Phong's POV: Âm thầm
Túy Anh
2024-07-20 02:48:25
Tôi đã nghi ngờ rằng, Chiêu Anh chính là cô bé năm đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em.
Cô gái chống tay lên cằm, lười nhác quan sát mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhìn thấy tôi đi tới, em nhoẻn miệng cười tươi, lấp lánh hệt như hình ảnh đã chôn giấu sâu trong tim tôi từ nhiều năm về trước. Chỉ là, đôi mắt chân thành ấy nay đã khác xưa, không còn sự hồn nhiên thuở nào, đôi mắt em gợi một nỗi buồn man mác mà tôi không thể nào hiểu rõ được. Trong thoáng chốc, tôi đã tưởng rằng Chiêu Anh chính là cô gái năm đó, nhưng nỗi nghi ngờ đó đã sớm được loại bỏ từ lâu. Bởi, cô gái mà tôi biết, ngoài ngoại hình có chút tương đồng với Chiêu Anh ra, thì tính cách của em ấy hoàn toàn khác xa.
***
Trước thềm văn nghệ ngày Nhà Giáo Việt Nam, Chiêu Anh bị ốm đến mức không thể đi học. Tôi vội vàng đến thăm em, một phần là vì thương cảm cho hoàn cảnh sống xa gia đình của em, phần còn lại là vì tôi muốn chắc chắn rằng, buổi diễn văn nghệ sắp tới sẽ không có trục trặc gì.
Đến Hà Nội, Chiêu Anh sống trong một căn trọ nhỏ, tuy không lớn, nhưng ít nhất, nó vẫn có đầy đủ tiện nghi cần thiết cho một người sinh sống.
Nhìn thấy dáng vẻ ốm nhom đến mức trơ xương Chiêu Anh, cộng thêm vẻ mặt nhợt nhạt chẳng có nổi chút sức sống, tôi không biết phải quan tâm như thế nào cho đúng, chỉ biết mắng em là đồ trẻ con, đến việc đơn giản là an ủi em thôi, mà tôi còn làm rất vụng về.
Lúc ốm, Chiêu Anh rất khác mọi ngày. Em không tinh nghịch, thích tranh cãi với tôi như mọi khi, ngược lại còn rất ngoan ngoãn làm theo những lời tôi nói.
Tôi cứ nghĩ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng mà không biết vì lý do gì, em bỗng oà khóc thật to như một đứa trẻ, y hệt như cái cách tôi từng nức nở nhiều năm về trước. Từ nhỏ đến lớn, tôi làm việc gì cũng giỏi, nhưng khi bên cạnh một cô gái yếu đuối, tôi lại trở thành kẻ vô dụng chẳng biết làm gì, chỉ biết dùng bờ vai vững chắc này làm chỗ để em dựa vào.
Từ ngày đầu gặp mặt, tôi đã gạt bỏ mọi sự nghi ngờ về thân phận của Chiêu Anh, tôi đã tự nói với bản thân rằng đôi chứa đầy nỗi buồn đó không phải là cô bé năm xưa đâu. Nhưng, chẳng hiểu vì sao, nỗi nghi ngờ ấy lại xuất hiện một lần nữa, ngay tại thời khắc em bật khóc.
Có lẽ, đây mới là tính cách thật sự của em chăng? Có lẽ, những gì em thể hiện ra trước mắt tôi đều là giả chăng?
Cho đến khi nhìn thấy những chiếc vòng tay, những bông hoa được Chiêu Anh đan bằng len, giống y hệt như chiếc vòng xinh xắn mà em đã từng tặng tôi được sắp xếp gọn gàng trên bàn học, tôi mới dám chắc rằng, bản thân thật sự đã tìm thấy em rồi...
***
Tình yêu, đối với tôi là sự ủng hộ lẫn nhau, chứ không phải là sự nuông chiều quá mức.
Không phải là, nếu em muốn làm thì tôi sẽ làm tất cả thay em.
Mà là, nếu em muốn nhảy vào vũng bùn lầy, tôi sẽ giặt sạch quần áo, rửa sạch gương mặt lấm lem cho em.
Nếu em muốn khám phá bầu trời đầy giống tố, tôi sẽ là chiếc khiên chắn mưa to, sấm chớp cho em.
Chỉ cần em nói muốn, tôi sẽ chống lưng cho em vô điều kiện.
Vậy nên, khi em nói muốn đi làm thêm vào buổi tối để kiếm tiền, tôi không hề phản đối, cũng không muốn phản đối, vì hẳn là em phải có lý do nào đó mới cần đến nhiều tiền như vậy. Tôi không có tư cách gì để can thiệp quá sâu vào cuộc đời của em, vậy nên, tôi sẽ bảo vệ em chu toàn theo cách riêng của mình.
Thành phố đất chật người đông này, chính là nơi đầy rẫy những thứ xấu xa và cạm bẫy nhất. Em ấy một thân một mình ở đây, không có cha mẹ, không có người thân, phải gồng gánh nỗi lo "Cơm, áo, gạo, tiền", đương nhiên là tôi không yên tâm để em một mình đối mặt với chúng.
Mười rưỡi đêm, tôi đứng trước quán cà phê nơi em làm việc, ngắm nhìn em, ngắm nhìn Hà Nội, nơi có em.
Mùa đông ở thủ đô rất lạnh, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng khiến tôi buốt hết tay chân. Tôi từng ghét cái mùa đông này đến phát điên, nhưng khi đứng đợi em giữa tiết trời này, chẳng hiểu vì sao tôi lại yêu nó, muốn tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.
Bởi, cái lạnh lẽo của mùa đông, pha thêm chút ấm áp của tình yêu, chính là thứ cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua...
Bỗng, một cơn mưa nặng hạt bất ngờ đổ xuống. Tôi vội vã tìm chỗ trú, gọi điện cho bạn của chị họ, cũng là quản lý của quán cà phê nơi Chiêu Anh làm việc.
"Chị, chị hỏi xem lúc Chiêu Anh đến đây có mang ô theo không giúp em đi."
"Đợi chị một chút."
Một lúc sau, đầu dây bên kia mới lên tiếng:
"Con bé không cầm theo."
"Vậy để em đi mua, lát nữa chị mang vào cho em ấy giúp em nhé."
Đã sắp đến giờ tan làm của Chiêu Anh, tôi trùm mũ của chiếc áo hoodie lên đầu, vội vàng chạy đến quán tạp hoá gần đây nhất, không dám chậm trễ dù chỉ nửa giây.
Vừa bước vào, tôi lập tức lên tiếng:
"Ông bán cho cháu hai chiếc ô với ạ."
"Hết rồi, chỉ còn một cái màu xanh này thôi, cháu có lấy không?"
"Vâng, một cái cũng được."
Sau khi đưa chiếc dù cho chị quản lý, tôi kiên nhẫn đứng chờ cho đến khi Chiêu Anh về nhà.
Mười một giờ đêm, cơn mưa đã không còn dữ dội như trước, chỉ còn vài hạt mưa chầm chậm rơi xuống, từ từ làm ướt đẫm vai áo của tôi. Lúc sau, Chiêu Anh bước ra khỏi nơi làm việc với chiếc ô màu xanh, trông em có vẻ mệt mỏi, bước chân nặng nề như thể có cả ngàn hạt mưa đổ trên vai.
Tôi muốn chạy đến cõng Chiêu Anh trên lưng, muốn đưa em về nhà, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc che kín mặt, âm thầm đi theo sau lưng bảo vệ em. Được đứng chung dưới cơn mưa với Chiêu Anh dù cho cả cơ thể ướt đẫm, được tận mắt nhìn thấy em về nhà an toàn, có lẽ là điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và yên lòng nhất.
Tôi cứ nghĩ rằng bản thân mình đã bảo vệ em rất tốt, cho đến ngày hôm đó, vì quá mải mê với công việc, nên tôi đã đến trễ, khiến cho em bị Hoàng Lâm làm hại.
Tôi day dứt đến mức bỏ mặc những vết trầy xước và bầm tím khắp cơ thể của mình, chỉ tập trung trách móc bản thân đã đến quá muộn, khiến em lại một lần nữa phải tự mình đối mặt với mọi thứ.
Tôi mang bộ dạng thảm thương về nhà, Thành và Tài đều ở trong phòng ngủ của tôi, đợi tôi về.
Nhìn thấy tôi đi vào, cả hai đứa đều ngẩng đầu lên nhìn. Chơi với nhau nhiều năm, tôi biết cách quan tâm của tụi nó không giống người bình thường, dù có lo lắng cho tôi đến mấy, tụi nó vẫn phải mắng mỏ tôi trước.
Tài chỉ tay vào tôi, quay đầu sang nói với Thành:
"Mày nhìn cái mặt của nó đi, xem còn giống người không?"
"Phong, trông mày đúng là còn thảm hơn chữ thảm."
Tôi cởi chiếc áo bẩn ra khỏi người mình, nghĩ đến em, lại không nhịn được mỉm cười:
"Em ấy bảo xót, nên tao thấy ổn."
Nghe tôi nói thế, Thành bất lực đưa tay lên đỡ lấy trán, giọng điệu có phần hung dữ:
"Sao tao lại có thằng bạn dại gái như mày nhỉ? Nếu không bị gãy chân thì tao đã đạp mày một phát cho mày tỉnh rồi!"
"Thôi im mồm đi, cái chân của mày sao lại què?"
Tài đánh vào vai Thành, không chút nể mặt nhắc lại ký ức đau thương của nó.
Thành chẳng dễ gì chịu thua, chỉ nói một câu thôi mà đã khiến Tài chẳng đáp lại được câu nào:
"Mày thì có quyền lên tiếng à? Là đứa nào nửa đêm gọi cho tao rồi khóc lóc vì nhớ người yêu hả?"
Hơn nửa đêm mới về đến nhà, lại còn bị thương vì đánh nhau, tôi chẳng còn sức lực nào mà chứa chấp hai đứa ồn ào này, vội lên tiếng đuổi khách:
"Hai đứa mày thích thì ra đường mà cãi nhau."
"Phong yêu ơi, cho em ngủ lại nhà mày một hôm đi. Em sẽ chăm sóc cho anh từ A đến Á. Được hông dạ?"
Thế Thành chu môi, phồng má, đôi mắt đầy sự gian xảo hệt như muốn ăn thịt tôi. Chỉ mới nhìn bộ dạng đó của nó một giây thôi mà toàn thân của tôi đã ớn lạnh. Thú thật, nếu Thành không bị gãy chân thì tôi đã sớm đá nó ra khỏi nhà mình từ lâu rồi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nó, miễn cưỡng hỏi:
"A đến Á à? Mày chắc chưa?"
Thằng Tài bên cạnh cũng chẳng thấm nổi cái điệu bộ ẻo lả này, vội cách xa năm nghìn mét, không nhịn hét lớn:
"Mày có bệnh à?"
"Tao chỉ muốn lấy thằng Phong vì nó đã giúp Như thôi... Với lại, thằng có bệnh đang đứng ở kia kìa, mày là người lành lặn nhất ở đây, xử lí vết thương cho nó đi."
Tài gật đầu, vừa lấy hộp đựng đồ y tế ở trong ngăn tủ ra, vừa không quên móc mỉa tôi:
"Có cách nào chữa luôn cái đầu cho thằng Phong không? Yêu đến mức ngu người luôn rồi."
Thành nhanh miệng đáp: "Mày quên mày cũng ngu à?"
"Ừ nhỉ..."
Tôi ngồi trên giường, mở máy ảnh trên điện thoại lên để qua những vết trầy xước trên gương mặt của mình. Đúng là giống như lời Thế Thành nói, trông tôi vô cùng thảm hại. Mặc dù vẻ đẹp trời sinh của mình bị tổn hại khá nhiều, nhưng tâm trạng lúc này của tôi lại không tệ lắm, vì ít nhất Chiêu Anh đã vì nó mà lo lắng cho tôi.
"Sao mặt mũi bị bầm rồi mà trông tao vẫn đẹp thế nhỉ?"
Thành: "..."
Tài: "Tao nói não nó bị hỏng đâu sai?"
Cô gái chống tay lên cằm, lười nhác quan sát mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhìn thấy tôi đi tới, em nhoẻn miệng cười tươi, lấp lánh hệt như hình ảnh đã chôn giấu sâu trong tim tôi từ nhiều năm về trước. Chỉ là, đôi mắt chân thành ấy nay đã khác xưa, không còn sự hồn nhiên thuở nào, đôi mắt em gợi một nỗi buồn man mác mà tôi không thể nào hiểu rõ được. Trong thoáng chốc, tôi đã tưởng rằng Chiêu Anh chính là cô gái năm đó, nhưng nỗi nghi ngờ đó đã sớm được loại bỏ từ lâu. Bởi, cô gái mà tôi biết, ngoài ngoại hình có chút tương đồng với Chiêu Anh ra, thì tính cách của em ấy hoàn toàn khác xa.
***
Trước thềm văn nghệ ngày Nhà Giáo Việt Nam, Chiêu Anh bị ốm đến mức không thể đi học. Tôi vội vàng đến thăm em, một phần là vì thương cảm cho hoàn cảnh sống xa gia đình của em, phần còn lại là vì tôi muốn chắc chắn rằng, buổi diễn văn nghệ sắp tới sẽ không có trục trặc gì.
Đến Hà Nội, Chiêu Anh sống trong một căn trọ nhỏ, tuy không lớn, nhưng ít nhất, nó vẫn có đầy đủ tiện nghi cần thiết cho một người sinh sống.
Nhìn thấy dáng vẻ ốm nhom đến mức trơ xương Chiêu Anh, cộng thêm vẻ mặt nhợt nhạt chẳng có nổi chút sức sống, tôi không biết phải quan tâm như thế nào cho đúng, chỉ biết mắng em là đồ trẻ con, đến việc đơn giản là an ủi em thôi, mà tôi còn làm rất vụng về.
Lúc ốm, Chiêu Anh rất khác mọi ngày. Em không tinh nghịch, thích tranh cãi với tôi như mọi khi, ngược lại còn rất ngoan ngoãn làm theo những lời tôi nói.
Tôi cứ nghĩ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng mà không biết vì lý do gì, em bỗng oà khóc thật to như một đứa trẻ, y hệt như cái cách tôi từng nức nở nhiều năm về trước. Từ nhỏ đến lớn, tôi làm việc gì cũng giỏi, nhưng khi bên cạnh một cô gái yếu đuối, tôi lại trở thành kẻ vô dụng chẳng biết làm gì, chỉ biết dùng bờ vai vững chắc này làm chỗ để em dựa vào.
Từ ngày đầu gặp mặt, tôi đã gạt bỏ mọi sự nghi ngờ về thân phận của Chiêu Anh, tôi đã tự nói với bản thân rằng đôi chứa đầy nỗi buồn đó không phải là cô bé năm xưa đâu. Nhưng, chẳng hiểu vì sao, nỗi nghi ngờ ấy lại xuất hiện một lần nữa, ngay tại thời khắc em bật khóc.
Có lẽ, đây mới là tính cách thật sự của em chăng? Có lẽ, những gì em thể hiện ra trước mắt tôi đều là giả chăng?
Cho đến khi nhìn thấy những chiếc vòng tay, những bông hoa được Chiêu Anh đan bằng len, giống y hệt như chiếc vòng xinh xắn mà em đã từng tặng tôi được sắp xếp gọn gàng trên bàn học, tôi mới dám chắc rằng, bản thân thật sự đã tìm thấy em rồi...
***
Tình yêu, đối với tôi là sự ủng hộ lẫn nhau, chứ không phải là sự nuông chiều quá mức.
Không phải là, nếu em muốn làm thì tôi sẽ làm tất cả thay em.
Mà là, nếu em muốn nhảy vào vũng bùn lầy, tôi sẽ giặt sạch quần áo, rửa sạch gương mặt lấm lem cho em.
Nếu em muốn khám phá bầu trời đầy giống tố, tôi sẽ là chiếc khiên chắn mưa to, sấm chớp cho em.
Chỉ cần em nói muốn, tôi sẽ chống lưng cho em vô điều kiện.
Vậy nên, khi em nói muốn đi làm thêm vào buổi tối để kiếm tiền, tôi không hề phản đối, cũng không muốn phản đối, vì hẳn là em phải có lý do nào đó mới cần đến nhiều tiền như vậy. Tôi không có tư cách gì để can thiệp quá sâu vào cuộc đời của em, vậy nên, tôi sẽ bảo vệ em chu toàn theo cách riêng của mình.
Thành phố đất chật người đông này, chính là nơi đầy rẫy những thứ xấu xa và cạm bẫy nhất. Em ấy một thân một mình ở đây, không có cha mẹ, không có người thân, phải gồng gánh nỗi lo "Cơm, áo, gạo, tiền", đương nhiên là tôi không yên tâm để em một mình đối mặt với chúng.
Mười rưỡi đêm, tôi đứng trước quán cà phê nơi em làm việc, ngắm nhìn em, ngắm nhìn Hà Nội, nơi có em.
Mùa đông ở thủ đô rất lạnh, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng khiến tôi buốt hết tay chân. Tôi từng ghét cái mùa đông này đến phát điên, nhưng khi đứng đợi em giữa tiết trời này, chẳng hiểu vì sao tôi lại yêu nó, muốn tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.
Bởi, cái lạnh lẽo của mùa đông, pha thêm chút ấm áp của tình yêu, chính là thứ cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua...
Bỗng, một cơn mưa nặng hạt bất ngờ đổ xuống. Tôi vội vã tìm chỗ trú, gọi điện cho bạn của chị họ, cũng là quản lý của quán cà phê nơi Chiêu Anh làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị, chị hỏi xem lúc Chiêu Anh đến đây có mang ô theo không giúp em đi."
"Đợi chị một chút."
Một lúc sau, đầu dây bên kia mới lên tiếng:
"Con bé không cầm theo."
"Vậy để em đi mua, lát nữa chị mang vào cho em ấy giúp em nhé."
Đã sắp đến giờ tan làm của Chiêu Anh, tôi trùm mũ của chiếc áo hoodie lên đầu, vội vàng chạy đến quán tạp hoá gần đây nhất, không dám chậm trễ dù chỉ nửa giây.
Vừa bước vào, tôi lập tức lên tiếng:
"Ông bán cho cháu hai chiếc ô với ạ."
"Hết rồi, chỉ còn một cái màu xanh này thôi, cháu có lấy không?"
"Vâng, một cái cũng được."
Sau khi đưa chiếc dù cho chị quản lý, tôi kiên nhẫn đứng chờ cho đến khi Chiêu Anh về nhà.
Mười một giờ đêm, cơn mưa đã không còn dữ dội như trước, chỉ còn vài hạt mưa chầm chậm rơi xuống, từ từ làm ướt đẫm vai áo của tôi. Lúc sau, Chiêu Anh bước ra khỏi nơi làm việc với chiếc ô màu xanh, trông em có vẻ mệt mỏi, bước chân nặng nề như thể có cả ngàn hạt mưa đổ trên vai.
Tôi muốn chạy đến cõng Chiêu Anh trên lưng, muốn đưa em về nhà, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc che kín mặt, âm thầm đi theo sau lưng bảo vệ em. Được đứng chung dưới cơn mưa với Chiêu Anh dù cho cả cơ thể ướt đẫm, được tận mắt nhìn thấy em về nhà an toàn, có lẽ là điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và yên lòng nhất.
Tôi cứ nghĩ rằng bản thân mình đã bảo vệ em rất tốt, cho đến ngày hôm đó, vì quá mải mê với công việc, nên tôi đã đến trễ, khiến cho em bị Hoàng Lâm làm hại.
Tôi day dứt đến mức bỏ mặc những vết trầy xước và bầm tím khắp cơ thể của mình, chỉ tập trung trách móc bản thân đã đến quá muộn, khiến em lại một lần nữa phải tự mình đối mặt với mọi thứ.
Tôi mang bộ dạng thảm thương về nhà, Thành và Tài đều ở trong phòng ngủ của tôi, đợi tôi về.
Nhìn thấy tôi đi vào, cả hai đứa đều ngẩng đầu lên nhìn. Chơi với nhau nhiều năm, tôi biết cách quan tâm của tụi nó không giống người bình thường, dù có lo lắng cho tôi đến mấy, tụi nó vẫn phải mắng mỏ tôi trước.
Tài chỉ tay vào tôi, quay đầu sang nói với Thành:
"Mày nhìn cái mặt của nó đi, xem còn giống người không?"
"Phong, trông mày đúng là còn thảm hơn chữ thảm."
Tôi cởi chiếc áo bẩn ra khỏi người mình, nghĩ đến em, lại không nhịn được mỉm cười:
"Em ấy bảo xót, nên tao thấy ổn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe tôi nói thế, Thành bất lực đưa tay lên đỡ lấy trán, giọng điệu có phần hung dữ:
"Sao tao lại có thằng bạn dại gái như mày nhỉ? Nếu không bị gãy chân thì tao đã đạp mày một phát cho mày tỉnh rồi!"
"Thôi im mồm đi, cái chân của mày sao lại què?"
Tài đánh vào vai Thành, không chút nể mặt nhắc lại ký ức đau thương của nó.
Thành chẳng dễ gì chịu thua, chỉ nói một câu thôi mà đã khiến Tài chẳng đáp lại được câu nào:
"Mày thì có quyền lên tiếng à? Là đứa nào nửa đêm gọi cho tao rồi khóc lóc vì nhớ người yêu hả?"
Hơn nửa đêm mới về đến nhà, lại còn bị thương vì đánh nhau, tôi chẳng còn sức lực nào mà chứa chấp hai đứa ồn ào này, vội lên tiếng đuổi khách:
"Hai đứa mày thích thì ra đường mà cãi nhau."
"Phong yêu ơi, cho em ngủ lại nhà mày một hôm đi. Em sẽ chăm sóc cho anh từ A đến Á. Được hông dạ?"
Thế Thành chu môi, phồng má, đôi mắt đầy sự gian xảo hệt như muốn ăn thịt tôi. Chỉ mới nhìn bộ dạng đó của nó một giây thôi mà toàn thân của tôi đã ớn lạnh. Thú thật, nếu Thành không bị gãy chân thì tôi đã sớm đá nó ra khỏi nhà mình từ lâu rồi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nó, miễn cưỡng hỏi:
"A đến Á à? Mày chắc chưa?"
Thằng Tài bên cạnh cũng chẳng thấm nổi cái điệu bộ ẻo lả này, vội cách xa năm nghìn mét, không nhịn hét lớn:
"Mày có bệnh à?"
"Tao chỉ muốn lấy thằng Phong vì nó đã giúp Như thôi... Với lại, thằng có bệnh đang đứng ở kia kìa, mày là người lành lặn nhất ở đây, xử lí vết thương cho nó đi."
Tài gật đầu, vừa lấy hộp đựng đồ y tế ở trong ngăn tủ ra, vừa không quên móc mỉa tôi:
"Có cách nào chữa luôn cái đầu cho thằng Phong không? Yêu đến mức ngu người luôn rồi."
Thành nhanh miệng đáp: "Mày quên mày cũng ngu à?"
"Ừ nhỉ..."
Tôi ngồi trên giường, mở máy ảnh trên điện thoại lên để qua những vết trầy xước trên gương mặt của mình. Đúng là giống như lời Thế Thành nói, trông tôi vô cùng thảm hại. Mặc dù vẻ đẹp trời sinh của mình bị tổn hại khá nhiều, nhưng tâm trạng lúc này của tôi lại không tệ lắm, vì ít nhất Chiêu Anh đã vì nó mà lo lắng cho tôi.
"Sao mặt mũi bị bầm rồi mà trông tao vẫn đẹp thế nhỉ?"
Thành: "..."
Tài: "Tao nói não nó bị hỏng đâu sai?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro