phóng Vi trở nên ngoan ngoãn hơn, không còn quấy rầy cậu nữa. Hai người họ thường xuyên thay đổi chỗ ngồi, Khúc Kiều ngồi ở hàng ghế đầu học chăm chỉ học với Trần Viên Viên để bù đắp tiến độ, Cố Phóng Vi ngồi vào chỗ của Khúc Kiều bỏ trống chỗ của mình để Lộc Hành Ngâm mở cửa sau đi ra ngoài đọc sách bất cứ lúc nào.
Lộc Hành Ngâm rất nghiêm túc trong việc chuẩn bị cho kỳ thi tháng thứ hai. Cậu nhớ lại những gì Trần Xung và Lý Cố đã nói, sau khi kết thúc học kỳ hai lớp 11 và lớp 12, cả khối sẽ được chia ban lại, tổng hợp 50 người đứng đầu hợp thành một lớp hoả tiễn, giống như cấu trúc ban 1 hiện tại.
Mạnh Tòng Chu, Thái Tĩnh và cậu đều nói về chủ đề này. Mạnh Tòng Chu ban đầu hơi do dự, nhưng Thái Tĩnh nói: "Cậu là lớp trưởng, cậu có trách nhiệm và tình cảm lớn hơn đối với lớp này, nhưng điểm số và tương lai của cậu đều là của cậu, nên đừng bận tâm vì những việc nhỏ. Nếu có thể lên lớp tên lửa, chắc chắn sẽ không do dự, phải đi bằng mọi giá."
Độ khó của kỳ thi tháng này sẽ tiếp tục tăng lên, Lộc Hành Ngâm đã nghe nói.
Sau lần tự học đầu tiên tiết đầu tiên, Dịch Thanh Dương được Trần Xung cử đi thu thập giấy đồng ý của phụ huynh từ lớp này sang lớp khác, Lộc Hành Ngâm đã đưa. Trước khi Dịch Thanh Dương hỏi Cố Phóng Vi theo danh sách, Cố Phóng Vi lần đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn: "Cuối tuần em không về nhà, Máy Tính Nhỏ, cha mẹ em đồng ý khi nào?"
Hắn sờ sờ cằm, nhếch mép cười nói: "Dù sao tôi cũng nên ký cho em, nếu em không về nhà, bên em đâu mỗi phụ huynh, còn người anh là tôi nữa mà?"
Lộc Hành Ngâm không thèm nói chuyện với hắn, rồi vùi đầu vào làm đề. Cố Phóng Vi giật lấy giấy đồng ý của Lộc Hành Ngâm để xem rồi "chậc" một tiếng.
Dịch Thanh Dương hỏi: "Cố Phóng Vi, cậu có đưa hay không? Nếu cậu không đưa, tôi đi à. Giáo viên đang rất bận ép tôi thu nhanh đó —— nhưng cậu sẽ không tham gia lớp học này chứ? Tôi nhớ cậu từng đến một lần."
"Không có không có, tôi đều rất nghiêm túc đi học mỗi tiết, chắc cậu không chú ý tới tôi thôi." Cố Phóng Vi mặt không thay đổi nói dối.
"Cái này tôi không lấy, cậu gửi cho tôi cái khác được không?" Cậu ta cúi đầu xác nhận mình không có ấn tượng gì với chuyện này, cũng không có lấy được bất kỳ giấy đồng ý cần chữ ký của phụ huynh.
Dịch Thanh Dương nói: "Tôi không còn tờ này nữa. Đã thống nhất đến lấy lúc thông báo sau giờ học vào tuần trước."
"Vậy tôi viết một tờ nộp." Cố Phóng Vi duỗi tay lấy bút, gọn gàng bức một mảnh giấy nháp.
Dịch Thanh Dương sắc mặt tái xanh: "Cái này hẳn là không tuân thủ quy định..."
Lộc Hành Ngâm cũng ngừng viết, quay đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc.
Cố Phóng Vi nở một nụ cười trên môi: "Không có gì không tuân thủ quy định cả. Điều nhà trường muốn là thái độ của phụ huynh, để không bị báo cáo vì tăng giờ học mà không được phép. Chỉ cần có thái độ là được, không cứng nhắc như vậy."
Chữ viết rồng bay phượng múa của Cố Phóng Vi rơi trên tờ giấy nháp, viết: "Phụ huynh của Cố Phóng Vi đồng ý, Cố Phóng Vi tự nguyện, tham gia lớp nâng cao của trường Trung học số 7 Thanh Mặc."
Dịch Thanh Dương chuẩn bị đưa tay ra cầm lấy, nhưng Cố Phóng Vi lại chặn lại: "Chờ một chút."
Hắn nói rút ra lá đơn đồng ý của Lộc Hành Ngâm, trở nên bông đùa, viết một lá khác: "Anh trai của Lộc Hành Ngâm đồng ý, Lộc Hành Ngâm tự nguyện, tham gia lớp nâng cao của trường Trung học số 7 Thanh Mặc."
Lộc Hành Ngâm nhìn: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tự em ký tên, điều này trái với quy định. Rõ ràng là phụ huynh đang ở đây mà." Cố Phóng Vi đặt hai tờ giấy lại với nhau rồi đưa cho Dịch Thanh Dương, "Anh còn mắc viết dùm em một tờ mới nữa? Em trai em i không thể lừa gạt giáo viên nha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộc Hành Ngâm: "..."
Dịch Thanh Dương đi rồi.
Lộc Hành Ngâm đã làm xong tất cả các đề nâng cao vật lý hiện tại, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không phải không muốn học lớp nâng cao sao?
"Cũng không biết, chỉ là cảm thấy em nghiêm túc như vậy có chút vui vẻ." Cố Phóng Vi lười biếng nói, "Có lẽ thỉnh thoảng tôi có thể tới đó một lần, cũng có thể giúp em nghe giảng bài."
"Ồ." Lộc Hành Ngâm ngừng hỏi.
Vào buổi tự học buổi tối, Lộc Hành Ngâm đến lớp nâng cao, Cố Phóng Vi theo sau.
Hắn không thể nói tại sao, có thể là do chán, hoặc có thể là do nguyên nhân khác. Đáng lẽ, hắn nên ở lại lớp để đọc email, sắp xếp suy nghĩ của mình hoặc quay lại gỡ lỗi cho người máy nhỏ, nhưng hắn chỉ đi theo Lộc Hành Ngâm.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy thằng nhóc này trong lớp nâng cao.
Trần Xung kết thúc tiết nâng cao nói: "Kỳ thi tháng tuần này, lớp nâng cao sẽ bị hủy vào ngày thi tháng. Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Kỳ thi tháng này sẽ chỉ khó hơn lần trước chứ không dễ hơn."
Không biết có phải là do mệt mỏi không? Trông ông có vẻ hơi mệt mỏi, giọng nói to mạnh mẽ thường ngày của ông hôm nay nghe không được hay cho lắm.
Ông nhìn quanh các học sinh có mặt thì thấy những khuôn mặt lo lắng bối rối.
"Lần này các đề cũng đã được các giáo viên của cả khối thảo luận. Chuẩn độ khó mà thầy cô đưa ra là độ khó của các bài thi của kỳ kiểm tra chất lượng lần thứ 2 của tỉnh lớp 12 năm ngoái. Cũng sẽ không vượt quá tiêu chuẩn, nhưng là một phương thức kiểm tra hoàn toàn khác, để các em nhận ra trình độ hiện tại của mình, cách trình độ mà em đạt được lớp 12 có bao xa."
Lộc Hành Ngâm cẩn thận lắng nghe.
Cố Phóng Vi ngồi bên cạnh cậu. Giảng đường chật ních người, Cố Phóng Vi đầu gối khom người, chạm vào đầu gối của cậu, ấm áp hương thơm. Cậu nghe hắn nói nhẹ nhàng: "Kiểm tra chất lượng của tỉnh S rất khó, trận chiến rất lớn."
Lộc Hành Ngâm quay lại nhìn hắn.
Cố Phóng Vi đến lớp, nhưng hắn vẫn không mang theo bất cứ thứ gì, không có bút hay vở, những người khác nhìn hắn như thể hắn đến đi dạo.
Cố Phóng Vi vẫn dán mắt vào Trần Xung, hắn nhận thấy sự nghi ngờ của Lộc Hành Ngâm và nói: "Đề thi tuyển sinh đại học ở tỉnh S khá khó. Ba bài kiểm tra chất lượng trước kỳ thi tuyển sinh đại học còn được gọi là kỳ thi thử cấp tỉnh ở những nơi khác —— cũng nổi tiếng lắm, câu hỏi có phần khó, ở tỉnh S, lần kiểm tra chất lượng đầu tiên tương đối đơn giản đều là phần cơ bản, lần kiểm tra chất lượng thứ hai sẽ kiểm tra toàn diện chất lượng làm bài của học sinh, rất dễ xuất hiện điểm mới các loại câu hỏi, đặc biệt là những câu khiến học sinh mất cảnh giác như câu hỏi mở. Lần kiểm tra chất lượng thứ ba khá khả quan, gần với mẫu đề thi tuyển sinh đại học hơn."
Tan học, hết người này đến người khác chuẩn bị quay trở lại ký túc xá. Xa xa có mấy cô gái ôm sách đang chờ đợi, bọn họ nhìn về phía hai người, không biết muốn gửi tờ giấy cho ai, lại thấy Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm đều không nhúc nhích, sau khi bồi hồi một lúc lâu, cũng rời đi trước.
Lớp học vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người.
Lộc Hành Ngâm hỏi: "Sao anh biết?"
"Tôi có cái gì không biết?" Cố Phóng Vi khẽ cười, "Máy Tính Nhỏ, đoán xem tại sao anh lại muốn quay lại học?"
Lộc Hành Ngâm mơ hồ nghĩ, Cố Phóng Vi đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc vì từ chối giấy báo nhập học của một số trường trung học nước ngoài chất lượng cao.
Hắn không nói, cậu đoán chừng mơ hồ có liên quan đến quá khứ không muốn nhắc tới của Cố Phóng Vi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết, em còn tưởng anh không thích học."
"Dựa vào chuyện trước kia nữa. " Cố Phóng Vi đưa tay sờ đầu cậu, trong mắt hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy, "Tôi có một khoảng thời gian, tôi rất thích làm đề thi, tôi thích cách đánh cờ với người ra đề. Tôi làm bài thi, tham gia các hạng mục thi đấu, tiến hành đào tạo thực tiễn, những thứ sau không đủ thoả mãn tôi, nên tôi bắt đầu tìm hiểu thi đua.Tôi thích quá trình chơi và cạnh tranh với những người ta đề và đối thủ mạnh hơn."
"Sau đó thì sao?" Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi.
"Sau đó, tôi muốn trở lại nước. Điểm kiến thức của kỳ thi đại học trong nước không phải là vấn đề đối với tôi, nhưng đặc điểm của kỳ thi đại học là nhiều môn học, kiểm tra chi tiết, logic hệ thống tri thức không hoàn hảo và sự khác biệt lớn theo phong cách giữa các tỉnh và thành phố. Đây cũng là một trò chơi thú vị. Tôi nghĩ quá trình này rất thú vị. " Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, "Mà điểm quan trọng nhất là nước ta có đội tuyển thi Olympic các môn mạnh nhất thế giới, tổng điểm toàn đội và tổng số huy chương vàng cao nhất thế giới. Bốn mươi học sinh được chọn từ hàng chục triệu học sinh trong nước, rồi lại từ bốn mươi học sinh đó chọn ra bốn học sinh, trở thành thành viên đội tuyển quốc gia."
"Vào thời điểm đó, tôi đã nghiên cứu rất nhiều đề thi đại học, tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi chỉ nghĩ thi rất thú vị. Không có mục tiêu gì lớn cả, tôi chỉ muốn chơi. "Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, "Sau này..."
Hắn không nói tiếp nữa.
Lúc đó Lộc Hành Ngâm mới hiểu mặc dù Cố Phóng Vi không học nhưng hắn thường chỉ ra những lý do khiến hắn giỏi —— ví dụ như hăn nói với cậu cách học tiếng Anh chẳng hạn, giờ hắn có thể hiểu rõ hơn phong cách thi đại học tỉnh S hơn hầu hết các học sinh, tất cả những điều này đều từng có những cái bóng do Cố Phóng Vi để lại.
Cậu hơi sững sờ.
Từ Cố Phóng Vi hiện tại, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của Cố Phóng Vi vui tươi, phóng khoáng và không chỗ nào không theo đuổi năm đó. Chính vì hắn là con của trời, nên trong các kỳ thi tuyển chọn nhân tài, người khác thì đang giãy giụa đấu tranh, còn đối với hắn, là một trận cờ với người ra đề. Chỉ là không biết năm đó Cố Phóng Vi đã trải qua những gì trong cuộc thi nhỏ, để bây giờ hắn đã nhẹ nhàng kiềm chế tính khí cố chấp của mình.
Thỉnh thoảng trông hắn cũng ra dáng người lớn.
Không có lý do gì để thi đua. Tinh thần Olympic "nhanh hơn, cao hơn và mạnh mẽ hơn" được thể hiện một cách trực quan trong các cuộc thi học thuật. Có thể khó chạm đến những thiên tài trên trần đời này, nhưng sự xuất sắc có thể được nhìn thấy một nơi, bất kể điều gì hay lý do gì, mọi thứ họ trải qua trước khi "đến" sẽ trở thành một phần linh hồn của bọn họ.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Vậy anh có còn thích thi đua không?"
Cố Phóng Vi không trả lời.
Một lúc sau, hắn hỏi lại: "Em có thích thi đua không?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Thích, nhưng em chọn thi đua không phải vì thích, mà em vì muốn giành được giải nhất tỉnh nhì tỉnh, có thể được cử đi học."
Ít nhất sau khi được cử đi, có thể đạt được "không lo lắng về tương lai" mà mọi người thường công nhận, mà bà Lộc có thể yên tâm tận hưởng tuổi già. Sau khi cậu tốt nghiệp rồi đi làm, cuộc sống của cậu có thể dần dần cải thiện.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Em biết anh không muốn em học thi đua."
"Không phải là tôi không muốn em học. Mà thi đua cũng phụ thuộc vào điểm xuất phát, tỉnh S là một tỉnh yếu, trường Trung học Ưng Tài có thứ hạng cao nhất cũng không có lớp thi đua, năm năm liền không có suất trong đội tuyển huấn luyện quốc gia, thi đua ở tỉnh S còn không bằng đi thi đại học."
Cố Phóng Vi nói, "Chỉ là em hiện tại, anh cảm thấy không ổn, em muốn đi cũng được, nếu có vấn đề gì, anh thỉnh thoảng có thể giải đáp cho em."
Lộc Hành Ngâm đảo mắt cười khẽ: "Bởi vì em đã trở lại đây, anh ơi, anh cho em nhiều lựa chọn có đúng không?
"Đương nhiên không phải." Cố Phóng Vi thấy giảng đường không còn người, liền đứng dậy, vươn tay xách ba lô của Lộc Hành Ngâm, cõng trên lưng, đôi mắt hoa đào cong lên, cười nói: "Đương nhiên là bởi vì anh phát hiện ra, em là một thiên tài."
Hậu trường:
Mei: Mới phát hiện truyện bị bế đi rồi. Tui thích cmt lắm nên mấy bà cmt lỗi sai đi tui sửa cho lẹ, hihi cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro