Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 32
Mạn Bộ Trường An
2024-09-20 19:41:42
Ngày thứ nhất, không thấy Đổng Khánh Sơn Đổng lão phu nhân cùng Đổng thị đều không để bụng, nghĩ là Đổng Khánh Sơn lại ở đâu đó với kỹ nữ, hoặc quả phụ lưu luyến quên về, quên cả trời đất, chờ khi hắn xài hết bạc, tất sẽ trở về.
Ngày thứ hai, Đổng thị ở trong sân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Củng di nương tức giận đến phát khóc, Trĩ Nương lạnh mặt, nên làm gì thì làm, nhưng Triệu huyện lệnh nghe không nổi, bảo bà ta câm miệng.
Ngày thứ ba, Đổng thị có chút hoảng hốt, nha dịch mỗi ngày ra ngoài tìm, nửa điểm tăm hơi đều không có, vài lần tìm Triệu huyện lệnh hỏi thăm, đều bị đuổi trở về, Triệu huyện lệnh nhân ngày ấy nghe Đổng lão phu nhân nói, trong lòng nén giận, mấy ngày này không quan tâm Đổng thị.
Mắt thấy ba ngày qua đi, mà Đổng Khánh Sơn tin tức vẫn bặt tăm, Triệu huyện lệnh cau mày, ngồi ở án đường, nhíu mày, nam nhân sống sờ sờ thế nhưng lại biến mất nửa điểm dấu vết cũng không có, cũng không người nào thấy, quá mức không bình thường. Văn sư gia đứng bên cạnh, mắt nhìn về phía ngoài nha môn.
Ngày thứ tư, vẫn không có tin tức, Đổng lão phu nhân ở nhà không yên, trong lòng cũng không thoải mái, liền muốn tìm người gây chuyện, bà ta tới cửa kêu trời khóc đất, Triệu huyện lệnh vừa thấy bà, đầu liền đau, Đổng lão phu nhân khóc nước mũi nước mắt tùm lum, là nhi tử Đổng Đại Tráng cùng con dâu Lý thị đỡ bà ta, Đổng gia chỉ có mỗi Đổng Khánh Sơn là độc đinh, đằng trước có ba tỷ tỷ, đều sớm đã xuất giá.
“Thư Tài, Khánh Sơn đến tột cùng đã đi nơi nào, ngươi rốt cuộc có phái người dụng tâm tìm kiếm không?”
Hai bên nha dịch bất mãn, sao có thể không dụng tâm, xém lên trên núi luôn rồi, toàn bộ huyện thành, quanh thôn xóm đều hỏi qua, mấy ngày nay, hân đều chạy sắp gãy, đế giày đều mòn, mà nương huyện lệnh phu nhân nương nửa lời dễ nghe cũng không có, còn nói bọn họ vô tâm, thật là làm người ta thất vọng buồn lòng. Nếu không phải là nhạc mẫu huyện lệnh, nha dịch đã sớm dùng trượng đuổi đi.
Triệu huyện lệnh khụ một tiếng, “Nhạc mẫu, đừng vội, có lẽ là Khánh Sơn ham chơi quên về, hai ngày nói không chừng liền tự về nhà mà.”
Đổng lão phu nhân trong lòng cũng nghĩ như thế, Khánh Sơn từ nhỏ tung hoành, không ai dám chọc, từ trước đến nay chỉ có nó khi dễ người khác, người khác ở trong tay nó tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, bất quá là do lần trước con rể đem bà ta đuổi khỏi môn, trong lòng oán hận, phát tiết bất mãn mà thôi, cố ý kéo theo nhi tử cùng con dâu tới giữ thể diện, làm con rể phải cúi đầu.
Đổng Đại Tráng cùng Lý thị đối với việc nhi tử mất tích, căn bản là không thèm để ý, dĩ vãng Khánh Sơn cũng thường đi mấy ngày không trở về nhà, chờ bạc hết liền sẽ xuất hiện, bọn họ không cần phải quá lo lắng.
Con dâu Lý thị không cao hứng, da mặt gục xuống, bởi vì bà bà muốn tới huyện nha xả tức, hôm nay cửa hàng cũng không mở, trơ mắt nhìn bạc tuôn đi, một bụng oán khí.
Lúc này, bên ngoài Đăng Văn Cổ có người gõ vang, nha dịch kích trống người mang lên công đường, Đổng lão phu nhân chờ được ánh mắt Triệu huyện lệnh, thối lui đến hậu đường. Người đánh trống là một lý chính thôn Thất Phong dưới chân núi xa xôi nhất Độ Cổ huyện thành, hắn tới báo án nói là thợ săn trong thôn ở trong núi phát hiện một khối thi thể bị dã thú gặm tan tác. Triệu huyện lệnh vội vàng phái nha dịch cùng Ngỗ tác đi trước, Đổng lão phu nhân thấy nha dịch đi không ít, tách ra một nửa người, có chút không muốn, nói với Triệu huyện lệnh:
“Thư Tài, thi thể trong núi kia khẳng định là thôn dân, tiện dân đó đã chết cũng đã hết, hà tất phải phái nhiều người đi chi, để những người này đi tìm cháu trai ngươi Khánh Sơn đi, cháu trai ngươi chính là mệnh Đổng gia, Đổng gia có hắn là độc đinh, tổ tông còn chờ hắn truyền đời đó.”
Ngày thứ hai, Đổng thị ở trong sân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Củng di nương tức giận đến phát khóc, Trĩ Nương lạnh mặt, nên làm gì thì làm, nhưng Triệu huyện lệnh nghe không nổi, bảo bà ta câm miệng.
Ngày thứ ba, Đổng thị có chút hoảng hốt, nha dịch mỗi ngày ra ngoài tìm, nửa điểm tăm hơi đều không có, vài lần tìm Triệu huyện lệnh hỏi thăm, đều bị đuổi trở về, Triệu huyện lệnh nhân ngày ấy nghe Đổng lão phu nhân nói, trong lòng nén giận, mấy ngày này không quan tâm Đổng thị.
Mắt thấy ba ngày qua đi, mà Đổng Khánh Sơn tin tức vẫn bặt tăm, Triệu huyện lệnh cau mày, ngồi ở án đường, nhíu mày, nam nhân sống sờ sờ thế nhưng lại biến mất nửa điểm dấu vết cũng không có, cũng không người nào thấy, quá mức không bình thường. Văn sư gia đứng bên cạnh, mắt nhìn về phía ngoài nha môn.
Ngày thứ tư, vẫn không có tin tức, Đổng lão phu nhân ở nhà không yên, trong lòng cũng không thoải mái, liền muốn tìm người gây chuyện, bà ta tới cửa kêu trời khóc đất, Triệu huyện lệnh vừa thấy bà, đầu liền đau, Đổng lão phu nhân khóc nước mũi nước mắt tùm lum, là nhi tử Đổng Đại Tráng cùng con dâu Lý thị đỡ bà ta, Đổng gia chỉ có mỗi Đổng Khánh Sơn là độc đinh, đằng trước có ba tỷ tỷ, đều sớm đã xuất giá.
“Thư Tài, Khánh Sơn đến tột cùng đã đi nơi nào, ngươi rốt cuộc có phái người dụng tâm tìm kiếm không?”
Hai bên nha dịch bất mãn, sao có thể không dụng tâm, xém lên trên núi luôn rồi, toàn bộ huyện thành, quanh thôn xóm đều hỏi qua, mấy ngày nay, hân đều chạy sắp gãy, đế giày đều mòn, mà nương huyện lệnh phu nhân nương nửa lời dễ nghe cũng không có, còn nói bọn họ vô tâm, thật là làm người ta thất vọng buồn lòng. Nếu không phải là nhạc mẫu huyện lệnh, nha dịch đã sớm dùng trượng đuổi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu huyện lệnh khụ một tiếng, “Nhạc mẫu, đừng vội, có lẽ là Khánh Sơn ham chơi quên về, hai ngày nói không chừng liền tự về nhà mà.”
Đổng lão phu nhân trong lòng cũng nghĩ như thế, Khánh Sơn từ nhỏ tung hoành, không ai dám chọc, từ trước đến nay chỉ có nó khi dễ người khác, người khác ở trong tay nó tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, bất quá là do lần trước con rể đem bà ta đuổi khỏi môn, trong lòng oán hận, phát tiết bất mãn mà thôi, cố ý kéo theo nhi tử cùng con dâu tới giữ thể diện, làm con rể phải cúi đầu.
Đổng Đại Tráng cùng Lý thị đối với việc nhi tử mất tích, căn bản là không thèm để ý, dĩ vãng Khánh Sơn cũng thường đi mấy ngày không trở về nhà, chờ bạc hết liền sẽ xuất hiện, bọn họ không cần phải quá lo lắng.
Con dâu Lý thị không cao hứng, da mặt gục xuống, bởi vì bà bà muốn tới huyện nha xả tức, hôm nay cửa hàng cũng không mở, trơ mắt nhìn bạc tuôn đi, một bụng oán khí.
Lúc này, bên ngoài Đăng Văn Cổ có người gõ vang, nha dịch kích trống người mang lên công đường, Đổng lão phu nhân chờ được ánh mắt Triệu huyện lệnh, thối lui đến hậu đường. Người đánh trống là một lý chính thôn Thất Phong dưới chân núi xa xôi nhất Độ Cổ huyện thành, hắn tới báo án nói là thợ săn trong thôn ở trong núi phát hiện một khối thi thể bị dã thú gặm tan tác. Triệu huyện lệnh vội vàng phái nha dịch cùng Ngỗ tác đi trước, Đổng lão phu nhân thấy nha dịch đi không ít, tách ra một nửa người, có chút không muốn, nói với Triệu huyện lệnh:
“Thư Tài, thi thể trong núi kia khẳng định là thôn dân, tiện dân đó đã chết cũng đã hết, hà tất phải phái nhiều người đi chi, để những người này đi tìm cháu trai ngươi Khánh Sơn đi, cháu trai ngươi chính là mệnh Đổng gia, Đổng gia có hắn là độc đinh, tổ tông còn chờ hắn truyền đời đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro