Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 33
Ẩm Tửu Thính Vũ
2024-11-23 12:30:01
"Gần đây vì phủ Tề vương và phủ Hộ quốc tướng quân bị tịch thu nên quốc khố đã đầy ắp, chúng ta hiếm khi có tiền như vậy! Nếu sau này còn có tham quan ô lại nào thì cứ trực tiếp phái Tiểu Lâm đại nhân này đi, để nàng hóng hớt tại chỗ, như vậy chúng ta vừa có thể nghe được chuyện hay lại vừa có thể trừng phạt tham quan ô lại, hơn nữa quốc khố lại có thể thêm một khoản tiền, đây quả thực là một công ba việc!"
Càng nói những vị quan này càng phấn khích, như thể đã nhìn thấy ngày tháng sau này tiêu tiền không hết.
Mấy chục năm nay bọn họ tiêu tiền thật sự là dè dặt từng li từng tí! Cái gì cũng không có tiền, Hoàng Đế còn ngày ngày kêu nghèo với bọn họ, vốn tưởng rằng Hoàng Đế giả vờ nhưng không ngờ Hoàng Đế còn nghèo hơn bọn họ.
Lần này là lần đầu tiên được nếm mùi vị có tiền, những người đầu tiên nếm chính là các võ tướng, Hoàng Đế trực tiếp tặng một khoản tiền cho quân đội, dù thế nào thì quân đội tuyệt đối không thể xem nhẹ, quân lương tuyệt đối không được thiếu!
Tín vương nhìn những đôi mắt sáng rực của đám người này, trong lòng cảm thấy rất phức tạp nhưng trong lòng ông ta vẫn khá vui vẻ, đây hẳn là ông trời phù hộ cho triều đại của mình.
Ông ta là một kẻ nhu nhược, vì sợ liên lụy đến vợ con nên nhiều năm nay vẫn luôn trốn tránh, né tránh mũi nhọn của Tề vương, ông ta không có ngoại thích không có chỗ dựa, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, phủ Tề vương đã bị nhổ tận gốc, ngày lành của ông ta cuối cùng cũng đến rồi! Ba ngày nghỉ này đối với Lâm Mặc mà nói quả thực trôi qua rất nhanh nhưng đối với Hoàng Đế và những vị đại thần kia mà nói, ba ngày này quả thực là dài như ba năm!
"Ta thật sự chưa từng ghét nghỉ ngơi đến vậy, trước đây thật sự chỉ mong được nghỉ ngơi hai ngày, bây giờ một ngày không lên triều là người thật sự không thoải mái." Một vị quan sáng sớm đã vui vẻ mặc triều phục, một ngày hóng hớt lại đến rồi!
Phu nhân bên cạnh ông ta:”...” Ai mà không biết ngươi đi làm cái gì, thật không biết Lâm phu nhân bao giờ mới cho nữ nhi ra ngoài đi dạo, cũng để bọn họ được hóng hớt một chút chứ!
Tuyên Đức Đế sáng sớm cũng rất phấn khích nhưng trong sự phấn khích này còn ẩn chứa một chút kích thích.
"Ngươi nói hôm nay nha đầu này sẽ hóng hớt chuyện của ai? Trẫm trái lại hy vọng nàng ta hóng hớt nhiều tham quan ô lại một chút, ngươi không biết nhìn quốc khố đầy ắp này lòng trẫm thoải mái đến mức nào, từ khi trẫm đăng cơ đến nay chưa từng có nhiều tiền như vậy!"
Càng nói những vị quan này càng phấn khích, như thể đã nhìn thấy ngày tháng sau này tiêu tiền không hết.
Mấy chục năm nay bọn họ tiêu tiền thật sự là dè dặt từng li từng tí! Cái gì cũng không có tiền, Hoàng Đế còn ngày ngày kêu nghèo với bọn họ, vốn tưởng rằng Hoàng Đế giả vờ nhưng không ngờ Hoàng Đế còn nghèo hơn bọn họ.
Lần này là lần đầu tiên được nếm mùi vị có tiền, những người đầu tiên nếm chính là các võ tướng, Hoàng Đế trực tiếp tặng một khoản tiền cho quân đội, dù thế nào thì quân đội tuyệt đối không thể xem nhẹ, quân lương tuyệt đối không được thiếu!
Tín vương nhìn những đôi mắt sáng rực của đám người này, trong lòng cảm thấy rất phức tạp nhưng trong lòng ông ta vẫn khá vui vẻ, đây hẳn là ông trời phù hộ cho triều đại của mình.
Ông ta là một kẻ nhu nhược, vì sợ liên lụy đến vợ con nên nhiều năm nay vẫn luôn trốn tránh, né tránh mũi nhọn của Tề vương, ông ta không có ngoại thích không có chỗ dựa, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, phủ Tề vương đã bị nhổ tận gốc, ngày lành của ông ta cuối cùng cũng đến rồi! Ba ngày nghỉ này đối với Lâm Mặc mà nói quả thực trôi qua rất nhanh nhưng đối với Hoàng Đế và những vị đại thần kia mà nói, ba ngày này quả thực là dài như ba năm!
"Ta thật sự chưa từng ghét nghỉ ngơi đến vậy, trước đây thật sự chỉ mong được nghỉ ngơi hai ngày, bây giờ một ngày không lên triều là người thật sự không thoải mái." Một vị quan sáng sớm đã vui vẻ mặc triều phục, một ngày hóng hớt lại đến rồi!
Phu nhân bên cạnh ông ta:”...” Ai mà không biết ngươi đi làm cái gì, thật không biết Lâm phu nhân bao giờ mới cho nữ nhi ra ngoài đi dạo, cũng để bọn họ được hóng hớt một chút chứ!
Tuyên Đức Đế sáng sớm cũng rất phấn khích nhưng trong sự phấn khích này còn ẩn chứa một chút kích thích.
"Ngươi nói hôm nay nha đầu này sẽ hóng hớt chuyện của ai? Trẫm trái lại hy vọng nàng ta hóng hớt nhiều tham quan ô lại một chút, ngươi không biết nhìn quốc khố đầy ắp này lòng trẫm thoải mái đến mức nào, từ khi trẫm đăng cơ đến nay chưa từng có nhiều tiền như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro