Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Em không để ý đ...

Bát Thị Phong Động

2024-11-21 23:40:05

Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

"Thông báo phê bình toàn trường: Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm ban 27 đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, lừa dối giáo viên, bị cảnh cáo bằng lời nói, công khai trong đại sảnh trường một tháng."

Chúng học sinh nghị luận sôi nổi.

Thông báo phê bình này có lẽ là kỳ lạ nhất trong lịch sử của trường Trung học số 7 Thanh Mặc: Không biết chính xác đã làm gì, gây ảnh hưởng nghiêm trọng gì, mà cả hạng nhát hạng nhì đều bị trừng phạt, một cảnh tượng thú vị qúa trời.

Những dòng chữ màu đỏ tươi đang cuộn trên màn hình lớn, Lộc Hành Ngâm đứng trong văn phòng nhìn ra ngoài, nhưng chủ nhiệm Chu đã rống lại: "Hả? Vẫn xem sao? Có vinh dự không?"

Lộc Hành Ngâm cúi đầu xuống, đôi mắt cũng rũ xuống, đôi môi mím chặt, ra vẻ ngoan ngoãn.

Ngoan ngoãn rũ xuống, đôi mắt đen láy của Tiểu Lộc trông rất đáng thương.

Bộ dạng này của cậu làm người khác đau lòng, chủ nhiệm văn phòng bên cạnh không khỏi thở dài khuyên: "Ôi, chủ nhiệm Chu, thầy la nhẹ nhàng chút! Nhẹ chút đi, nhất nhì đều ở đây. Nếu truyền ra ngoài, sẽ gây ra đả kích ảnh hưởng xấu như thế nào đối với các học sinh!"

"Tôi nên mắng nhẹ chút hả? Nếu tôi nhẹ nhàng hơn, bọn nó có thể leo lên đầu hiệu trưởng luôn!" Chủ nhiêm Chu ném cuốn sổ kỷ luật lên bàn với một cái "bang", nghiêm túc nói: "Thầy nhìn xem, còn trực tiếp lấy sổ kỷ luật của tô, ở đây có nội quy và kỷ luật nào của trường không hả? Rõ ràng là trốn học để đọc tiểu thuyết, lại còn phải nghĩ ra một lý do quái đản. Nghe đây này, hai đứa con trai, một đứa nói tỏ tình với đứa kia, lời này mà cũng nói được? Lại còn có thể bịa ra một lời nói dối như vậy! Bố mẹ hai em có biết hai em quậy phá thế này không!"

Cố Phóng Vi vẫn bình tĩnh, vươn tay dán băng keo cá nhân đẩy Lộc Hành Ngâm ra phía sau, hắn chịu đựng nước miêng tung bay của chủ nhiêm Chu: "Em ấy không nói sai, lần trước thầy bắt em yêu sớm, còn thêm nữ sinh tóc ngắn nữa. Có nữ sinh tóc ngắn nào đâu, em ấy là em trai em."

"Vậy càng kỳ cục hơn! Em trai tỏ tình với anh trai? Hửm? Chuyện này em nghĩ có ai tin không?" Chủ nhiệm Chu vỗ bàn, "Vậy thì lần trước là em trai em, sao em không nói?"

Đôi mắt hoa đào của Cố Phóng Vi tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội: "Em đã nói với thầy, không phải thầy không tin sao? Còn nói lọ kẹo ngôi sao là mồi của đội giám sát kỷ luật khối... Ý em là, nó được đặc biệt sắp xếp. Nhưng em chỉ thích lọ ngôi sao màu hồng. Em trai không thể tặng cho anh thứ như thế."

Lộc Hành Ngâm bí mật ngước mắt lên liếc nhìn hắn.

Khi nhận được quà, hắn không nói thích mà chỉ cảm ơn, trong một thời gian dài, Lộc Hành Ngâm chỉ nghĩ Cố Phóng Vi sẽ quên món quà này, giống như hắn không bao giờ nhớ được có bao nhiêu người khác đã tặng quà cho mình.

Lúc này, hắn nói ra vô cùng tự nhiên, nhưng lại khiến lòng người khẽ động.

Chủ nhiệm Chu đã bị đánh bại bởi logic của Cố Phóng Vi —— ông nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới: chỉ nhìn vào khuôn mặt, mức độ tinh xảo gần như không thể phân biệt được, nhưng cả người có một tính công kích và tàn nhẫn bị kiềm chế dưới khí chất phóng khoáng mạnh mẽ, xinh đẹp lại sắc sảo.

Hôm nay hắn cũng ăn mặc rất đẹp, mặc một chiếc áo len cao cổ màu kem dưới chiếc áo gió đồng phục của trường, kết hợp với một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đậm, làm nổi bật làn da trắng, mặt mày như sao.

Chủ nhiệm Chu trong lòng chợt lóe lên, đột nhiên lại phát hiện ra điểm đáng trách mới, tức giận nói: "Con trai muốn hộp kẹo ngôi sao màu hồng! Đừng có suốt ngày làm mấy chuyện hoa hòe loè loẹt như vậy, cho tôi xem một chút khí khái đàn ông!"

Cố Phóng Vi: "..."

Chủ nhiệm Chu lại nhìn Lộc Hành Ngâm, thấy cậu cụp mắt, lông mi cong vút, giống như một con búp bê sứ ngoan ngoãn. Vừa định nói, chỉ nhiệm văn phòng bên cạnh lại vội vàng vỗ đùi một cái: "Thật là! Thằng nhóc không có nam tính làm sao được? Em nhìn Lộc Hành Ngâm tuy rằng tướng mạo yếu ớt, thân thể kém cỏi, nhưng là tự thân tiến bộ! Cố Phóng Vi em nhìn lại em đi, ba ngày thì hai ngày không đi học, còn dạy hư em trai, liên luỵ đến học sinh giỏi như này, có ai như em không?"

Chủ nhiệm Chu, vị giáo viên này, rất dễ dàng bị kích động, suy nghĩ của ông rất dễ bị dẫn dắt đi lạc hướng, ông lập tức bị dẫn dắt đi lạc hướng: "Đúng đó! Có ai như em không?!"

Cố Phóng Vi: "?"

Rõ ràng là cùng nhau đưa vào để bị mắng, cuối cùng lại biến thành buổi mắng mỏ một mình hắn.

Trước khi đi, Lộc Hành Ngâm được giáo viên ở bàn bên cạnh gọi lại, rất ân cần hướng dẫn: "Ai ya, em có mệt không? Điểm ở ban 27 có tốt không? Có phải vì học Cố Phóng Vi nên hư hết không? Em có muốn cân nhắc đến lớp thầy không, lớp thầy là lớp Ánh dương! Bầu không khí chắc chắn rất tốt..."

Trước khi rời đi, thầy nhét một hộp đồ ăn vặt cho Lộc Hành Ngâm.

Cố Phóng Vi: "........."

Lộc Hành Ngâm rất bình tĩnh đi ra ngoài với hắn, cầm hộp đồ ăn vặt mở ra, bên trong là viên ruốc thịt màu xanh lá cây.

Cậu lấy một cá hỏi: "Anh ăn không?"

Cố Phóng Vi khó chịu —— hào quang vạn người mê từ nhỏ của hắn, sẽ mất tác dụng mỗi khi hắn gặp Lộc Hành Ngâm: "Không ăn."

"Vậy em ăn." Lộc Hành Ngâm rất bình tĩnh, tổng cộng chỉ có ba thanh màu xanh, cậu ăn hết viên này đến viên khác, chỉ trong vài phút đã ăn hết, thậm chí không để lại cho hắn một hạt gạo nếp.

Cố Phóng Vi nhìn cậu, Lộc Hành Ngâm cũng quay lại, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Sao vậy anh?

"Ngon như vậy sao?" Thấy cậu thật sự không lưu lại cho mình, Cố Phóng Vi có chút không thoải mái, theo giai điệu người máy nhỏ hát lên, "Em trai ăn viên ruốc màu xanh lá cây rất ngon lành, anh trai chỉ có ăn gió tây bắc ~"

"Chính anh không muốn." Lộc Hành Ngâm nói.

Cố Phóng Vi cố gắng giải thích với cậu, nhưng đó vẫn là lý lẽ cũ của hắn: "Có đôi khi, tôi nói không, điều đó không nhất thiết có nghĩa là tôi không muốn. Đương nhiên, đôi khi tôi ——"

" Không muốn nghe." Lộc Hành Ngâm bình tĩnh ngắt lời hắn, chậm rãi xuống lầu, "EM đi trở về lớp."

Quá lạnh nhạt.

Cố Phóng Vi nghẹn trong giây lát, rồi lại nhìn cậu.

Lộc Hành Ngâm lần này không quay đầu lại, cục bột trắng này trông rất nghiêm túc.

Cố Phóng Vi ngừng đùa với cậu, nhẹ nhàng nói: "—— Chuyện gì lớn vậy, tốt hơn nhiều so với việc bị cấm túc trong trường. Cảnh cáo bằng lời nói có được ghi vào học bạ hay không cũng không sao. Điểm của em rất tốt, thi đua lâý được cái giải, thì xoá trong học bạ, đừng sợ nhé, ngoan."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lúc sau, Lộc Hành Ngâm hỏi, "Có bị mời phụ huynh không?"

Cố Phóng Vi suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười: "Mời phụ huynh cũng không có gì, chú Hoắc và dì Hoắc không nghiêm túc, họ cũng nhìn tôi lớn lên, tôi đã gây ra đủ loại rắc rối, bọn họ có thể yên tâm để Tư Đốc Tư Liệt đi theo tôi chơi. Loại chuyện này để trợ lý làm là được."

Lộc Hành Ngâm vẫn không nói.

Cố Phóng Vi chậm rãi đi cạnh cậu, nhìn thấy cậu như vậy, đột nhiên mỉm cười: "... Nếu em sợ mời phụ huynh, còn làm trò trước mặt chủ nhiệm, to gan lớn mật thế này. Giờ thấy hối hận, có phải hơi muộn không?"

Lộc Hành Ngâm nói: "Bọn họ sẽ không tin. Nói dối giáo viên, hình phạt rơi trên đầu hai chúng ta, cho nên không có liên quan đến lớp. Nhưng tin hay không, người lớn cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ, một là phê bình giáo dục chúng ta rồi thả, sẽ không chịu trách nhiệm rõ ràng như bây giờ."

"Em nghĩ bọn họ không bắt được hai nam sinh?" Cố Phóng Vi hỏi.

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc: "Chắc không có. Cũng có lẽ là có, nhưng không hiểu." Nói đến đây, cậu cười ranh mãnh: "Nhưng những gì em nói là sự thật".

Thính anh, muốn tỏ tình với anh.

Sau đó, hắn nghe thấy Lộc Hành Ngâm khẽ thở dài: "Giá như em không thích anh thì tốt rồi." Nghe giọng điệu rất nghiêm túc, còn có chút mệt mỏi cùng oán trách nhàn nhạt.

Thích một người thực sự là một điều ngọt ngào mà rắc rối. Một phần ngọt, chín phần đắng. Cậu vì thích mà nhiều lần tuỳ hứng phá vỡ nguyên tắc, nhưng là cậu muốn sửa cũng sửa không được.

Cố Phóng Vi ngẩn ra.

Lộc Hành Ngâm không cho hắn cơ hội phản ứng. Cậu vào lớp bằng cửa sau, Cố Phóng Vi đi theo sau cậu, tầm mắt không tự chủ được... dõi theo cậu.

Khoảng thời gian không vui của Lộc Hành Ngâm lần này rõ ràng dài hơn bất kỳ lần nào trước đây. Buổi trưa ăn hai cái cơm nắm, nhưng hôm nay chỉ ăn một cái.

Khi chủ nhiệm Chu mang bọn họ, ông đã trực tiếp đề cập đến những vấn đề liên quan đến "cha mẹ", thông thường hình phạt nghiêm khắc như vậy không được đưa vào học bạ, nhưng ít nhất cha mẹ cũng nên đến.

Lộc Hành Ngâm trong lòng nghĩ về những điều này, cậu không buồn, cậu chỉ đang nghĩ cách giải quyết chúng, thời gian kiểm tra thống nhất toàn thành phố lần này và kỳ thi giữa kỳ sẽ gần như đụng nhau, cậu nhớ Trần Viên Viên đã từng đề cập với cậu sau kỳ thi giữa kỳ, thường sẽ có một cuộc họp phụ huynh.

Cậu ngủ gục trên bàn sau giờ học.

Vẫn còn là một thiếu niên, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, hai tiết tiếp theo là tiết hóa, những người khác sẽ đến chỗ Hầu Hào để nghe giảng như trước, cậu nói với Trần Viên Viên và Qu Jiao: "Tôi sẽ dạy bù cho hai ngừoi riêng, tôi sẽ viết ra, hai tiết kế tôi ngủ bù."

"Được, cậu ngủ đi, Khúc Kiều cùng tớ đi hành lang đứng học, như vậy hiệu quả càng cao, không quấy rầy cậu."

Trong lớp học vào mùa đông, đầu được che bằng một chiếc áo khoác gió mỏng mỏng, những ngón tay lạnh cóng, luôn là nửa ngủ nửa tỉnh.

Cố Phóng Vi ngồi trên ghế, dựa lưng vào tường, thấy Trần Viên Viên đi tới, nhỏ giọng hỏi hắn một câu: "Hoa khối, Nai con viết phản ứng ion này không rõ, cậu có thể giải thích cho tui không, chỉ viết thôi."

Cố Phóng Vi liếc nhìn, nâng ngòi bút lên và dừng một chút, vạch một đường gạch chéo lên một hàng chữ viết rõ ràng và nhẹ nhàng, đặt một dấu thập ở cuối.

"Em ấy viết sai rồi."

Đây là một phản ứng ion rất đơn giản, Lộc Hành Ngâm sẽ không viết sai.

Rõ ràng đó là vấn đề của Lộc Hành Ngâm, nhưng Cố Phóng Vi lại trở nên khó chịu ——có chút lo lắng không nói nên lời.

Giống như Lộc Hành Ngâm đến thành phố Đông Đồng vào sáng sớm và buổi tối mà không nói một lời.

Hắn đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng và dừng lại bên cạnh cục bột cuộn trọn đang nằm sấp.

Lộc Hành Ngâm có đôi vai gầy, khi nằm sấp trông cậu rất nhỏ.

Cố Phóng Vi không thể nhìn rõ khuôn mặt củacậu, nên hắn tùy ý ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn lên, cố gắng nhìn trong khoảng trống giữa hai cánh tay của Lộc Hành Ngâm. Nhưng vẫn không nhìn rõ, Lộc Hành Ngâm có lẽ cũng đang ngủ, không phản ứng gì cả —— Cố Phóng Vi sau một lúc mới nhận ra hành vi này ngu ngốc đến mức nào, hắn đứng dậy quay trở lại chỗ ngồi của mình, tim càng đập nhanh hơn.

"Hoa khôi cậu không đi à? Không đi, thì giảng bài cho bọn tui, Tiểu Lộc ngủ rồi." Khúc Kiều bên ngoài thấp giọng nói, " Vì nhân dân mà phục vụ! Vì Thanh Mặc mà chiến đấu!"

Cố Phóng Vi quay lại nhìn Lộc Hành Ngâm, dừng lại một chút rồi đáp: "Không đi. Cậu đợi chút tôi qua."

"Lớp học lạnh quá, máy lọc nước lại hết nước. Nếu có bình nước nóng thì tốt biết mấy".

"Đến khu công nghệ lấy nước? Ở đó luôn có nước nóng."

"Được rồi, để tôi đi —— cậu đi không Hoa khôi?"

Cố Phóng Vi nhẹ nhàng trở lại lớp học, vươn tay qua đầu Lộc Hành Ngâm, chính xác câu ra chiếc cốc cá voi của cậu.

"Đi nhanh về nhanh."

*

Có lẽ là bởi vì tâm tình không tốt, ngủ ở trong phòng học liền bị cảm, buổi chiều Lộc Hành Ngâm phát sốt, mở mắt ra liền cảm thấy đầu óc choáng váng như nôn mửa.

Tiết hóa đã kết thúc, học sinh xung quanh lần lượt trở về, cậu quay đầu nhìn lại, nhưng Cố Phóng Vi không có ở đây, cậu lại ngoảnh mặt đi, chạy xuống tìm Tạ Điềm xin nghỉ.

Nói chung, giấc ngủ rất quan trọng, tốt nhất là nên để bóp chết bệnh từ trong nôi.

Cậu không để ý ly nước của mình đã biến mất, chỉ chú ý cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay —— có chút nóng, cả người lúc nóng lúc lạnh. Tốt hơn là quay về uống thêm một gói thuốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những thuốc đó không có tác dụng gì với u máu của cậu, nhưng là thuốc theo chỉ định của trung y để điều hòa cơ thể và duy trì sức đề kháng, có thể giảm bớt bệnh của cậu trong một năm vài lần.

Sau khi Cố Phóng Vi trở lại lớp học với cốc nước cá voi nóng hổi trong tay, hắn lại phát hiện một kết quả: Lộc Hành Ngâm lại biến mất.

"Người đâu?"

"Mấy phút trước cậu ấy tỉnh dậy, vẻ mặt hình như khó chịu, nói tìm cô Tạ xin phép nghỉ phép."

"Em ấy không hỏi tôi gì sao?" Cố Phóng Vi cảm thấy khó tin, "Trước khi em ấy ngủ tôi vẫn ở đây, ngủ dậy không thoải mái, cũng không biết hỏi tôi sao?"

"Cái này tớ cũng không biết." Bạn học cùng lớp trả lời nói.

Loại chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, Cố Phóng Vi cũng không còn dở tính —— mặc dù hắn vẫn chưa nhận ra tại sao mỗi lần chuyện này xảy ra, hắn sẽ có chút nóng nảy, vẫn cho rằng đó là do em trai mình không nghe lời với không hiểu chuyện.

Cố Phóng Vi gọi cho Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm không trả lời, có lẽ cậu không nghe thấy hoặc đang nghỉ ngơi.

Đến bây giờ Cố Phóng Vi mới nhận ra, con đường duy nhất để Lộc Hành Ngâm liên lạc với hắn là số điện thoại do trợ lý của cung cấp. Lúc cục bột không nghe điện thoại, hắn không có cách nào tìm được cậu.

Ban ngày rất khó lục soát ký túc xá, quản lý ký túc xá sẽ kiểm tra, Cố Phóng Vi không có giấy nghỉ phép, không thể vào bằng cửa chính, chỉ có thể đóng băng ở bồn hoa dưới lầu liên tục gọi điện thoại.

Lộc Hành Ngâm không trả lời như trước.

Cố Phóng Vi suy nghĩ một lúc lâu, ma xui quỷ khiến mà, hắn tìm thấy một phần mềm hẹn hò trông rất lạ trong "Lịch sử phần mềm download" —— phần mềm mà hắn đã tải xuống để hiểu sâu hơn khi tìm kiếm các mục "Đồng tính kuyeens ái". Trong vòng 20 phút khi tải xuống, đã phong bên trong đá ra chuồng gà.

Tuy nhiên, thứ này có chức năng định vị, có thể tự động tìm kiếm những người ở gần đã tham gia cùng người dùng phần mềm này và trò chuyện, tán gẫu, đây cũng có thể coi là một phương thức liên lạc.

Cố Phóng Vi đã kiên nhẫn tải xuống, chịu đựng hàng loạt thông tin dồn dập từ nhiều người đàn ông khoe cơ bắp, vò đầu bứt tai hoặc chơi giọng khiêu dâm yêu cầu 1 với 0 [1], và cuối cùng tìm thấy một thông tin ở vị trí gần đó: LXY

[1] 1 là công (top), 0 là thụ (bot)

Lộc Hành Ngâm.

Cố Phóng Vi nhất thời cảm thấy chữ viết tắt này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ rõ cụ thể, hắn bấm vào xem, tin nhắn sẽ tự động tạo ra:

"Xin chào ~ Hôm nay tôi đã gia nhập đại gia đình cộng đồng XX. Tôi là một nam sinh đến từ thành phố Đông Đồng, 15 tuổi..."

Một loạt bình luận ở phía dưới: "Em trai, bé có muốn hẹn hò không?"

"Tại sao em trai không trả lời tin nhắn của anh, hãy nhấp vào trang chủ của anh nếu em quan tâm."

"Oa, 15 tuổi! Bạn cùng tuổi, có hứng thú kết bạn tán gẫu, tán gẫu đơn thuần, đương nhiên có thể nói chuyện khác nếu cậu muốn"

"1 à"

...

Nếu như nói vừa rồi hắn còn kiên nhẫn chờ đợi, hiện tại Cố Phóng Vi cảm thấy mình đã bị kích nổ.

Thái dương hắn nảy lên.

*

Lộc Hành Ngâm uống một gói thuốc hạ sốt, rồi ngủ đến tối, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.

Cậu đứng dậy đang thay bộ đồ ngủ thì chợt nhìn thấy một người ngồi ở giường đối diện, cậu giật mình rụt người lại. Nhìn kỹ lại, chính là Cố Phóng Vi đang quấn thảm ngồi đó với khuôn mặt u ám.

Không biết đã ngồi đây bao lâu rồi.

Cửa ký túc xá của cậu không khóa, chỉ cần vặn từ bên ngoài là có thể vào được, hơn nữa bởi vì đội thi đua của bọn họ thường xuyên ra vào, Lộc Hành Ngâm cũng không khóa.

Lộc Hành Ngâm yên lặng cài lại khuy bộ đồ ngủ mà cậu vừa cởi ra, quấn chăn lên thận trọng gọi hắn: "Anh."

Cố Phóng Vi cuối cùng cũng cử động: "Em bị ốm à?"

"Ừm."

"Bị ốm mà một mình chạy về mà không nói gì?" Cố Phóng Vi lạnh lùng nói, "Thà ở đây lạnh không có máy sưởi hay điều hòa, chui chăn ngủ nửa ngày. Không muốn quay về nhà anh nghỉ ngơi sao?"

Lộc Hành Ngâm bối rối trước sự hung dữ của hắn, cậu nhìn hắn thở dài: "...... Anh đừng có giận em vô cớ, Cố Phóng Vi."

Cậu dùng cả tên lẫn họ gọi hắn như vậy, thần sắc không dao động, có chút mơ màng buồn ngủ: "Em thích anh, nhưng anh bây giờ đang quấy rầy giấc em ngủ."

"Vậy em bởi vì tâm trạng không vui, có việc muốn nói thì nói, không muốn thì thôi hay sao?" Cố Phóng Vi hỏi, "Để ý bị mời phụ huynh như vậy, nên mới không vui, vậy tôi làm chứng cho em được chưa?"

Lộc Hành Ngâm nghe xong một lần laị không hiểu, sau hai hoặc ba giây, mới phản ứng lại, hơi mở hai mắt.

Cố Phóng Vi suýt nữa bị cậu chọc tức chết: "Em nói muốn tỏ tình với anh, vậy em tỏ tình lần nữa đi, xem anh có thể giúp em làm chứng danh hiệu bạn gái của anh không. Máy Tính Nhỏ theo đuổi anh đến nỗi bị bệnh cũng không nói anh nghe, làm lơ anh nói không thích anh nữa, em muốn anh làm gì bây giờ đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Số ký tự: 0