Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Yêu vì con ngườ...
Bát Thị Phong Động
2024-11-21 23:40:05
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi ban đầu không muốn dậy sớm như vậy, nhưng nghĩ đến việc vẫn còn ở trong ký túc xá, có thể sẽ bị giám thị ký túc xá bắt gặp, nên hắn miễn cưỡng đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, hắn chậm rãi tìm quần áo để mặc.
Hắn không có thói quen mặc cùng một bộ quần áo trong hơn một ngày liên tục, Lộc Hành Ngâm thấp hơn hắn nửa cái đầu, nên không dễ để tìm được bộ quần áo hắn mặc được. May mà, bây giờ là mùa đông, sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Cố Phóng Vi cuối cùng đã tìm thấy một chiếc áo khoác len và một chiếc áo gió nhỏ mà Lộc Hành Ngâm mặc lúc nghỉ vào tuần trước.
Hắn là một cái giá treo quần áo, có thể khống chế bất kỳ phong cách nào, nhưng hắn nhớ Lộc Hành Ngâm mặc một bộ vest, vẻ ngoài xinh đẹp và ngoan ngoãn, một thiếu gia cao quý lớn lên trong một gia đình danh giá, không gì có thể tốt hơn thế này.
Hắn mặc bộ đồ này vào lớp, lập tức có người huýt sáo: "Hoa khôi hôm nay đẹp quá!"
"Hoa khôi, cậu lấy trộm quần áo của Lộc Hành Ngâm à!
"Không chỉ lấy trộm quần áo, tôi còn trộm người nữa. "Cố Phóng Vi chớp mắt, "Tối hôm qua tôi ngủ với Máy Tính Nhỏ, ký túc xá một người rất thoải mái, quản lý ký túc xá còn không kiểm tra tôi ở muộn tới đâu."
Lộc Hành Ngâm từ bàn học ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng của Cố Phóng Vi, cậu cũng không kìm được nở nụ cười.
Quần áo phong cách học viện, Cố Phóng Vi mặc trồn rất nghiêm trang, khác hẳn với phong cách thường ngày của hắn. Thanh Mặc thường mặc đồng phục học sinh, mặc dù Cố Phóng Vi thường xuyên vắng nhưng hắn vẫn thành thật tuân thủ quy tắc này.
Lộc Hành Ngâm đã từng nghĩ Cố Phóng Vi sẽ là loại BOY tinh tế hàng hiệu mặc đầy người, nhưng cho đến tận bây giờ, thứ quý giá nhất mà cậu tìm thấy trong nhà Cố Phóng Vi là hộp hoa hồng nhung đỏ và nước hoa hương bạch dương. Chiếc ghế sofa đã sờn một nửa, Cố Phóng Vi nhét rất nhiều áo phông và quần yếm rẻ tiền vào, hắn thường mặc áo phông khi bật máy sưởi, hay khi làm người máy, hắn thay bộ áo liền quần có mùi khét nhựa, ngủ thì thay áo cổ chữ T. Ngay cả chiếc ổ mèo khổng lồ cạnh bàn trà, chăn gối cũng đã cũ quá nửa.
Nhưng bất kể Cố Phóng Vi ăn mặc như thế nào hay hắn ở đâu, tính khí vô kỷ luật và kiêu ngạo của hắn, sẽ vĩnh viễn khiến hắn khác biệt với đám đông.
Hai tiết học buổi sáng là tiếng ngữ văn. Giáo viên dạy tiếng ngữ văn của bọn họ là một nữ giáo viên nghiêm túc, miệng dao găm lòng dạ đậu hủ, thấy đám trẻ này hoàn toàn không thể ngồi yên, cô lười dạy, buổi tự học sớm thống báo: "Thật tình cờ, bài tiếp theo là một đoạn trích của Hugo. Trong hai tiết học này, co sẽ cho các em xem một bộ phim điện ảnh kinh kịch."
Cả lớp reo hò nhảy nhót.
Thế là ban 27 lại lập nhóm, ăn sáng xong liền đến căn tin mua đồ ăn vặt.
Vở kịch đang chiếu trên các slide, rèm cửa được kéo xung quanh, lớp học chìm trong bóng tối. Nhiều người đã nhân cơ hội đổi chỗ ngồi tìm bạn thân để xem cùng nhau. Còn Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh chuyển ghế vào lớp học, cuối cùng Mạnh Tòng Chu thần kỳ từ trong túi quần lấy ra một chiếc đèn bàn nhỏ, hai người thắp đèn lên, lợi dụng vị trí của Khúc Kiều để làm bài tập.
Còn Khúc Kiều chuyển chỗ ngồi lên hàng ghế đầu, ngồi chung bàn với Trần Viên Viên.
"Không thể nào, thứ này cậu lấy ở đâu ra?" Trần Viên Viên quay đầu nhìn hai học bá, sửng sốt, "Có đèn bàn luôn à!"
Mạnh Tòng Chu có chút xấu hổ, ra hiệu nói: "Buổi trưa lén viết trong giờ nghỉ trưa, làm bài tập, nếu không trong giờ nghỉ trưa sẽ đóng rèm cửa, đọc sách sẽ nhức mắt."
Khúc Kiều âm thầm giơ ngón tay cái lên: "Cậu thật lợi hại, buổi trưa tớ lén đọc tiểu thuyết ngôn tình."
Hai bên cùng cười với nhau.
Ở ban 27, không còn phân biệt giữa học và không học như trước, sợi dây xích và vạch ngăn cách này bỗng chốc biến mất. Không còn ranh giới rõ ràng giữa học và không học, không ai chê cười ai học hay không học.
Cũng có một số người hăng hái học bù, cũng tự dọn ghế về cuối lớp để học. Những người muốn xem phim có ý thức đến hàng đầu ngồi.
Lộc Hành Ngâm cũng đang suy nghĩ xem nên xem phim hay ra hàng ghế sau học bài. Điểm ngữ văn của cậu luôn ở mức trung bình, không phải là cảm giác ngôn ngữ cơ bản hay sự tích lũy hiểu biết có vấn đề gì, mà là bố cục hoắc các câu hỏi đọc hiểu thường sai hoặc lạc đề, rất khó tìm một số hệ thống kiểm tra được hình thành. So với các môn tự nhiên có thiên phú, thì ngữ văn càng khó đoán hơn.
Những gì cậu học được trong môn ngữ văn luôn là một thứ xa xỉ đối với cậu, không thì nói, tất cả nghệ thuật ngôn ngữ cao lớn đó vẫn là thứ cậu cả đời này cũng không tiếp xúc tới.
Đang nghĩ tới đây, giáo viên đã đi tới trước bục giảng, trong phòng học tất cả đèn trong nháy mắt đều tắt, rèm cửa kéo xuống, phòng học tối om, yên tĩnh. Khi màn hình sáng lên, mọi người đều tự giác hạ thấp giọng nói của mình, cùng nhau xôn xao chìm vào bóng tối, hầu như không thể nghe thấy những từ ngữ cụ thể.
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu cúi xuống tìm bộ sưu tập đề thi tuyển sinh đại học mà cậu mua từ Dịch Thanh Dương, định trực tiếp giải một số đề thi đại học vật lý trước. Còn chưa kịp lấy ra, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kéo bàn ghế, Cố Phóng Vi đứng dậy, dời ghế qua.
Bàn ghế ở cửa sau chật ních, theo góc nhìn của câụ, chiếc ghế này luôn không thể hoàn toàn lọt qua góc giữa bức tường và góc bàn, Cố Phóng Vi đẩy nó ra sau vài lần rồi bỏ cuộc, đôi bàn tay xinh đẹp chống lên bàn, hắn loạng choạng trên ghế muốn nhảy xuống. Lộc Hành Ngâm quay đầu lại nhìn, Cố Phóng Vi sắp lảo đảo ngã xuống, cậu theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, nhưng Cố Phóng Vi không hề kéo tay cậu, chỉ thừa dịp đè nhẹ lên vai cậu để mượn sức nhảy xuống rồi đứng vững, sau đó kéo chiếc ghế đến phía cậu.
Hương thơm của hoa hồng và cây bạch dương đến gần, phía bên trái của Lộc Hành Ngâm là Trần Viên Viên và Khúc Kiều đang rúc vào nhau, còn phía bên phải bị Cố Phóng Vi và chiếc ghế hắn chen mất, thậm chí quay đầu cũng khó khăn, không gian tưởng như thu nhỏ lại.
Cố Phóng Vi rất tự nhiên ngồi xuống, không biết từ đâu mà tìm được một hộp sô cô la, lấy ra đặt lên bàn, cùng cậu ăn. Trong bóng tối, chỉ nói.
"Còn học hả Máy Tính Nhỏ?" Cố Phóng Vi trầm giọng, nghiêng người nhìn bên này, thấy bộ đề thi thử mới tinh cậu vừa lấy ra, "Hôm nay là dù sao cũng sắp được nghỉ, cho bản thân một ngày nghỉ ngơi đi, nghỉ một ngày cũng không sao."
Kỳ thực đây là một giả thuyết lừa bịp, cậu không có vô số thời gian để phung phí như người thường, nhưng Lộc Hành Ngâm dừng lại, không ngẩng lên xem phim mà nhìn thẳng vào mặt Cố Phóng Vi.
Những người đàn ông trên màn ảnh hát những bài ca hùng hồn, bi tráng nhưng thê lương, toàn bộ vở kịch đều được hát, bọn trẻ lúc đầu cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi xem xong, chúng dần dần nhận ra sự khác biệt của hương vị.
Ánh sáng và bóng tối chiếu vào mặt Cố Phóng Vi, giống như những người khác, có lúc là màu trắng, có lúc lại biến thành màu lam nhạt. Các đường nét trên khuôn mặt của Cố Phóng Vi rất tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, nhìn kỹ có thể thấy hàng mi dài và đen như mực của hắn phủ bóng đen, khiến hắn có vẻ thâm trầm và thần bí.
Hắn nghiêm túc nhìn vào màn hình nhỏ hẹp trong lớp học.
"Cùng anh xem đi." Cố Phóng Vi nhẹ giọng nói, "Lần sau anh dẫn em đi xem thật, bọn họ đi vòng quanh thế giới, lần trước đến là bảy năm trước, em thích xem cái này sao?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Chưa từng xem bao giờ."
Đương nhiên, cũng không thể nói có thích hay không.
Nhưng cậu nhìn ra Cố Phóng Vi rất thích.
Cố Phóng Vi lại nghiêng người về phía cậu, trầm giọng nói: "Đẹp, em sẽ thích. Rất náo nhiệt, em đã xem cái đó chưa?" Hắn nhắc đến một kịch bản nổi tiếng thế giới, "Trong buổi biểu diễn, các diễn viên sẽ đột nhiên xuất hiện từ khán phòng. Đi ra ngoài, vui hơn nhiều so với xem phim từ xa."
Khúc Kiều nghe thấy từ bên cạnh, phàn nàn, "Hoa khôi cậu thực sự không có tế bào nghệ thuật gì hết. Những người khác xem kinh kịch và nhạc kịch để thưởng thức nghệ thuật, cậu thì tìm náo nhiệt?"
Cố Phóng Vi nhướng đôi mắt hoa đào: "Chỉ là tôi thích náo thích thôi, nông cạn như cậu, quản tôi cái gì."
Lộc Hành Ngâm mỉm cười không nói gì.
Cậu vốn tưởng Cố Phóng Vi dùng ghế nhảy qua để nhân cơ hội nhắc nhở cậu, giảng tiếp chuyện ngày hôm qua, tiếp tục dụ kéo cậu vào nhóm, nhưng không có.
Có vẻ như Cố Phóng Vi thực sự đến để xem phim, chỉ vì cảm thấy thoải mái, nên hắn ngồi bên cạnh cậu, cũng khá hợp lý, không cần lý do nào khác nữa.
Các nhân vật trên màn hình hát trong mưa, những từ ngữ phức tạp uyển chuyển vang lên trong phòng học, cậu thấy Cố Phóng Vi đang chăm chú nhìn vào màn hình, không biết mình đã đi đến đoạn nào của cây cầu, nhưng Cố Phóng Vi thì thầm điều gì đó bằng một giọng trầm.
Nói xong quay đầu nhìn cậu cười nhẹ.
Lộc Hành Ngâm bối rối nhìn hắn: "Anh đang nói tiếng Anh à?"
"Tiếng Pháp, bản gốc là tiếng Pháp, nhưng bản chúng ta xem hôm nay là tiếng Anh." Cố Phóng Vi thì thầm, "Bản dịch là Cuộc sống hạnh phúc nhất là tin chắc có người yêu em, có người vì em hiện tại mà yêu em, có người không cần hỏi em là ai vẫn yêu em. Hay còn nói cách khác, sẽ có người vẫn yêu em vì em là chính em."
(The greatest happiness of life is the conviction that we are loved -- loved for ourselves, or rather, loved in spite of ourselves - Hạnh phúc lớn nhất ở đời là có thể tin chắc rằng ta được yêu thương - yêu vì chính bản thân ta, hay đúng hơn, yêu bất kể bản thân ta)
Lộc Hành Ngâm ánh mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang nói ai?"
Cố Phóng Vi nhìn cậu, mi mắt cong cong, đôi mắt đào hoa ướt át xinh đẹp, khóe môi cong lên: "Có lẽ tôi đang nói em đấy, Máy Tính Nhỏ. Có người sẽ yêu em bởi vì em là chính em. "
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Tôi?" Cố Phóng Vi đẩy một miếng sô cô la lá vàng sang một bên, tùy ý đút vào miệng Lộc Hành Ngâm, cười nói: "Không hỏi tôi là ai, cũng không biết tôi là Cố Phóng Vi, tôi chỉ là một người bình thường, tính khí thất thường, nhiều chuyện còn rất tự cao, chắc sẽ không ai thích tôi."
Hậu trường:
Mei: soft quá trời quá đất rồi. Tui yêu thích truyện này vì nó có những thứ tưởng chừng cả đời tui sẽ không biết, không học được.
Cố Phóng Vi ban đầu không muốn dậy sớm như vậy, nhưng nghĩ đến việc vẫn còn ở trong ký túc xá, có thể sẽ bị giám thị ký túc xá bắt gặp, nên hắn miễn cưỡng đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, hắn chậm rãi tìm quần áo để mặc.
Hắn không có thói quen mặc cùng một bộ quần áo trong hơn một ngày liên tục, Lộc Hành Ngâm thấp hơn hắn nửa cái đầu, nên không dễ để tìm được bộ quần áo hắn mặc được. May mà, bây giờ là mùa đông, sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Cố Phóng Vi cuối cùng đã tìm thấy một chiếc áo khoác len và một chiếc áo gió nhỏ mà Lộc Hành Ngâm mặc lúc nghỉ vào tuần trước.
Hắn là một cái giá treo quần áo, có thể khống chế bất kỳ phong cách nào, nhưng hắn nhớ Lộc Hành Ngâm mặc một bộ vest, vẻ ngoài xinh đẹp và ngoan ngoãn, một thiếu gia cao quý lớn lên trong một gia đình danh giá, không gì có thể tốt hơn thế này.
Hắn mặc bộ đồ này vào lớp, lập tức có người huýt sáo: "Hoa khôi hôm nay đẹp quá!"
"Hoa khôi, cậu lấy trộm quần áo của Lộc Hành Ngâm à!
"Không chỉ lấy trộm quần áo, tôi còn trộm người nữa. "Cố Phóng Vi chớp mắt, "Tối hôm qua tôi ngủ với Máy Tính Nhỏ, ký túc xá một người rất thoải mái, quản lý ký túc xá còn không kiểm tra tôi ở muộn tới đâu."
Lộc Hành Ngâm từ bàn học ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng của Cố Phóng Vi, cậu cũng không kìm được nở nụ cười.
Quần áo phong cách học viện, Cố Phóng Vi mặc trồn rất nghiêm trang, khác hẳn với phong cách thường ngày của hắn. Thanh Mặc thường mặc đồng phục học sinh, mặc dù Cố Phóng Vi thường xuyên vắng nhưng hắn vẫn thành thật tuân thủ quy tắc này.
Lộc Hành Ngâm đã từng nghĩ Cố Phóng Vi sẽ là loại BOY tinh tế hàng hiệu mặc đầy người, nhưng cho đến tận bây giờ, thứ quý giá nhất mà cậu tìm thấy trong nhà Cố Phóng Vi là hộp hoa hồng nhung đỏ và nước hoa hương bạch dương. Chiếc ghế sofa đã sờn một nửa, Cố Phóng Vi nhét rất nhiều áo phông và quần yếm rẻ tiền vào, hắn thường mặc áo phông khi bật máy sưởi, hay khi làm người máy, hắn thay bộ áo liền quần có mùi khét nhựa, ngủ thì thay áo cổ chữ T. Ngay cả chiếc ổ mèo khổng lồ cạnh bàn trà, chăn gối cũng đã cũ quá nửa.
Nhưng bất kể Cố Phóng Vi ăn mặc như thế nào hay hắn ở đâu, tính khí vô kỷ luật và kiêu ngạo của hắn, sẽ vĩnh viễn khiến hắn khác biệt với đám đông.
Hai tiết học buổi sáng là tiếng ngữ văn. Giáo viên dạy tiếng ngữ văn của bọn họ là một nữ giáo viên nghiêm túc, miệng dao găm lòng dạ đậu hủ, thấy đám trẻ này hoàn toàn không thể ngồi yên, cô lười dạy, buổi tự học sớm thống báo: "Thật tình cờ, bài tiếp theo là một đoạn trích của Hugo. Trong hai tiết học này, co sẽ cho các em xem một bộ phim điện ảnh kinh kịch."
Cả lớp reo hò nhảy nhót.
Thế là ban 27 lại lập nhóm, ăn sáng xong liền đến căn tin mua đồ ăn vặt.
Vở kịch đang chiếu trên các slide, rèm cửa được kéo xung quanh, lớp học chìm trong bóng tối. Nhiều người đã nhân cơ hội đổi chỗ ngồi tìm bạn thân để xem cùng nhau. Còn Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh chuyển ghế vào lớp học, cuối cùng Mạnh Tòng Chu thần kỳ từ trong túi quần lấy ra một chiếc đèn bàn nhỏ, hai người thắp đèn lên, lợi dụng vị trí của Khúc Kiều để làm bài tập.
Còn Khúc Kiều chuyển chỗ ngồi lên hàng ghế đầu, ngồi chung bàn với Trần Viên Viên.
"Không thể nào, thứ này cậu lấy ở đâu ra?" Trần Viên Viên quay đầu nhìn hai học bá, sửng sốt, "Có đèn bàn luôn à!"
Mạnh Tòng Chu có chút xấu hổ, ra hiệu nói: "Buổi trưa lén viết trong giờ nghỉ trưa, làm bài tập, nếu không trong giờ nghỉ trưa sẽ đóng rèm cửa, đọc sách sẽ nhức mắt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Kiều âm thầm giơ ngón tay cái lên: "Cậu thật lợi hại, buổi trưa tớ lén đọc tiểu thuyết ngôn tình."
Hai bên cùng cười với nhau.
Ở ban 27, không còn phân biệt giữa học và không học như trước, sợi dây xích và vạch ngăn cách này bỗng chốc biến mất. Không còn ranh giới rõ ràng giữa học và không học, không ai chê cười ai học hay không học.
Cũng có một số người hăng hái học bù, cũng tự dọn ghế về cuối lớp để học. Những người muốn xem phim có ý thức đến hàng đầu ngồi.
Lộc Hành Ngâm cũng đang suy nghĩ xem nên xem phim hay ra hàng ghế sau học bài. Điểm ngữ văn của cậu luôn ở mức trung bình, không phải là cảm giác ngôn ngữ cơ bản hay sự tích lũy hiểu biết có vấn đề gì, mà là bố cục hoắc các câu hỏi đọc hiểu thường sai hoặc lạc đề, rất khó tìm một số hệ thống kiểm tra được hình thành. So với các môn tự nhiên có thiên phú, thì ngữ văn càng khó đoán hơn.
Những gì cậu học được trong môn ngữ văn luôn là một thứ xa xỉ đối với cậu, không thì nói, tất cả nghệ thuật ngôn ngữ cao lớn đó vẫn là thứ cậu cả đời này cũng không tiếp xúc tới.
Đang nghĩ tới đây, giáo viên đã đi tới trước bục giảng, trong phòng học tất cả đèn trong nháy mắt đều tắt, rèm cửa kéo xuống, phòng học tối om, yên tĩnh. Khi màn hình sáng lên, mọi người đều tự giác hạ thấp giọng nói của mình, cùng nhau xôn xao chìm vào bóng tối, hầu như không thể nghe thấy những từ ngữ cụ thể.
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu cúi xuống tìm bộ sưu tập đề thi tuyển sinh đại học mà cậu mua từ Dịch Thanh Dương, định trực tiếp giải một số đề thi đại học vật lý trước. Còn chưa kịp lấy ra, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kéo bàn ghế, Cố Phóng Vi đứng dậy, dời ghế qua.
Bàn ghế ở cửa sau chật ních, theo góc nhìn của câụ, chiếc ghế này luôn không thể hoàn toàn lọt qua góc giữa bức tường và góc bàn, Cố Phóng Vi đẩy nó ra sau vài lần rồi bỏ cuộc, đôi bàn tay xinh đẹp chống lên bàn, hắn loạng choạng trên ghế muốn nhảy xuống. Lộc Hành Ngâm quay đầu lại nhìn, Cố Phóng Vi sắp lảo đảo ngã xuống, cậu theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, nhưng Cố Phóng Vi không hề kéo tay cậu, chỉ thừa dịp đè nhẹ lên vai cậu để mượn sức nhảy xuống rồi đứng vững, sau đó kéo chiếc ghế đến phía cậu.
Hương thơm của hoa hồng và cây bạch dương đến gần, phía bên trái của Lộc Hành Ngâm là Trần Viên Viên và Khúc Kiều đang rúc vào nhau, còn phía bên phải bị Cố Phóng Vi và chiếc ghế hắn chen mất, thậm chí quay đầu cũng khó khăn, không gian tưởng như thu nhỏ lại.
Cố Phóng Vi rất tự nhiên ngồi xuống, không biết từ đâu mà tìm được một hộp sô cô la, lấy ra đặt lên bàn, cùng cậu ăn. Trong bóng tối, chỉ nói.
"Còn học hả Máy Tính Nhỏ?" Cố Phóng Vi trầm giọng, nghiêng người nhìn bên này, thấy bộ đề thi thử mới tinh cậu vừa lấy ra, "Hôm nay là dù sao cũng sắp được nghỉ, cho bản thân một ngày nghỉ ngơi đi, nghỉ một ngày cũng không sao."
Kỳ thực đây là một giả thuyết lừa bịp, cậu không có vô số thời gian để phung phí như người thường, nhưng Lộc Hành Ngâm dừng lại, không ngẩng lên xem phim mà nhìn thẳng vào mặt Cố Phóng Vi.
Những người đàn ông trên màn ảnh hát những bài ca hùng hồn, bi tráng nhưng thê lương, toàn bộ vở kịch đều được hát, bọn trẻ lúc đầu cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi xem xong, chúng dần dần nhận ra sự khác biệt của hương vị.
Ánh sáng và bóng tối chiếu vào mặt Cố Phóng Vi, giống như những người khác, có lúc là màu trắng, có lúc lại biến thành màu lam nhạt. Các đường nét trên khuôn mặt của Cố Phóng Vi rất tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, nhìn kỹ có thể thấy hàng mi dài và đen như mực của hắn phủ bóng đen, khiến hắn có vẻ thâm trầm và thần bí.
Hắn nghiêm túc nhìn vào màn hình nhỏ hẹp trong lớp học.
"Cùng anh xem đi." Cố Phóng Vi nhẹ giọng nói, "Lần sau anh dẫn em đi xem thật, bọn họ đi vòng quanh thế giới, lần trước đến là bảy năm trước, em thích xem cái này sao?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Chưa từng xem bao giờ."
Đương nhiên, cũng không thể nói có thích hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cậu nhìn ra Cố Phóng Vi rất thích.
Cố Phóng Vi lại nghiêng người về phía cậu, trầm giọng nói: "Đẹp, em sẽ thích. Rất náo nhiệt, em đã xem cái đó chưa?" Hắn nhắc đến một kịch bản nổi tiếng thế giới, "Trong buổi biểu diễn, các diễn viên sẽ đột nhiên xuất hiện từ khán phòng. Đi ra ngoài, vui hơn nhiều so với xem phim từ xa."
Khúc Kiều nghe thấy từ bên cạnh, phàn nàn, "Hoa khôi cậu thực sự không có tế bào nghệ thuật gì hết. Những người khác xem kinh kịch và nhạc kịch để thưởng thức nghệ thuật, cậu thì tìm náo nhiệt?"
Cố Phóng Vi nhướng đôi mắt hoa đào: "Chỉ là tôi thích náo thích thôi, nông cạn như cậu, quản tôi cái gì."
Lộc Hành Ngâm mỉm cười không nói gì.
Cậu vốn tưởng Cố Phóng Vi dùng ghế nhảy qua để nhân cơ hội nhắc nhở cậu, giảng tiếp chuyện ngày hôm qua, tiếp tục dụ kéo cậu vào nhóm, nhưng không có.
Có vẻ như Cố Phóng Vi thực sự đến để xem phim, chỉ vì cảm thấy thoải mái, nên hắn ngồi bên cạnh cậu, cũng khá hợp lý, không cần lý do nào khác nữa.
Các nhân vật trên màn hình hát trong mưa, những từ ngữ phức tạp uyển chuyển vang lên trong phòng học, cậu thấy Cố Phóng Vi đang chăm chú nhìn vào màn hình, không biết mình đã đi đến đoạn nào của cây cầu, nhưng Cố Phóng Vi thì thầm điều gì đó bằng một giọng trầm.
Nói xong quay đầu nhìn cậu cười nhẹ.
Lộc Hành Ngâm bối rối nhìn hắn: "Anh đang nói tiếng Anh à?"
"Tiếng Pháp, bản gốc là tiếng Pháp, nhưng bản chúng ta xem hôm nay là tiếng Anh." Cố Phóng Vi thì thầm, "Bản dịch là Cuộc sống hạnh phúc nhất là tin chắc có người yêu em, có người vì em hiện tại mà yêu em, có người không cần hỏi em là ai vẫn yêu em. Hay còn nói cách khác, sẽ có người vẫn yêu em vì em là chính em."
(The greatest happiness of life is the conviction that we are loved -- loved for ourselves, or rather, loved in spite of ourselves - Hạnh phúc lớn nhất ở đời là có thể tin chắc rằng ta được yêu thương - yêu vì chính bản thân ta, hay đúng hơn, yêu bất kể bản thân ta)
Lộc Hành Ngâm ánh mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang nói ai?"
Cố Phóng Vi nhìn cậu, mi mắt cong cong, đôi mắt đào hoa ướt át xinh đẹp, khóe môi cong lên: "Có lẽ tôi đang nói em đấy, Máy Tính Nhỏ. Có người sẽ yêu em bởi vì em là chính em. "
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Tôi?" Cố Phóng Vi đẩy một miếng sô cô la lá vàng sang một bên, tùy ý đút vào miệng Lộc Hành Ngâm, cười nói: "Không hỏi tôi là ai, cũng không biết tôi là Cố Phóng Vi, tôi chỉ là một người bình thường, tính khí thất thường, nhiều chuyện còn rất tự cao, chắc sẽ không ai thích tôi."
Hậu trường:
Mei: soft quá trời quá đất rồi. Tui yêu thích truyện này vì nó có những thứ tưởng chừng cả đời tui sẽ không biết, không học được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro