Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề
Đêm Xuống
Quý Xuân Thập Nguyệt
2024-10-29 05:10:26
Từ Thạc trả lời chiếu lệ cho bia đỡ đạn Chiêm Thiến nghe xong liền quay người làm theo chỉ dẫn của hệ thống, đi xuống lầu trở về phòng.
Mấy người chơi kia đại khái cũng sớm đã thăm dò xong gian phòng của bọn họ rồi, chỉ sợ bọn họ đã tìm được một ít vật tư rồi. Chỉ có điều hắn vẫn không biết nơi ở của mình là như thế nào, trong đó có có chứng cứ khiến cho thân phận của hắn bại lộ hay không mà thôi.
Trước khi cuộc họp kết thúc, NPC quản gia tận tâm đã đưa ra một thời điểm quan trọng.
Mười giờ tối!
Mà bây giờ vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới mười giờ.
Sau một khoảng thời gian nữa, chỉ sợ sẽ có những yêu ma quỷ quái đi ra ngoài loạn vũ, thế nên hắn cũng cần chuẩn bị một số cách để đối phó với chúng.
Phòng của đầu bếp ở lầu một bên phải, ở gần chỗ cầu thang, chỗ này có ba gian phòng được đặt song song, phỏng chừng đều là chỗ ở của người hầu.
Từ Thạc đẩy cửa đi vào, sau đó thuận thế khóa cửa lại.
Sau khi xem xét tổng thể cách bố trí của căn phòng, Từ Thạc bắt đầu tìm kiếm những thứ của “bản thân”, nhưng hóa ra, bất kể là bàn hay tủ quần áo thì đều trống trơn, không có thứ gì dư thừa.
Trên bàn có mấy cuốn sách dạy nấu ăn, có dấu hiệu thường xuyên bị lật giở, có vẻ như kẻ sát nhân rất nghiêm túc muốn trở thành đầu bếp trước khi phạm tội, ngay cả những cuốn sổ đang mở cũng chứa những công thức nấu ăn được cải tiến.
Như vậy, rốt cuộc “mình” đến đây làm đầu bếp vì thù hận, hay là sau khi trở thành đầu bếp thì mới kết thù vậy?
Từ Thạc chán nản nhìn cuốn sổ, ngoại trừ phần cải thiện công thức, bên trên còn có một số ghi chú tùy tiện, chẳng hạn như quản gia nói rằng ngày mai tiên sinh muốn ăn cá chua ngọt, hoặc là một tiểu đầu bếp muốn hỏi hắn về nấu ăn.
Hoàn toàn không thể nhìn ra một chút xu hướng cảm xúc nào của chủ nhân cuốn sổ này.
Nhưng một người trước khi giết người thì không thể bình lặng đến thế được, trừ khi anh ta có bệnh thần kinh, suy nghĩ không cần thông qua não bộ.
Trên bàn không có manh mối gì thêm, ngoài quần áo được xếp ngay ngắn trong tủ ra thì không tìm thấy gì khả nghi.
Từ Thạc ngồi trên giường suy nghĩ, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó rồi đột ngột cúi xuống nhìn xuống gầm giường như thể cảm nhận được có điều gì đó ở dưới.
Dưới chiếc giường hẹp và tối tăm, có một chiếc hộp được lặng lẽ đặt ở nơi sâu nhất.
Ồ? Phát hiện được mục tiêu rồi!
Từ Thạc nhanh chóng chuyển hộp thiếc ra ngoài, sau khi thấy nắp hộp được khóa bằng ổ khóa kiểu cũ thì rất ngạc nhiên.
Từ Thạc: "Hừm..."
Hắn dừng lại một chút, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng, trong bóng đêm đen kịt hắn lặng lẽ bình tĩnh đi xuyên qua phòng khách và phòng ăn, lúc vào phòng bếp liền lần mò một hồi rồi cầm một con dao làm bếp lên.
Sau khi trở lại phòng và khóa cửa lại, Từ Thạc trực tiếp dùng con dao cạy khóa.
“Cạch!”
Ổ khóa phát ra âm thanh chói tai, lò xo bên trong cũng bị lỏng ra, sau khi hắn chém thêm vài nhát dao, ổ khóa này hoàn toàn đã bị bung ra.
Sau khi mở khóa, Từ Thạc liền mở hộp ra, thứ đầu tiên hắn thấy là một bông hồng khô héo.
Nó đã ngả sang màu đỏ sẫm, bông hồng héo úa nằm lặng lẽ trên một bộ áo liền váy màu trắng, đỏ thẫm cùng tái nhợt điểm xuyết tạo nên một bức tranh thê lương.
[Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ nhân vật: Trương Thủ. ]
Hệ thống đột ngột xuất hiện kèm theo một tiếng ding.
Từ Thạc khựng lại, sau mở bảng nhiệm vụ của hệ thống ra nhìn một chút, phát hiện đây không phải là nhiệm vụ chính nhất định phải hoàn thành, thậm chí yêu cầu rõ ràng của nhiệm vụ cũng không có.
Cơ mà, thông tin về thân phận đầu bếp cũng đã được tiết lộ đầy đủ cho hắn rồi, hơn nữa nhiệm vụ nhân vật của "Trương Thủ" còn xuất hiện dưới dạng thẻ, dưới thể còn có một thanh tiến trình, hiện nó đang trống.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó được lấp đầy.
...
Màn đêm buông xuống.
Tất cả đèn trong trang viên đều tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ ở cuối hành lang hai bên biệt thự, cơ mà nó lại hoàn toàn không phát huy một chút tác dụng chiếu sáng nào, mà còn tăng thêm phần u ám.
Rất nhanh, một cánh cửa nào đó đã được nhẹ nhàng mở ra, sau đó liền có một thân ảnh nhỏ nhắn bước ra khỏi phòng rồi rẽ vào một hành lang khác trong bóng đêm.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, bóng người tựa hồ có liếc nhìn cánh cửa, nhưng không có dừng lại mà đi thẳng đến cánh cửa phòng ở chỗ sâu nhất của hành lang, vặn nắm đấm cửa, mở cửa đi vào.
Sau đó là tiếng khóa cửa vang lên.
Lúc này, trong căn phòng gần lối đi, Chiêm Thiến thu hồi động tác lắng nghe và tiếp tục tập trung vào chiếc bàn trước mặt.
Cô lấy tất cả những thứ mình mang theo ra và xem xét chúng, ngoại trừ một lá thư ủy thác từ chủ nhân của trang viên, thì những thứ còn lại đều là những loại đạo cụ kỳ lạ cần thiết cho việc huyền bí.
Vấn đề là, nhiếp ảnh gia không thể chụp ảnh, thế nên là thân phận nhà huyền bí học của cô cũng tương tự, cô hoàn toàn không biết chút gì về huyền bí học!
Bài Tarot, thánh giá, pha lê, nến...Tất cả những thứ này là cái quỷ gì?
Có thể giúp cô tìm thấy con ma sao?
Kỳ thật có lẽ còn có một vấn đề quan trọng hơn, chính là thân phận này của cô có phải là một tên lừa đảo hay không?
Dù sao thì xã hội hiện đại......Haizz, quên đi, quên đi. Xuyên không rồi thì còn có khoa học gì gì nữa.
Chiêm Thiến sửa sang lại vật phẩm, của mình, thư ủy thác của chủ trang viên khéo léo nói rằng trong trang viên của ông ấy đã xảy ra một hiện tượng bí ẩn nên bảo cô ấy đến điều tra, ngoài ra không có thêm thông tin gì thêm.
Đó là một bức thư ủy thác mật rất thông thường.
"Trò chơi này cũng quá đáng giận đi, ngay từ đầu cũng không cung cấp bất kỳ thông tin gì!” Chiêm Thiên nghiến răng đặt lá thư ủy thác xuống rồi nhặt đống vật phẩm bí ẩn của mình lên.
Cô tập trung vào việc đeo chuỗi thánh giá kia lên.
Tuy rằng không biết những thứ đối phó với ma cà rồng có hữu ích để đối phó với hồn ma hay không, nhưng mà đeo lên vẫn thấy yên tâm tâm hơn, sau đó cô thắp cây nến trắng có tạo hình cổ xưa kia lên, cầm nó trên tay làm công cụ chiếu sáng.
Chiêm Thiến chuẩn bị đầy đủ xong liền đi tới cửa phòng, nhưng sau một hồi do dự lại trở về phòng.
“Mới mười giờ, có lẽ hồn ma còn chưa đi ra.” Chiêm Thiến khẽ lẩm bẩm, cơ mà ngồi không cũng nhàm chán, vì vậy cô đành bất đắc dĩ lật ba lô lên.
...
Cùng lúc đó, bên kia cũng đang đối thoại.
"Đèn mới tắt, chắc mọi người còn chưa ngủ." "
”Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ có tinh thần hơn."
“Anh ngủ dưới đất đi."
"..."
Bởi vì thân phận là quan hệ tình nhân, thế nên Đàm Tiểu Hòa và Dương Minh phải ở cùng một phòng khách.
Sau khi vào cửa, Dương Minh liền cầm chiếc máy tính bảng mang theo lên xem xét, hóa ra toàn bộ biệt thự đều không được lắp đặt camera, càng đừng nói là có máy nghe trộm.
Dương Minh suy nghĩ nói: "Em nói xem ở dưới tình huống nào, mà khi có nhiều người hầu như vậy lại nhất quyết không lắp camera?"
Đàm Tiểu Hòa tựa vào giường, vừa nghịch điện thoại vừa tùy ý nói: "Có thể trong biệt thự có ma.”
“..."
Nói xong lời này, trong phòng đột nhiên lâm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính, thanh âm nho nhỏ từ trò chơi di động, vạn phần quỷ dị.
Bỗng nhiên, Đàm Tiểu Hòa cảm thấy kỳ quái nhìn người cậu trai ngồi dưới đất, cười nhạo nói: "Anh sẽ không sợ ma quỷ chứ?"
Dương Minh vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Không có."
Tiếp theo, để tránh cô gái này lại tiếp tục chế nhạo mình, Dương Minh nhanh chóng chuyển đề tài: "Em nói xem, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thì sẽ như thế nào?"
“Không biết. " Đàm Tiểu Hòa nhàm chán chơi game, nói:" Dù sao em cũng không muốn thử.”
“Anh cũng không muốn." ."
"Vậy đừng gây cản trở cho em."
"..."
Có một đồng đội độc mồm độc miệng như vậy, Dương Minh thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cũng may bọn họ chỉ có một nhiệm vụ, hơn nữa còn có các loại đạo cụ phụ trợ phi thường thực dụng, hẳn là rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là không biết kho báu đó sẽ là gì thôi.
Mấy người chơi kia đại khái cũng sớm đã thăm dò xong gian phòng của bọn họ rồi, chỉ sợ bọn họ đã tìm được một ít vật tư rồi. Chỉ có điều hắn vẫn không biết nơi ở của mình là như thế nào, trong đó có có chứng cứ khiến cho thân phận của hắn bại lộ hay không mà thôi.
Trước khi cuộc họp kết thúc, NPC quản gia tận tâm đã đưa ra một thời điểm quan trọng.
Mười giờ tối!
Mà bây giờ vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới mười giờ.
Sau một khoảng thời gian nữa, chỉ sợ sẽ có những yêu ma quỷ quái đi ra ngoài loạn vũ, thế nên hắn cũng cần chuẩn bị một số cách để đối phó với chúng.
Phòng của đầu bếp ở lầu một bên phải, ở gần chỗ cầu thang, chỗ này có ba gian phòng được đặt song song, phỏng chừng đều là chỗ ở của người hầu.
Từ Thạc đẩy cửa đi vào, sau đó thuận thế khóa cửa lại.
Sau khi xem xét tổng thể cách bố trí của căn phòng, Từ Thạc bắt đầu tìm kiếm những thứ của “bản thân”, nhưng hóa ra, bất kể là bàn hay tủ quần áo thì đều trống trơn, không có thứ gì dư thừa.
Trên bàn có mấy cuốn sách dạy nấu ăn, có dấu hiệu thường xuyên bị lật giở, có vẻ như kẻ sát nhân rất nghiêm túc muốn trở thành đầu bếp trước khi phạm tội, ngay cả những cuốn sổ đang mở cũng chứa những công thức nấu ăn được cải tiến.
Như vậy, rốt cuộc “mình” đến đây làm đầu bếp vì thù hận, hay là sau khi trở thành đầu bếp thì mới kết thù vậy?
Từ Thạc chán nản nhìn cuốn sổ, ngoại trừ phần cải thiện công thức, bên trên còn có một số ghi chú tùy tiện, chẳng hạn như quản gia nói rằng ngày mai tiên sinh muốn ăn cá chua ngọt, hoặc là một tiểu đầu bếp muốn hỏi hắn về nấu ăn.
Hoàn toàn không thể nhìn ra một chút xu hướng cảm xúc nào của chủ nhân cuốn sổ này.
Nhưng một người trước khi giết người thì không thể bình lặng đến thế được, trừ khi anh ta có bệnh thần kinh, suy nghĩ không cần thông qua não bộ.
Trên bàn không có manh mối gì thêm, ngoài quần áo được xếp ngay ngắn trong tủ ra thì không tìm thấy gì khả nghi.
Từ Thạc ngồi trên giường suy nghĩ, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó rồi đột ngột cúi xuống nhìn xuống gầm giường như thể cảm nhận được có điều gì đó ở dưới.
Dưới chiếc giường hẹp và tối tăm, có một chiếc hộp được lặng lẽ đặt ở nơi sâu nhất.
Ồ? Phát hiện được mục tiêu rồi!
Từ Thạc nhanh chóng chuyển hộp thiếc ra ngoài, sau khi thấy nắp hộp được khóa bằng ổ khóa kiểu cũ thì rất ngạc nhiên.
Từ Thạc: "Hừm..."
Hắn dừng lại một chút, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng, trong bóng đêm đen kịt hắn lặng lẽ bình tĩnh đi xuyên qua phòng khách và phòng ăn, lúc vào phòng bếp liền lần mò một hồi rồi cầm một con dao làm bếp lên.
Sau khi trở lại phòng và khóa cửa lại, Từ Thạc trực tiếp dùng con dao cạy khóa.
“Cạch!”
Ổ khóa phát ra âm thanh chói tai, lò xo bên trong cũng bị lỏng ra, sau khi hắn chém thêm vài nhát dao, ổ khóa này hoàn toàn đã bị bung ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mở khóa, Từ Thạc liền mở hộp ra, thứ đầu tiên hắn thấy là một bông hồng khô héo.
Nó đã ngả sang màu đỏ sẫm, bông hồng héo úa nằm lặng lẽ trên một bộ áo liền váy màu trắng, đỏ thẫm cùng tái nhợt điểm xuyết tạo nên một bức tranh thê lương.
[Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ nhân vật: Trương Thủ. ]
Hệ thống đột ngột xuất hiện kèm theo một tiếng ding.
Từ Thạc khựng lại, sau mở bảng nhiệm vụ của hệ thống ra nhìn một chút, phát hiện đây không phải là nhiệm vụ chính nhất định phải hoàn thành, thậm chí yêu cầu rõ ràng của nhiệm vụ cũng không có.
Cơ mà, thông tin về thân phận đầu bếp cũng đã được tiết lộ đầy đủ cho hắn rồi, hơn nữa nhiệm vụ nhân vật của "Trương Thủ" còn xuất hiện dưới dạng thẻ, dưới thể còn có một thanh tiến trình, hiện nó đang trống.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó được lấp đầy.
...
Màn đêm buông xuống.
Tất cả đèn trong trang viên đều tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ ở cuối hành lang hai bên biệt thự, cơ mà nó lại hoàn toàn không phát huy một chút tác dụng chiếu sáng nào, mà còn tăng thêm phần u ám.
Rất nhanh, một cánh cửa nào đó đã được nhẹ nhàng mở ra, sau đó liền có một thân ảnh nhỏ nhắn bước ra khỏi phòng rồi rẽ vào một hành lang khác trong bóng đêm.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, bóng người tựa hồ có liếc nhìn cánh cửa, nhưng không có dừng lại mà đi thẳng đến cánh cửa phòng ở chỗ sâu nhất của hành lang, vặn nắm đấm cửa, mở cửa đi vào.
Sau đó là tiếng khóa cửa vang lên.
Lúc này, trong căn phòng gần lối đi, Chiêm Thiến thu hồi động tác lắng nghe và tiếp tục tập trung vào chiếc bàn trước mặt.
Cô lấy tất cả những thứ mình mang theo ra và xem xét chúng, ngoại trừ một lá thư ủy thác từ chủ nhân của trang viên, thì những thứ còn lại đều là những loại đạo cụ kỳ lạ cần thiết cho việc huyền bí.
Vấn đề là, nhiếp ảnh gia không thể chụp ảnh, thế nên là thân phận nhà huyền bí học của cô cũng tương tự, cô hoàn toàn không biết chút gì về huyền bí học!
Bài Tarot, thánh giá, pha lê, nến...Tất cả những thứ này là cái quỷ gì?
Có thể giúp cô tìm thấy con ma sao?
Kỳ thật có lẽ còn có một vấn đề quan trọng hơn, chính là thân phận này của cô có phải là một tên lừa đảo hay không?
Dù sao thì xã hội hiện đại......Haizz, quên đi, quên đi. Xuyên không rồi thì còn có khoa học gì gì nữa.
Chiêm Thiến sửa sang lại vật phẩm, của mình, thư ủy thác của chủ trang viên khéo léo nói rằng trong trang viên của ông ấy đã xảy ra một hiện tượng bí ẩn nên bảo cô ấy đến điều tra, ngoài ra không có thêm thông tin gì thêm.
Đó là một bức thư ủy thác mật rất thông thường.
"Trò chơi này cũng quá đáng giận đi, ngay từ đầu cũng không cung cấp bất kỳ thông tin gì!” Chiêm Thiên nghiến răng đặt lá thư ủy thác xuống rồi nhặt đống vật phẩm bí ẩn của mình lên.
Cô tập trung vào việc đeo chuỗi thánh giá kia lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng không biết những thứ đối phó với ma cà rồng có hữu ích để đối phó với hồn ma hay không, nhưng mà đeo lên vẫn thấy yên tâm tâm hơn, sau đó cô thắp cây nến trắng có tạo hình cổ xưa kia lên, cầm nó trên tay làm công cụ chiếu sáng.
Chiêm Thiến chuẩn bị đầy đủ xong liền đi tới cửa phòng, nhưng sau một hồi do dự lại trở về phòng.
“Mới mười giờ, có lẽ hồn ma còn chưa đi ra.” Chiêm Thiến khẽ lẩm bẩm, cơ mà ngồi không cũng nhàm chán, vì vậy cô đành bất đắc dĩ lật ba lô lên.
...
Cùng lúc đó, bên kia cũng đang đối thoại.
"Đèn mới tắt, chắc mọi người còn chưa ngủ." "
”Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ có tinh thần hơn."
“Anh ngủ dưới đất đi."
"..."
Bởi vì thân phận là quan hệ tình nhân, thế nên Đàm Tiểu Hòa và Dương Minh phải ở cùng một phòng khách.
Sau khi vào cửa, Dương Minh liền cầm chiếc máy tính bảng mang theo lên xem xét, hóa ra toàn bộ biệt thự đều không được lắp đặt camera, càng đừng nói là có máy nghe trộm.
Dương Minh suy nghĩ nói: "Em nói xem ở dưới tình huống nào, mà khi có nhiều người hầu như vậy lại nhất quyết không lắp camera?"
Đàm Tiểu Hòa tựa vào giường, vừa nghịch điện thoại vừa tùy ý nói: "Có thể trong biệt thự có ma.”
“..."
Nói xong lời này, trong phòng đột nhiên lâm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính, thanh âm nho nhỏ từ trò chơi di động, vạn phần quỷ dị.
Bỗng nhiên, Đàm Tiểu Hòa cảm thấy kỳ quái nhìn người cậu trai ngồi dưới đất, cười nhạo nói: "Anh sẽ không sợ ma quỷ chứ?"
Dương Minh vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Không có."
Tiếp theo, để tránh cô gái này lại tiếp tục chế nhạo mình, Dương Minh nhanh chóng chuyển đề tài: "Em nói xem, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thì sẽ như thế nào?"
“Không biết. " Đàm Tiểu Hòa nhàm chán chơi game, nói:" Dù sao em cũng không muốn thử.”
“Anh cũng không muốn." ."
"Vậy đừng gây cản trở cho em."
"..."
Có một đồng đội độc mồm độc miệng như vậy, Dương Minh thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cũng may bọn họ chỉ có một nhiệm vụ, hơn nữa còn có các loại đạo cụ phụ trợ phi thường thực dụng, hẳn là rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là không biết kho báu đó sẽ là gì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro