Cả Thế Giới Đều Muốn Tôi Ly Hôn

Bạn trai trừng...

Tùng Tử Trà

2025-03-01 02:59:13

Bàn tay của Văn Yến không tự chủ được mà bấm vào.Khi cậu bấm vào xem, nó không khác gì những gì cậu nghĩ, topic đó nói về chuyện giữa Dung Tiêu và Vô Việt tiên quân.Người đăng nói mọi chuyện đều là do hắn nghe ông cố của hắn kể, ông cố của hắn lại nghe ông nội của ông ấy kể lại, vì vậy nó chỉ có thể là coi chuyện tán dóc trong lúc rảnh rỗi, không thể coi là thật được.Nghe nói năm đó Dung tiên sinh vừa gặp đã yêu một vị tiên quân loài người, yêu đến mức chết đi sống lại, thậm chí còn kế khế ước linh hồn, kết thành đạo lữ. Nếu không phải vị đạo lữ này không may mất sớm thì sao có thể đến lượt Văn Yến chiếm hời.Một đám yêu quái bên dưới đều đồng ý, chẳng quan tâm đến việc bọn họ đã thực sự gặp vị tiên quân này chưa. Ngoài ra còn có một số tu sĩ lạc vào địa bàn của yêu quái cũng sôi nổi hùa theo nhớ lại phong tư năm đó của vị Vô Việt tiên quân kia.Nếu không phải tiên quân năm xuống thì Tu chân giới của bọn họ sao có thể lưu lạc đến tình trạng này.Hai bên người và yêu mỗi người nói một chuyện, nhưng nhìn chung cũng coi như hòa thuận. Văn Yến trợn mắt, chán nản tắt điện thoại.Cậu đã sớm đoán được, kể từ khi cậu cướp đi crush quốc dân Dung Tiêu, cậu đã nhảy lên đầu danh sách Ác nhân trong lòng cư dân Yêu giới, bọn họ vô lý như thế đấy.Vẫn là những tiểu yêu trong trường yêu quái đáng yêu hơn.Tuy rằng cậu đã không còn phải đến trường Dung Hải để đi học, nhưng Lý Tranh vẫn học xong, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đi theo.Những tiểu yêu ở trường học yêu quái không bị những lời bàn tán từ thế giới bên ngoài làm phiền, họ vẫn nhiệt tình như trước khi nhìn thấy cậu, thậm chí còn biến thành nguyên hình để cậu ôm vào lòng hôn hít.Văn Yến cực kì thích những thứ lông xù đó, không gặp một thời gian còn cảm thấy có chút nhớ nhung, vì khi cảm giác khi sờ vào quả thực quá phê.Văn Yến vừa mới suy nghĩ có nên nuôi một loài lông xù làm thú cưng hay không thì chuông tan học đã vang lên.Thầy giáo lập tức ngừng nói, gấp sách lại, chạy còn nhanh hơn cả các em.Các bạn cùng lớp tụ tập thành từng tốp hai, tốp ba, có nhóm thì bàn xem nên đi ăn tối ở đâu, có nhóm lại hẹn nhau ra ngoài tụ tập.Văn Yến đương nhiên là muốn về nhà, vì  hôm nay Dung đã làm món beefsteak Wellington cho cậu.Cậu còn nhiệt tình mời Lý Tranh đi cùng, có gì làm ván game luôn.Lý Tranh lắc đầu như trống bỏi. Ai muốn ăn cơm cùng hai vị sát thần kia chứ, nhẹ thì cũng bị khó tiêu.Hắn nhặt cuốn sách lên, chân như bôi mỡ nhanh chóng lẻn đi, đi đường vòng tìm Kim Việt Trạch để ăn tối.Văn Yến bị bạn bè bỏ rơi, không khỏi cảm thấy cuộc sống cô đơn tịch mịch, chậm rãi bước ra khỏi cổng trường, bắt xe trở về chỗ Dung Tiêu.?Trong nhà Dung Tiêu, hôm nay hiếm khi náo nhiệt hơn một chút, cho dù Văn Yến không ở nhà cũng không có vẻ vắng vẻ.Hai vợ chồng Tần Ưu và Tô Mạnh giống như giang hồ đạp cửa bước vàp.Nữ thì xinh đẹp lồng lộn, nam thì thanh tuấn ôn hòa, đứng ở trong xuân quả thực là xứng đôi vừa lứa.Dung Tiêu nhìn thấy bọn họ, lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại nở nụ cười. Hắn đặt quân cờ trong tay xuống, nói vọng qua cửa sổ khép hờ: “Thiệp mời của ta còn chưa kịp gửi đi thì các cậu đã đến đây trước rồi.”Lần cuối cùng họ gặp nhau là chuyện của một trăm năm trước.Đối với yêu quái, trăm năm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng gặp lại bạn bè vẫn cảm thấy rất vui.Du Bất Vấn mang trà tới, chào hỏi hai vị đại yêu này xong liền lui xuống, nhường không gian lại cho ba người.Tần Ưu và Tô Mạnh vừa uống trà vừa đánh giá Dung Tiêu, thấy sắc mặt Dung Tiêu quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều, quan trọng nhất là trên người Dung đã mang theo nhiều hơi thở của “sự sống” hơn so với lần trước gặp mặt, không hề giống với bộ dạng sống chết mặc bay, không quan tâm đến thế giới bên ngoài kia nữa.Tần Ưu không giấu được suy nghĩ, hỏi trước: "Tiểu phu nhân của cậu đâu? Nghe nói cậu sắp cưới vợ, tôi và Tô Mạnh đều rất kinh ngạc, muốn xem xem rốt cuộc là cao nhân phương nào mới có thể thu phục được cậu."Kết quả khi bọn họ hưng phấn chạy tới lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt chán ngấy của Dung Tiêu.Dung Tiêu cười nói: “Văn Yến còn đang đi học.”Khi hắn nhắc đến Văn Yến, vẻ mày luôn dịu dàng hơn bình thường, “Hơn nữa cậu nói sai ở một điểm, ta không phải cưới Văn Yến, mà là gả cho rm ấy. Em ấy mới là chồng ta.”Hắn biết Tô Mạnh và Tần Ưu nhất định rất tò mò về Văn Yến.Có lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc hắn sẽ kết hôn với một con người.Hắn nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ tan trường, trong lúc uống trà, hắn nói ngắn gọn về những chuyện quanh co khúc chiết giữ hắn và Văn Yến cho Tần Ưu và Tô Mạnh nghe.Tần Ưu và Tô Mạnh lúc đầu chỉ giữ tâm trạng như nghe câu chuyện, nhưng sau khi nghe xong, biểu cảm của họ dần dần trở nên nghiêm túc.Hồi lâu vẫn không uống trà trên tay.Nhưng khi nghe đến đoạn Dung Tiêu bị Văn Yến hạ thuốc lại không nhịn được mà cười thành tiếng."Vị tiểu phu nhân này của cậu quả thật là..." Tần Ưu nghĩ nghĩ, không khỏi bật cười, "Mạnh mẽ."Tô Mạnh cũng quay mặt đi, che giấu sự thật chính mình đang nhịn cười, một lúc sau mới quay người lại.Hắn nói: “Vốn tôi còn lo lắng không biết cuộc hôn nhân này của cậu có phải có ẩn tình gì hay không, nhưng bây giờ xem ra có lẽ đây là duyên trời định rồi.”Cả hắn và Tần Ưu đều không nhắc đến Yến Quy nữa.Mặc dù hai người trên đường tới đây có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trong thâm tâm hắn và Tần Ưu vẫn luôn coi Yến Quy là bạn bè.Nhưng đó dù sao cũng đã là chuyện của ba ngàn năm trước.Dung Tiêu có thể bắt đầu một cuộc tình mới, đối với Dung Tiêu cũng là chuyện tốt.Nghĩ tới Yến Quy, sắc mặt Tần Ưu nhất thời trở nên ảm đạm, nhưng rất nhanh đã giấu đi, lại lần nữa mỉm cười: "Tôi rất nóng lòng muốn gặp cậu ấy, tôi còn mang cho cậu ấy một món quà lưu niệm, không biết cậu ấy có thích hay không."Dung Tiêu nhìn thời gian, đoán đã đến giờ Văn Yến tan học.Hắn có chút đắc ý nói: “Em ấy sắp về rồi, nếu các cậu gặp em ấy thì cũng sẽ thích em ấy thôi.”Đối với hắn mà nói, Văn Yến rất được mọi người yêu thích.Hắn rất đồng ý với những gì Tô Mạnh vừa nói, hắn và Văn Yến là duyên trời định.Trong khi bọn họ đang nói chuyện, cánh cửa dẫn vào sân đã bị đẩy ra.Chuông gió nhắc nhở có người trở về nhẹ nhàng đung đưa trong không khí, phát ra âm thanh trong trẻo thanh thúy.Tần Ưu và Tô Mạnh cùng quay đầu lại.Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo khoác dài màu xanh khói đang đi bộ từ xa trên con đường rải sỏi trong sân, gần đây cậu đã cao hơn không ít, dáng người càng thon thả đĩnh đạc hơn trước, eo thon chân dài, đã có tư thái của một thanh niên.Nhưng khuôn mặt vẫn giữ lại nét ngây ngô của thiếu niên, nước da trắng mịn như ngọc, đôi mắt dịu dàng có thần, lấp lánh uyển chuyển, đôi môi căng mọng, khi cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má.Cậu đang nói chuyện với Du Bất Văn vừa đi ra đón, lúc cậu ngẩng đầu lên, gió nhẹ thổi bay mái tóc trên trán, trong mắt tràn đầy ý cười, như có ánh sao rơi vào đáy mắt.Dung Tiêu cũng đứng lên giới thiệu với Tần Ưu và Tô Mạnh: “Đó là Văn Yến.”Nhưng hắn lập tức phát hiện, Tô Mạnh và Tần Ưu đều sửng sốt, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể vừa nhìn thấy một chuyện không khó tin.Chén trà trên tay hai người cũng từ từ trượt ra, ‘choang’ một cái rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.Tần Ưu lẩm bẩm một cái tên: "A Yến..."Làm sao có thể là người khác được.Khuôn mặt đó rõ ràng là của Yến Quy. Từ cử chỉ ánh mắt đến từng cái cau mày, từng nụ cười đều giống hệt Yến Quy.Cô cuối cùng không nhịn nổi nữa, dịch chuyển đến sân, đứng trước mặt "Yến Quy".Ba nghìn năm không gặp, người này vẫn giống như trước, nụ cười trong trẻo hơn bất kỳ ai, tính tình sôi nổi, khiến người khác không ngờ y thực ra chính là Vô Việt tiên quân nổi tiếng khắp thiên hạ.…Văn Yến nhìn cô gái dáng người cao gầy trước mặt với vẻ khó hiểu, những người có thể xuất hiện ở đây phần lớn đều là người quen của Dung Tiêu.Nhưng vì sao chị gái này lại nhìn cậu như sắp khóc vậy?Trong lòng cậu lập tức vang lên tiếng chuông báo động, đm, đây chẳng lẽ lại là người tình rơi rớt bên ngoài nào của Dung Tiêu sao?Nhưng còn chưa để cậu kịp suy nghĩ thì ngự tỷ này đã ôm ôm vào lòng.Văn Yến bị tấn công bất ngờ, chỉ thiếu điều giơ hai tay để chứng tỏ mình vô tội.Nhưng ngay sau đó cậu nghe thấy vị ngự tỷ này gọi gọi mình với giọng buồn bã."A Yến, cậu về rồi à?"Trong chớp mắt, Văn Yến đã biết cô nhận nhầm người.Tiếng "A Yến" này hẳn là không phải gọi cậu.Nhưng có lẽ do giọng của chị gái này nghe buồn quá.Ngay cả cậu cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.Đáng tiếc, cậu không có cách nào đáp lại.Nhận nhậm vẫn là nhận nhầm.Cậu vỗ vai ngự tỷ, khó khăn nói: "Chị ơi, chị có thể thả lỏng tay ra được không? Bạn trai em đang nhìn kìa, chị không để ý là anh ấy đang trừng mắt nhìn chị sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Thế Giới Đều Muốn Tôi Ly Hôn

Số ký tự: 0