Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 12
Ẩm Tửu Thính Vũ
2024-11-23 12:30:01
Ánh mắt của Tuyên Đức Đế đột nhiên thay đổi, các đại thần sợ hãi cúi đầu xuống.
Thánh Thượng là một minh quân nhân đức nhưng cũng có không ít thủ đoạn trừng phạt người khác, người có thể ngồi trên ngai vàng thì mưu kế tâm tư không phải người bình thường có thể so sánh được.
Rất nhanh, Tuyên Đức Đế đã cho người truyền tin đến phủ của từng vị đại thần, bảo họ giữ kín miệng, cũng bảo họ dặn dò người nhà giữ mồm giữ miệng.
Lâm Mặc ngồi trong xe ngựa chờ cha mình, chờ mãi rồi ngủ quên mất.
Lâm thượng thư vừa về đến nhà đã thấy nữ nhi chết tiệt của mình ngủ gục, còn quay mông về phía ông: “...”
Lâm thượng thư thở dài, rồi thành thạo đá người vào trong, đứng không đứng đắn, ngồi không ngồi đàng hoàng, phiền phức thật!
Đến nhà rồi mà Lâm Mặc vẫn chưa tỉnh, Lâm thượng thư bảo Lâm Thích khiêng thẳng nàng vào nhà.
Ông còn kể lại hết những chuyện xảy ra ở trên triều cho vợ con nghe, càng nói sắc mặt càng kém.
"Vậy là, chúng ta đều có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Mặc Nhi sao?" Lâm phu nhân lại tỏ ra khá lạc quan, Hoàng Thượng không trách tội thì không cần lo lắng gì cả.
Lâm Thích và Lâm Nhiên nhìn nhau, rồi cùng thở dài, cảm thấy sau này cuộc sống sẽ càng náo nhiệt hơn mất thôi.
Tối hôm đó, Tuyên Đức Đế nhìn thấy một đống quần lót mà ba nhi tử và các đại thần của mình đưa tới mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thật mất mặt! Thật quá mất mặt!
Nha đầu đó có thể đừng ăn dưa của ông được không, dưa của bao nhiêu văn võ bá quan trong triều còn chưa đủ sao!
"Hoàng Thượng, có cần đổi hết quần lót trước đó không ạ?" Lý công công cúi đầu, cố đè khóe miệng của mình xuống.
Nhưng những chiếc quần lót của Hoàng Thượng đúng là không thể mặc được nữa rồi, ngay cả mông cũng không che hết được.
Tuyên Đức Đế thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đổi đi, đã tặng rồi thì đừng chê khen nữa.” Hiện tại ông vẫn là một Hoàng Đế nghèo kiết xác đây.
Nhưng đợi tịch thu phủ Tề vương và phủ Hộ quốc tướng quân xong, có lẽ ông sẽ khá giả hơn một chút.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải bảo vệ Lâm Mặc, nếu nàng xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn.
Tuyên Đức Đế lập tức phái ám vệ đến Lâm phủ nhưng nửa đêm ám vệ đã trở về.
Nhìn những ám vệ mặt mũi bầm dập của mình, khóe miệng Tuyên Đức Đế giật giật: "Các ngươi bị gì thế này."
Thủ lĩnh ám vệ bất lực đáp: "Hoàng Thượng, thuộc hạ vừa đến chỗ ở của nhị tiểu thư Lâm phủ đã không vào được, Hệ thống đó nói là nó có cơ chế bảo vệ gì đó, có thể bảo vệ nhị tiểu thư Lâm gia, sau đó chúng ta còn muốn đến gần hơn một chút để nghe ngóng, kết quả lại bị hất văng ra hết."
Thánh Thượng là một minh quân nhân đức nhưng cũng có không ít thủ đoạn trừng phạt người khác, người có thể ngồi trên ngai vàng thì mưu kế tâm tư không phải người bình thường có thể so sánh được.
Rất nhanh, Tuyên Đức Đế đã cho người truyền tin đến phủ của từng vị đại thần, bảo họ giữ kín miệng, cũng bảo họ dặn dò người nhà giữ mồm giữ miệng.
Lâm Mặc ngồi trong xe ngựa chờ cha mình, chờ mãi rồi ngủ quên mất.
Lâm thượng thư vừa về đến nhà đã thấy nữ nhi chết tiệt của mình ngủ gục, còn quay mông về phía ông: “...”
Lâm thượng thư thở dài, rồi thành thạo đá người vào trong, đứng không đứng đắn, ngồi không ngồi đàng hoàng, phiền phức thật!
Đến nhà rồi mà Lâm Mặc vẫn chưa tỉnh, Lâm thượng thư bảo Lâm Thích khiêng thẳng nàng vào nhà.
Ông còn kể lại hết những chuyện xảy ra ở trên triều cho vợ con nghe, càng nói sắc mặt càng kém.
"Vậy là, chúng ta đều có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Mặc Nhi sao?" Lâm phu nhân lại tỏ ra khá lạc quan, Hoàng Thượng không trách tội thì không cần lo lắng gì cả.
Lâm Thích và Lâm Nhiên nhìn nhau, rồi cùng thở dài, cảm thấy sau này cuộc sống sẽ càng náo nhiệt hơn mất thôi.
Tối hôm đó, Tuyên Đức Đế nhìn thấy một đống quần lót mà ba nhi tử và các đại thần của mình đưa tới mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật mất mặt! Thật quá mất mặt!
Nha đầu đó có thể đừng ăn dưa của ông được không, dưa của bao nhiêu văn võ bá quan trong triều còn chưa đủ sao!
"Hoàng Thượng, có cần đổi hết quần lót trước đó không ạ?" Lý công công cúi đầu, cố đè khóe miệng của mình xuống.
Nhưng những chiếc quần lót của Hoàng Thượng đúng là không thể mặc được nữa rồi, ngay cả mông cũng không che hết được.
Tuyên Đức Đế thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đổi đi, đã tặng rồi thì đừng chê khen nữa.” Hiện tại ông vẫn là một Hoàng Đế nghèo kiết xác đây.
Nhưng đợi tịch thu phủ Tề vương và phủ Hộ quốc tướng quân xong, có lẽ ông sẽ khá giả hơn một chút.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải bảo vệ Lâm Mặc, nếu nàng xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn.
Tuyên Đức Đế lập tức phái ám vệ đến Lâm phủ nhưng nửa đêm ám vệ đã trở về.
Nhìn những ám vệ mặt mũi bầm dập của mình, khóe miệng Tuyên Đức Đế giật giật: "Các ngươi bị gì thế này."
Thủ lĩnh ám vệ bất lực đáp: "Hoàng Thượng, thuộc hạ vừa đến chỗ ở của nhị tiểu thư Lâm phủ đã không vào được, Hệ thống đó nói là nó có cơ chế bảo vệ gì đó, có thể bảo vệ nhị tiểu thư Lâm gia, sau đó chúng ta còn muốn đến gần hơn một chút để nghe ngóng, kết quả lại bị hất văng ra hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro