Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 27
Ẩm Tửu Thính Vũ
2024-11-23 12:30:01
[Ở quê, bối phận của bà ấy không còn là cao nhất nữa, còn có cả các tộc lão nữa, lần này bà ấy làm cũng không phải chuyện nhỏ, suýt nữa thì làm lẫn lộn cả con cháu trong nhà, tộc lão chắc chắn sẽ không tha cho bà ấy.]
Lâm Thượng thư và Lâm phu nhân nhìn nhau, không khỏi may mắn vì trong nhà mình không có một lão tổ tông như vậy.
Lâm Thích và Lâm Nhiên sau khi nghe chuyện này thì trong lòng có thêm cảm ngộ mới.
Ví dụ như sau này khi xem mắt thì phải xem xem trưởng bối trong nhà đối phương như thế nào, nếu trưởng bối quá khó hầu hạ thì tuyệt đối không được, trưởng bối không minh mẫn cũng không được.
Bữa cơm này ăn thực sự náo nhiệt, ngoài thỉnh thoảng nói một câu thì cơ bản họ đều chỉ nghe Hệ thống kể chuyện phiếm.
Những ám vệ núp trong bóng tối đã bẩm báo toàn bộ những chuyện xảy ra ở đây cho Hoàng Đế.
"Chậc chậc chậc, tự làm bậy không thể sống, xem ra Binh bộ thị lang cũng không phải là người ngu hiếu, trẫm ghét nhất là loại người ngu hiếu đó, loại người đó chỉ biết hại người hại mình."
Lý công công phụ họa nói: "Nghĩ đến chuyện này mà hoàng thượng đã biết trước được thì việc này không cần Thị lang đại nhân đến bẩm báo nữa rồi."
Tuyên Đức Đế phất tay: "Trẫm nghe nói và chính miệng người ta nói sao có thể giống nhau được, ngày mai vẫn phải để chính ông ta tự nói nhưng sau khi đưa lão phu nhân trong nhà đi thì tin rằng tình hình gia đình ông ta sẽ tốt hơn nhiều, chính là lão phu nhân kia tự làm bậy mà thôi."
Lúc tối chuẩn bị đi ngủ thì Lâm Mặc lại bắt đầu không an phận, nàng đột nhiên muốn trèo lên mái nhà để ngắm trăng.
Hệ thống: [Sao tự nhiên ngươi lại văn vẻ thế này?]
Lâm Mặc rất không hài lòng trả lời: [Cái gì gọi là sao tự nhiên ta lại văn vẻ thế này, ta vẫn luôn là một thiếu nữ văn vẻ được không!]
Những nha hoàn đang bảo vệ nàng ở bên dưới: “...” Từ thiếu nữ văn vẻ này có liên quan gì đến người không? Lâm Thích vừa đi ra khỏi thư phòng đã nhìn thấy có một kẻ nào đó giống như con khỉ đang chạy loạn trên mái nhà.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ đó là ai.
Lâm Thượng thư nhìn thấy nhi tử nhìn về phía mái nhà bên kia thì ông cũng nhìn theo nhưng mắt ông không tốt bằng nhi tử nên không nhìn rõ được trên mái nhà là thứ gì nhưng nhìn động tác đó thì hình như là một con khỉ thì phải.
"Nhà mình từ bao giờ có khỉ vậy? Sao trên mái nhà lại có một con khỉ đang nhảy nhót thế kia?"
Lâm Thượng thư và Lâm phu nhân nhìn nhau, không khỏi may mắn vì trong nhà mình không có một lão tổ tông như vậy.
Lâm Thích và Lâm Nhiên sau khi nghe chuyện này thì trong lòng có thêm cảm ngộ mới.
Ví dụ như sau này khi xem mắt thì phải xem xem trưởng bối trong nhà đối phương như thế nào, nếu trưởng bối quá khó hầu hạ thì tuyệt đối không được, trưởng bối không minh mẫn cũng không được.
Bữa cơm này ăn thực sự náo nhiệt, ngoài thỉnh thoảng nói một câu thì cơ bản họ đều chỉ nghe Hệ thống kể chuyện phiếm.
Những ám vệ núp trong bóng tối đã bẩm báo toàn bộ những chuyện xảy ra ở đây cho Hoàng Đế.
"Chậc chậc chậc, tự làm bậy không thể sống, xem ra Binh bộ thị lang cũng không phải là người ngu hiếu, trẫm ghét nhất là loại người ngu hiếu đó, loại người đó chỉ biết hại người hại mình."
Lý công công phụ họa nói: "Nghĩ đến chuyện này mà hoàng thượng đã biết trước được thì việc này không cần Thị lang đại nhân đến bẩm báo nữa rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyên Đức Đế phất tay: "Trẫm nghe nói và chính miệng người ta nói sao có thể giống nhau được, ngày mai vẫn phải để chính ông ta tự nói nhưng sau khi đưa lão phu nhân trong nhà đi thì tin rằng tình hình gia đình ông ta sẽ tốt hơn nhiều, chính là lão phu nhân kia tự làm bậy mà thôi."
Lúc tối chuẩn bị đi ngủ thì Lâm Mặc lại bắt đầu không an phận, nàng đột nhiên muốn trèo lên mái nhà để ngắm trăng.
Hệ thống: [Sao tự nhiên ngươi lại văn vẻ thế này?]
Lâm Mặc rất không hài lòng trả lời: [Cái gì gọi là sao tự nhiên ta lại văn vẻ thế này, ta vẫn luôn là một thiếu nữ văn vẻ được không!]
Những nha hoàn đang bảo vệ nàng ở bên dưới: “...” Từ thiếu nữ văn vẻ này có liên quan gì đến người không? Lâm Thích vừa đi ra khỏi thư phòng đã nhìn thấy có một kẻ nào đó giống như con khỉ đang chạy loạn trên mái nhà.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ đó là ai.
Lâm Thượng thư nhìn thấy nhi tử nhìn về phía mái nhà bên kia thì ông cũng nhìn theo nhưng mắt ông không tốt bằng nhi tử nên không nhìn rõ được trên mái nhà là thứ gì nhưng nhìn động tác đó thì hình như là một con khỉ thì phải.
"Nhà mình từ bao giờ có khỉ vậy? Sao trên mái nhà lại có một con khỉ đang nhảy nhót thế kia?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro