Hù Dọa
Miêu Hệ Muội Muội
2024-08-06 14:15:16
Con mụ Như Nguyệt này có bạc là liền tiêu lung tung, bị nàng tiêu hết thì không tốt!
Hàng bà tử chạy nhanh về nhà, hái một chút rau xanh và ba củ cải ở vườn, sau khi suy nghĩ thêm thì lại sờ soạng quả trứng gà ở trong ổ gà.
“Ngươi lấy trứng gà làm gì?”
Kiều Phong Thu thấy bà ta như vậy thì vội vàng hỏi.
Trứng gà đều là tích cóp lại rồi cầm đi trấn trên để bán lấy tiền, một văn tiền một quả, sáu quả là có thể đổi được một cân gạo lức, rất là quý giá.
Nhà cũ Kiều gia bên này tuy rằng chưa phân nhà, nhưng đại phòng, nhị phòng, tứ phòng đều kiếm tiền riêng cho mình.
Gà mái chính là đại phòng bọn họ nuôi để đẻ trứng bán lấy tiền, về sau cần vàng, cần bạc làm tiền lễ hỏi cưới vợ hay là tiền xây nhà thì đều là dựa vào mấy con gà mái này xuất lực.
“Ta đến nhà Như Nguyệt vay tiền” Hàng bà tử cười nói.
“Cái gì? Nàng ta còn có tiền sao?” Kiều Phong Thu nhíu mày.
Tất cả tiền của Kiều Như Nguyệt không phải đều cho Chương Thanh Thành tiêu sao?
Hàng bà tử nhanh chóng nói lại những gì mà bà ta đã nghe được ở bên ngoài nhà Chương Thanh Thành cho Kiều Phong Thu nghe.
“Quần áo lụa rất đắt, sáu trăm văn một thước đã bị Như Nguyệt cầm đi bán. Còn có trâm ngọc, là ngọc đấy! Ít nhất cũng phải năm lượng bạc! Con bé Như Nguyệt kia giữ ở trong tay thì sớm hay muộn gì cũng bị tiêu hết. Hôm nay nàng và Hiểu Khê còn mua mỗi người một bộ đồ mới, còn mua một sọt đồ ……”
Hàng bà tử càng nói thì Kiều Phong Thu nhăn mày càng chặt, giống như số tiền mà Kiều Như Nguyệt đang tiêu là tiền của ông ta vậy.
“Bà mau đi đi, đừng để cho Như Nguyệt tiêu hết, mượn được tiền của nàng thì nhà ta cũng đủ tiền làm lễ hỏi, còn có tiền thừa xây cho Hữu Kim cái phòng để thành thân!”
Khi Kiều Phong Thu nói chuyện, giống như đã thấy mười lượng lễ hỏi cùng với một gian nhà tranh mới tinh vậy!
……
Đây là lần đầu tiên Kiều Hiểu Khê mặc quần lót nên có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà Kiều Như Nguyệt lại yêu cầu cô bé mặc, nói trắng ra là có thể bảo vệ cô bé ít bị bệnh.
Nhưng mà dường như Kiều Như Nguyệt làm cho cô bé hơi nhỏ, vì vậy khi mặc vào có chút chật.
Kiều Hiểu Khê thật sự không hiểu Kiều Như Nguyệt mua vải bố đắt như vậy rồi làm mấy cái quần áo hiếm lạ cổ quái này để làm gì?
Rõ ràng các nàng đều đã có quần áo mới để mặc rồi…..
Khi Kiều Hiểu Khê còn đang buồn bực thì xuyên qua khe hở của cổng, dường như cô bé nhìn thấy có người đang lén lút nhìn lén ở bên ngoài?
Kiều Hiểu Khê lập tức vụt lên mười hai phần tinh thần, những người đánh chủ ý lên Kiều gia thì đều là kẻ địch của cô bé.
Kiều Hiểu Khê cúi đầu vừa đi men dọc theo tường viện vừa chậm rãi tới gần cổng, sau đó đột nhiên kéo cổng ra rồi lớn tiếng chất vấn: “Bà đang nhìn lén cái gì vậy?”
“!!!”
Ba hồn bảy vía của Hàng bà tử thiếu chút nữa bị nha đầu này dọa cho không còn.
Bà ta trừng mắt mắng: “Con bé có mắt như mù này, ngươi gọi bậy cái gì vậy?”
“Bà cả, ta kêu ở cửa nhà ta thì làm sao? Nhưng mà bà cả lén lút ở cửa nhà ta, ta còn tưởng rằng có trộm nữa cơ đấy?”
“Con bé chết tiệt nhà ngươi dám tranh luận với trưởng bối thế hả?”
Hàng bà tử chạy nhanh về nhà, hái một chút rau xanh và ba củ cải ở vườn, sau khi suy nghĩ thêm thì lại sờ soạng quả trứng gà ở trong ổ gà.
“Ngươi lấy trứng gà làm gì?”
Kiều Phong Thu thấy bà ta như vậy thì vội vàng hỏi.
Trứng gà đều là tích cóp lại rồi cầm đi trấn trên để bán lấy tiền, một văn tiền một quả, sáu quả là có thể đổi được một cân gạo lức, rất là quý giá.
Nhà cũ Kiều gia bên này tuy rằng chưa phân nhà, nhưng đại phòng, nhị phòng, tứ phòng đều kiếm tiền riêng cho mình.
Gà mái chính là đại phòng bọn họ nuôi để đẻ trứng bán lấy tiền, về sau cần vàng, cần bạc làm tiền lễ hỏi cưới vợ hay là tiền xây nhà thì đều là dựa vào mấy con gà mái này xuất lực.
“Ta đến nhà Như Nguyệt vay tiền” Hàng bà tử cười nói.
“Cái gì? Nàng ta còn có tiền sao?” Kiều Phong Thu nhíu mày.
Tất cả tiền của Kiều Như Nguyệt không phải đều cho Chương Thanh Thành tiêu sao?
Hàng bà tử nhanh chóng nói lại những gì mà bà ta đã nghe được ở bên ngoài nhà Chương Thanh Thành cho Kiều Phong Thu nghe.
“Quần áo lụa rất đắt, sáu trăm văn một thước đã bị Như Nguyệt cầm đi bán. Còn có trâm ngọc, là ngọc đấy! Ít nhất cũng phải năm lượng bạc! Con bé Như Nguyệt kia giữ ở trong tay thì sớm hay muộn gì cũng bị tiêu hết. Hôm nay nàng và Hiểu Khê còn mua mỗi người một bộ đồ mới, còn mua một sọt đồ ……”
Hàng bà tử càng nói thì Kiều Phong Thu nhăn mày càng chặt, giống như số tiền mà Kiều Như Nguyệt đang tiêu là tiền của ông ta vậy.
“Bà mau đi đi, đừng để cho Như Nguyệt tiêu hết, mượn được tiền của nàng thì nhà ta cũng đủ tiền làm lễ hỏi, còn có tiền thừa xây cho Hữu Kim cái phòng để thành thân!”
Khi Kiều Phong Thu nói chuyện, giống như đã thấy mười lượng lễ hỏi cùng với một gian nhà tranh mới tinh vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Đây là lần đầu tiên Kiều Hiểu Khê mặc quần lót nên có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà Kiều Như Nguyệt lại yêu cầu cô bé mặc, nói trắng ra là có thể bảo vệ cô bé ít bị bệnh.
Nhưng mà dường như Kiều Như Nguyệt làm cho cô bé hơi nhỏ, vì vậy khi mặc vào có chút chật.
Kiều Hiểu Khê thật sự không hiểu Kiều Như Nguyệt mua vải bố đắt như vậy rồi làm mấy cái quần áo hiếm lạ cổ quái này để làm gì?
Rõ ràng các nàng đều đã có quần áo mới để mặc rồi…..
Khi Kiều Hiểu Khê còn đang buồn bực thì xuyên qua khe hở của cổng, dường như cô bé nhìn thấy có người đang lén lút nhìn lén ở bên ngoài?
Kiều Hiểu Khê lập tức vụt lên mười hai phần tinh thần, những người đánh chủ ý lên Kiều gia thì đều là kẻ địch của cô bé.
Kiều Hiểu Khê cúi đầu vừa đi men dọc theo tường viện vừa chậm rãi tới gần cổng, sau đó đột nhiên kéo cổng ra rồi lớn tiếng chất vấn: “Bà đang nhìn lén cái gì vậy?”
“!!!”
Ba hồn bảy vía của Hàng bà tử thiếu chút nữa bị nha đầu này dọa cho không còn.
Bà ta trừng mắt mắng: “Con bé có mắt như mù này, ngươi gọi bậy cái gì vậy?”
“Bà cả, ta kêu ở cửa nhà ta thì làm sao? Nhưng mà bà cả lén lút ở cửa nhà ta, ta còn tưởng rằng có trộm nữa cơ đấy?”
“Con bé chết tiệt nhà ngươi dám tranh luận với trưởng bối thế hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro