Xin Lỗi
Miêu Hệ Muội Muội
2024-08-06 14:15:16
"Hạ Tiểu Hồng, con trai ngươi xảy ra chuyện cũng đừng ăn vạ tạ, tuy Kiều Như Nguyệt ta là góa phụ, nhưng cũng không phải là người dễ bị ức hiếp!"
Kiều Như Nguyệt nói chuyện đầy khí phách.
Kiều Hiểu Khê và Hạ thị đều nhìn chằm chằm Kiều Như Nguyệt, nửa ngày trôi qua cũng không thấy Kiều Như Nguyệt có chuyện gì.
Trong đám thôn dân có người lên tiếng: "Kiều góa phụ cũng đã đích thân ăn rồi, sao không có việc gì hết?"
"Kiều góa phụ bị điên sao? Hạ độc lại hạ vào một nồi thịt? Thịt quý giá như vậy, một nồi thế này ít nhất cũng phải hai cân"
Mọi người ta một lời ngươi một lời, Hạ thị cũng dần chột dạ.
"Tiểu Hồng, chúng ta trở về rồi, Nhị Cẩu không sao hết!"
Đúng lúc này nhà bên cạnh vang lên tiếng của Vương Xuân Sinh, Hạ thị vội vàng chạy về, mọi người cũng đi theo.
"Thôi lang trung đã nói thế nào? Nhị Cẩu bị làm sao?" Hạ thị hỏi.
Nhìn sắc mặt Nhị Cẩu vẫn còn trắng bệch, Hạ thị vô cùng đau lòng.
Vương Xuân Sinh nhớ lại lời của Thôi lang trung nói: "Do ăn quá nhiều dẫn đến dạ dày co rút, cho nên mới khiến cho đau bụng. Thôi lang trung nói không cần kê thuốc, lần sau chú ý đừng ăn quá nhiều là được"
Nghe vậy, khuôn mặt già nua của Hạ thị đỏ lên, hóa ra là do con trai nàng ta ăn quá nhiều thịt nên mới bị đau bụng.
"Kiều... Đại tỷ, xin lỗi, ta không biết phân biệt trắng đen đã vội đổ lỗi lên đầu ngươi. Nhị Cẩu đã ăn một chén thịt của nhà ngươi, ta sẽ bồi thường cho ngươi"
Dứt lời nàng ta móc ra một túi tiền từ trong lòng, đếm mười tám văn tiền.
Thịt nạc mười sáu văn một cân, có mỡ có thịt thì mười tám văn một cân, thịt mỡ không thì hai mươi văn một cân.
Vừa rồi trong nồi thịt của nhà Kiều Như Nguyệt vừa có mỡ vừa có thịt.
Hạ thị chuẩn bị bồi thường thịt cho Kiều Như Nguyệt.
"Không cần bồi thường, do nha đầu này không dám ăn nên mới cho Nhị Cẩu nhà ngươi ăn thôi"
Nói xong Kiều Như Nguyệt liếc mắt nhìn Kiều Hiểu Khê một cái, sau đó lập tức trở về nhà.
Trong lòng Kiều Hiểu Khê chợt thấy hoảng hốt, cô bé cảm thấy áy náy khi làm sai chuyện.
Kiều Như Nguyệt không hạ độc vào thịt, là do cô bé đa nghi.
Kiều Hiểu Khê cúi đầu, cẩn thận đi sau Kiều Như Nguyệt.
Về đến nhà, khi cô bế ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy Kiều Như Nguyệt đang cầm dao phay đứng ở trong bếp.
“!!!”
Tim của Kiều Hiểu Khê lập tức nhảy vọt lên cổ họng, Kiều Như Nguyệt muốn giết cô bé sao?
Khi Kiều Hiểu Khê chuẩn bị chạy trốn, chợt Kiều Như Nguyệt nói: "Đem con dao phay này trả lại cho nương của Nhị Cẩu đi"
"...Dạ"
Trái tim treo lơ lửng của Kiều Hiểu Khê lúc này mới rơi xuống.
Chỉ có điều khi cô bé trả con dao phay xong rồi trở về, áp suất không khí trong toàn bộ căn nhà vẫn cực kỳ thấp.
Kiều Như Nguyệt mua bốn cân thịt để hầm cho cô bé ăn, mà cô bé lại nghi ngờ bên trong có hạ độc lại còn bị Kiều Như Nguyệt phát hiện, Kiều Như Nguyệt sẽ không vì vậy mà đuổi cô bé ra ngoài chứ?
Hiện tại rời khỏi Kiều gia, cô bé cũng không có nơi nào để đi, cũng không có chỗ nào có nhiều thịt để ăn như vậy.
Kiều Như Nguyệt nói chuyện đầy khí phách.
Kiều Hiểu Khê và Hạ thị đều nhìn chằm chằm Kiều Như Nguyệt, nửa ngày trôi qua cũng không thấy Kiều Như Nguyệt có chuyện gì.
Trong đám thôn dân có người lên tiếng: "Kiều góa phụ cũng đã đích thân ăn rồi, sao không có việc gì hết?"
"Kiều góa phụ bị điên sao? Hạ độc lại hạ vào một nồi thịt? Thịt quý giá như vậy, một nồi thế này ít nhất cũng phải hai cân"
Mọi người ta một lời ngươi một lời, Hạ thị cũng dần chột dạ.
"Tiểu Hồng, chúng ta trở về rồi, Nhị Cẩu không sao hết!"
Đúng lúc này nhà bên cạnh vang lên tiếng của Vương Xuân Sinh, Hạ thị vội vàng chạy về, mọi người cũng đi theo.
"Thôi lang trung đã nói thế nào? Nhị Cẩu bị làm sao?" Hạ thị hỏi.
Nhìn sắc mặt Nhị Cẩu vẫn còn trắng bệch, Hạ thị vô cùng đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Xuân Sinh nhớ lại lời của Thôi lang trung nói: "Do ăn quá nhiều dẫn đến dạ dày co rút, cho nên mới khiến cho đau bụng. Thôi lang trung nói không cần kê thuốc, lần sau chú ý đừng ăn quá nhiều là được"
Nghe vậy, khuôn mặt già nua của Hạ thị đỏ lên, hóa ra là do con trai nàng ta ăn quá nhiều thịt nên mới bị đau bụng.
"Kiều... Đại tỷ, xin lỗi, ta không biết phân biệt trắng đen đã vội đổ lỗi lên đầu ngươi. Nhị Cẩu đã ăn một chén thịt của nhà ngươi, ta sẽ bồi thường cho ngươi"
Dứt lời nàng ta móc ra một túi tiền từ trong lòng, đếm mười tám văn tiền.
Thịt nạc mười sáu văn một cân, có mỡ có thịt thì mười tám văn một cân, thịt mỡ không thì hai mươi văn một cân.
Vừa rồi trong nồi thịt của nhà Kiều Như Nguyệt vừa có mỡ vừa có thịt.
Hạ thị chuẩn bị bồi thường thịt cho Kiều Như Nguyệt.
"Không cần bồi thường, do nha đầu này không dám ăn nên mới cho Nhị Cẩu nhà ngươi ăn thôi"
Nói xong Kiều Như Nguyệt liếc mắt nhìn Kiều Hiểu Khê một cái, sau đó lập tức trở về nhà.
Trong lòng Kiều Hiểu Khê chợt thấy hoảng hốt, cô bé cảm thấy áy náy khi làm sai chuyện.
Kiều Như Nguyệt không hạ độc vào thịt, là do cô bé đa nghi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hiểu Khê cúi đầu, cẩn thận đi sau Kiều Như Nguyệt.
Về đến nhà, khi cô bế ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy Kiều Như Nguyệt đang cầm dao phay đứng ở trong bếp.
“!!!”
Tim của Kiều Hiểu Khê lập tức nhảy vọt lên cổ họng, Kiều Như Nguyệt muốn giết cô bé sao?
Khi Kiều Hiểu Khê chuẩn bị chạy trốn, chợt Kiều Như Nguyệt nói: "Đem con dao phay này trả lại cho nương của Nhị Cẩu đi"
"...Dạ"
Trái tim treo lơ lửng của Kiều Hiểu Khê lúc này mới rơi xuống.
Chỉ có điều khi cô bé trả con dao phay xong rồi trở về, áp suất không khí trong toàn bộ căn nhà vẫn cực kỳ thấp.
Kiều Như Nguyệt mua bốn cân thịt để hầm cho cô bé ăn, mà cô bé lại nghi ngờ bên trong có hạ độc lại còn bị Kiều Như Nguyệt phát hiện, Kiều Như Nguyệt sẽ không vì vậy mà đuổi cô bé ra ngoài chứ?
Hiện tại rời khỏi Kiều gia, cô bé cũng không có nơi nào để đi, cũng không có chỗ nào có nhiều thịt để ăn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro