Cách Vách Vương Gia Có Không Gian

Chương 18

2024-11-25 09:47:26

“Lát nữa đến đó, tiểu thư nhất định phải để ý hành động của đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Các ngươi đều là tỷ muội, tốt nhất nên nhất trí hành động. Tam tiểu thư là con ruột của phu nhân, ngũ tiểu thư thì còn quá nhỏ, cho nên người có thể bị so sánh chỉ có hai vị tiểu thư kia.”

Suy nghĩ này càng khiến Hương Khỉ và Hương Bách thêm lo lắng. Nhà mình tiểu thư vì di nương mà trước nay ít khi rời khỏi Mai Viên, lễ nghi thế nào đúng sai cũng chưa từng có ai dạy bảo kỹ lưỡng. Giờ di nương không còn, nếu phu nhân thực sự muốn bắt lỗi, thì làm sao cho phải?

Hai nha đầu càng nghĩ càng hoảng, chỉ trách bản thân kiến thức nông cạn. Ngu phu nhân mà muốn trách phạt thì đâu chỉ vì chuyện lễ nghĩa? Chỉ cần một lời nói lớn tiếng cũng có thể kết tội bất kính!

Nhưng không chỉ hai nha hoàn hoảng loạn, ngay cả tâm trạng Ngu phu nhân lúc này cũng chẳng khá hơn.

Trong phòng chính, nét u sầu giăng đầy trên gương mặt Ngu phu nhân. Chu mụ mụ – nhũ mẫu thân cận của bà – thấy vậy mà đau lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Phu nhân, thời gian còn sớm, ngài nghỉ ngơi trên sập thêm một lát đi.”

“Không được. Nằm xuống cũng chẳng ngủ được, chỉ thêm bứt rứt.” Ngu phu nhân nhíu mày, xoa xoa hai bên thái dương, đôi mắt khép hờ lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Lời đã truyền đến Mai Viên chưa?”

“Truyền rồi. Ta bảo Oanh Oanh tự mình đi. Nói rằng tứ tiểu thư còn chưa dậy, hai tiểu nha đầu trong viện thì không có chủ kiến, nghe tin xong hoảng loạn cả lên.” Chu mụ mụ vừa kể lại chuyện trong Mai Viên như tấu hài, vừa đưa bàn tay ấm áp của mình xoa nhẹ hai bên vai cho phu nhân.

Biết nhũ mẫu đang cố gắng làm mình vui vẻ, Ngu phu nhân chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, không hề chứa đựng chút niềm vui nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà hận. Hận người đàn bà năm xưa không chỉ hủy hoại hạnh phúc của mình mà còn khiến nhi tử của bà bị tổn thương sức khỏe. Giờ đây, trượng phu lại vì nữ nhi của người đàn bà đó mà cố gắng hòa giải. Bảo bà làm sao có thể vui được?

Nhớ lại những năm tháng trước đây, khi vừa mang thai, bà từng tràn đầy hy vọng về tương lai. Nhưng rồi lại nghe tin trượng phu muốn nạp bình thê, nỗi đau như xé toạc lòng bà. Vì muốn giữ thế đứng trong gia đình, bà không thể không nghe theo sự chỉ thị của mẹ chồng, gạt nước mắt mà từng bước, từng bước dẫn người đàn bà kia vào phòng trượng phu. Nghĩ đến đây, nét cười bên môi Ngu phu nhân càng thêm vặn vẹo, ánh mắt lộ rõ nỗi oán hận.

“Phu nhân,” một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, kéo bà khỏi dòng suy nghĩ. Rèm cửa khẽ động, đại nha hoàn Trà Yên bước vào, cung kính thi lễ:

“Phu nhân, ba vị di nương đang ở ngoài cửa cầu kiến.”

Ngu Giảo không biết, nhưng so với các di nương, nàng vẫn được xem là may mắn. Phụ thân nàng – Ngu Trường Văn – cần lên triều vào giờ Mẹo, nên chưa tới giờ này đã phải ra phủ. Các di nương muốn gặp mặt đều phải tranh thủ trước giờ Mẹo để trình diện, trong khi Ngu Giảo và các tỷ muội khác lại được nương tay, chậm hơn nửa canh giờ mới phải đến. Có lẽ, đây cũng xem như là sự ưu ái cho tuổi nhỏ của các nàng.

Đương nhiên, so với mẹ con nguyên chủ đang ngủ thảnh thơi đến khi tự nhiên tỉnh, ba vị di nương ngoài cửa đúng là không thể sánh bằng.

Thực ra mà nói, Ngu phu nhân cũng không phải là một người quá mức khắc nghiệt, ít nhất là ở bề ngoài. Trước đây, mỗi khi các di nương tới, bà đều cho phép họ vào hầu hạ. Nhưng hôm nay, tâm trạng của bà không tốt, chỉ nghĩ đến việc lát nữa phải gặp nữ nhi của người đàn bà kia đã khiến trong lòng bực bội, chẳng muốn làm gì. Phất tay, bà chỉ nói gọn lỏn:

“Để các nàng chờ ngoài cửa đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cách Vách Vương Gia Có Không Gian

Số ký tự: 0