Cách Vách Vương Gia Có Không Gian

Chương 26

2024-11-25 09:47:26

Qua loa ăn bữa trưa nhạt nhẽo, Ngu Giảo nghỉ ngơi một lát, rồi cố gắng xỏ vào đôi giày thêu đã khiến chân nàng sưng đỏ, vội vàng đi về hướng Khỉ viện để tiếp tục buổi học chiều.

Buổi chiều chương trình học phong phú hơn nhiều. Nào là cầm kỳ thi họa, lại thêm nửa canh giờ thêu thùa. Trong đó, thêu là bài học cố định mỗi ngày, còn ba môn kia thì luân phiên thay đổi. Chiều nay đến lượt hội họa.

Ngu Giảo vừa đến nơi đã nhìn thấy Ngu Hạ - muội muội lớn hơn nàng một tuổi, mới cầm bút chưa đến nửa canh giờ đã vẽ xong một bức tranh thủy mặc hoàn chỉnh. Nhìn nét vẽ mềm mại, uyển chuyển của nàng ấy, Ngu Giảo lập tức cảm thấy bản thân bị đả kích nặng nề, chỉ muốn chết tâm mà thôi.

Thật ra, nàng cũng biết vẽ. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một cây bút chì 2B mà vị “đại thần xuyên không” nào đó có thể ban tặng. Đậu má, nàng chỉ biết vẽ bằng bút chì thôi chứ!

Trong khi đó, ở Mai viên, Ngu Chi Nhuận - ca ca của Ngu Giảo, từ sáng đã thấp thỏm chờ đợi muội muội tan học. Cuối cùng, đến lúc tiên sinh kết thúc bài giảng, hắn vội vã chạy đến Mai viên. Nhưng chưa kịp vào nhà, hắn đã thấy Hương Bách đứng ở cửa, vẻ mặt ỉu xìu như bánh bao chiều.

Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng, Ngu Chi Nhuận cất tiếng hỏi:

“Chuyện gì vậy? Có phải tiểu thư các ngươi xảy ra chuyện gì không?”

Nhìn thấy nhị thiếu gia, đôi mắt Hương Bách lập tức sáng rỡ. Nàng vội hành lễ, rồi nói nhanh:

“Nhị thiếu gia, ngài mau vào xem tiểu thư đi. Hôm nay tiểu thư từ Mai viên đến Khỉ viện, cứ tới tới lui lui sáu lần, chân đã nổi bọng nước cả rồi.”

Ngu Chi Nhuận sững người. Từ nhỏ đến lớn, với thân thể khỏe mạnh thường xuyên đi đây đi đó, hắn chưa từng nghĩ đến việc quãng đường xa hay gần có thể trở thành vấn đề.

Thật ra, trước kia Mai viên không cách xa chính viện đến mức ấy. Chỉ là từ sau khi thái phu nhân qua đời, lão phu nhân vì lo lắng cho sức khỏe của Phùng di nương, đã mời người xem phong thủy. Kết quả, thầy phong thủy phán rằng Mai viên không tốt, nguyên nhân do cổng viện nằm sai hướng. Vì vậy, cửa viện ban đầu bị bịt kín, cổng mới được mở ở một góc khuất xa xôi. Đã vậy, nếu từ trong viện đi thẳng thì không xa, nhưng phải đi vòng qua cửa chính, men theo đình hóng gió, núi giả… quãng đường bỗng dài ra thêm rất nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Chi Nhuận là một nam nhân, lại làm huynh trưởng, đương nhiên chưa bao giờ chú ý đến chuyện muội muội có đôi chân nhỏ nhắn yếu ớt. Nhưng nghĩ đến việc nàng phải đi lại sáu lần như thế, thân thể yếu ớt của nàng sao mà chịu nổi, trong lòng hắn không khỏi đau đầu.

Trong đầu tính toán: nếu Giảo Giảo khóc nháo, hắn nên dỗ dành thế nào? Nghĩ tới đây, Ngu Chi Nhuận liền sải bước vào phòng.

“Ca ca tới?” Ngu Giảo vốn đang đau đầu vì bài học, nhìn thấy ca ca liền mừng rỡ nói ngay:

“Ca ca, ngươi đã dùng cơm chưa? Hương Khỉ đang định đi lấy cơm, hay để nàng mang luôn cả phần của ca ca vào nhé?”

Không ngờ muội muội muốn giữ mình ở lại làm tiên sinh, sắc mặt Ngu Chi Nhuận thoáng chút ngượng ngùng, rồi vội nói:

“Hôm nay mùng một, ta phải đến chỗ chủ mẫu dùng cơm. Muộn chút ta mới về.”

Mỗi tháng vào ngày mùng một và mười lăm, cả gia đình sẽ tụ họp tại chỗ lão phu nhân để dùng cơm. Nhưng chỗ đó chưa bao giờ có mặt Ngu Giảo, và lần này cũng không ngoại lệ.

“À, đúng rồi, Giảo Giảo. Ngươi phải gọi ta là nhị ca. Trên ta còn một ca ca nữa, nếu quen miệng mà gọi sai trước mặt mọi người, phụ thân và mẫu thân sẽ nghĩ thế nào đây?”

Thấy muội muội gật đầu đồng ý, Ngu Chi Nhuận mỉm cười, lại dịu dàng hỏi:

“Giảo Giảo, hôm nay mẫu thân đối xử với ngươi thế nào? Nói những gì? Các tỷ muội khác có ở chung tốt với ngươi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cách Vách Vương Gia Có Không Gian

Số ký tự: 0