Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề
Tiếng Gõ Cửa Lú...
Quý Xuân Thập Nguyệt
2024-10-29 05:10:26
"Bông hồng này hình như đã được hái xuống từ lâu rồi."
Đàm Tiểu Hoà mạnh dạn nhặt bông hồng đã thối rữa trên xác chết lên rồi bắt đầu quan sát kỹ càng, dù sao thì bọn họ khi ra ngoài đều đều đeo găng tay vào lúc chạm vào đồ vật, không lo về việc lưu lại dấu vân tay
“Còn bày ra cái thể loại này nữa sao, chẳng lẽ lão quản gia cùng tiên sinh nhà này có chút tư tình?" Trong đầu Dương Minh xẹt qua suy nghĩ này, đột nhiên nhíu mày lẩm bẩm nói: "Không phải, trong sân tựa hồ cũng không có hoa hồng..."
“Ai biết được." Đàm Tiểu Hòa đặt bông hoa lại chỗ cũ rồi tiện tay vén tấm vải trắng lên để nhìn thi thể, bộ dáng cực kỳ biến thái.
Màu sắc của thi thể trong kính nhìn ban đêm, khuôn mặt cứng ngắc và tái nhợt, quả thực tràn đầy vẻ kinh hãi.
Dương Minh: "..."
Đàm Tiểu Hòa lại sờ sờ dưới gối, cơ mà cũng không phát hiện cái gì, cô tiếc nuối phủ tấm khăn trắng lại, nói: "Đừng thất thần nữa, mau tìm căn phòng này cho xong rồi rời đi, miễn cho người bên cạnh phát hiện ra."
Dương Minh ngoảnh mặt đi với sắc mặt cứng ngắc, tiếp tục lục tủ quần áo, ngay cả túi quần áo hai người cũng không buông tha.
Nhưng mà lúc này, Đàm Tiểu Hòa đứng ở bên cạnh cậu trong lúc vô tình quay đầu lại thì hai mắt đột nhiên mở to, tựa hồ như là nhìn thấy thứ gì đó.
“Sao… có chuyện gì vậy?” Dương Minh hốt hoảng hỏi.
“Hắn hắn hắn...... "Đàm Tiểu Hòa lắp bắp chỉ vào phía sau cậu.
Đằng sau mình?
Không phải sau mình chỉ có một cái giường thôi sao? !
Có thể thấy rằng có cái gì đó đã làm cho cô gái có khẩu vị nặng này lộ ra vẻ hoảng sợ, thứ gì có thể doạ cho cô thành gần giống với một cô gái bình thường như thế ?!
Lúc này, trái tim Dương Minh như bị một búa tạ giáng xuống, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo ngay lập tức chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu, toàn thân nổi hết da gà, cậu quay đầu lại run rẩy nhìn lại trong sợ hãi.
Giờ khắc này, trong lòng cậu đang rối như tơ vò
Và rồi …chẳng thấy gì cả.
Dương Minh: "..."
"Ha ha ha ha!" Đàm Tiểu Hòa bỗng nhiên bật ra một trận cười nhạo vì đã đè nén đã lâu, cô che miệng, bả vai run rẩy không ngừng, trên mi mắt mang theo nụ cười trêu chọc: " Được rồi, đùa cậu thôi."
Dương Minh hừ một tiếng nói: "Không buồn cười chút nào.”
Không biết trong phim kinh dị có cái định luật xấu liên quan đến việc mấy câu nói đùa thường thường đều sẽ trở thành sự thật sao? Cái này gọi là lập flag đấy!
Sau khi bị Đàm Tiểu Hoà làm gián đoạn, lúc tìm kiếm Dương Minh sẽ bất giác quay đầu nhìn về phía giường, muốn nhìn xem lá cờ cắm lên còn có thể rút xuống hay không.
Nhưng cho đến tận khi họ tìm kiếm hết tất cả những nơi có thể đặt đồ đạc trong phòng ngủ chính xong, thì cũng không có sự cố liên quan đến xác chết nào ở đây.
Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, xem ra cái trò chơi bọn họ tiến vào không phải phim trường kinh dị.
“Em muốn đến phòng của quản gia tìm kiếm.” Đàm Tiểu Hoà không cam lòng nhìn nhiệm vụ, đột nhiên nói.
"Sao trông em giống như một tên trộm thực thụ vậy..." Dương Minh có chút không nói nên lời: "Hồ sơ vừa copy vào máy tính anh còn chưa xem qua, có lẽ sẽ có tin tức gì đó trong đó."
“Vậy anh về xem tư liệu, em tiếp tục đến phòng quản gia tìm tòi một chút. "Đàm Tiểu Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đã hai ba giờ sáng mà bọn họ vẫn chưa tìm được gì, cái biệt thự này quá lớn, cả hai cũng không có đủ thời gian để lục tung toàn bộ chỗ này lên, hơn nữa kịch bản sát nhân này cũng không nói rõ khi nào thì kết thúc.
Nếu nó kết thúc vào sáng mai thì sao?
Dương Minh an ủi: "Không đến mức đó đâu, kịch bản sát nhân thường sẽ kết thúc sau khi tìm ra được chân tướng.”
"Vậy nếu như vĩnh viễn cũng không tìm ra được chân tướng, không có khả năng chúng ta bị nhốt ở chỗ này cả đời đúng không? Kịch bản sát nhân của mọi người không phải cũng đều còn có thời hạn sao?" Đàm Hiểu Hoà hỏi ngược lại.
"..." Không nhất định là như vậy.
"Mặc kệ như thế nào, dù sao chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, quỷ mới biết cái bảo tàng này sẽ là cái gì, vạn nhất không cẩn thận bỏ lỡ thì sao?"Đàm Tiểu Hòa tiếp tục nói, cô bày ra cái tư thế quyết tâm muốn sang phòng người ta lục lọi.
Dương Minh thấy vậy, thở dài nói: "Vậy em đi đi, anh cũng không quản em nữa. Nhưng thứ lỗi cho anh nói thẳng, cái dáng vẻ khư khư cố chấp của em, thật sự rất giống với người đầu tiên lĩnh cơm hộp trong phim kinh dị đấy*."
(* Có nghĩa bóng là tạch sớm trong phim kinh dị. Diễn viên trong phim kinh dị mà đi lĩnh hộp cơm sớm nghĩa là hết vai diễn sớm, mà hết vai sớm thì chính là bị giết trong phim - out khỏi phim.)
"Lượn đi!"
Đàm Tiểu Hà trợn mắt nói rồi đi tới cửa lặng lẽ mở cửa liếc nhìn ra bên ngoài, khi không thấy ai, cô nhanh chóng lách ra ngoài, theo sau đó là Dương Minh.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng mờ mờ, cửa khép hờ, từ bên trong ánh đèn vàng ấm áp hắt thẳng vào trong hành lang.
Hai bóng người dán sát vào tường không một tiếng động lướt đi, sau khi đến lối đi, Dương Minh chỉ thư phòng cho cô, sau đó liền lộn mèo chui vào góc tường.
Nếu cô gái này nhất định phải đi lục lọi phòng người ta, vậy thì cậu sẽ ở đây canh phòng, để đến ý từng động tĩnh bên thư phòng.
Hai người đều nghĩ rất rõ ràng, nửa đêm dám bật đèn thì đơn giản đó là người trong biệt thự, đối phương lại có chìa khóa thư phòng, thế nên thân phận của đối phương cũng rất rõ ràng rồi.
Đàm Tiểu Hòa ra dấu OK rồi nhanh chóng chạy đi.
Biệt thự về đêm vô cùng yên tĩnh, nhưng người đã chìm vào giấc ngủ cũng không thể nào tưởng tượng được, giờ phút này bên ngoài lại có mạch nước ngầm đang bắt đầu dâng trào.
Dương Minh đang dựa vào góc tường với vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì, bóng tối trong kính nhìn ban đêm hiện ra màu xanh, nhưng cặp kính này tựa hồ cũng không cao cấp lắm, tầm nhìn ra xa xung quanh chỉ có 2 mét, khoảng cách xa hơn nữa liền nhìn không rõ.
Cậu thỉnh thoảng chú ý đến một chút động tĩnh ở thư phòng, còn phần lớn thời gian là dùng để đánh giá mấy chỗ khác ở biệt thự này.
Không ngoài dự liệu, hai người họ có lẽ không phải là những người duy nhất ra ngoài vào ban đêm, giờ chỉ hy vọng rằng nhiệm vụ của những người khác không đối lập với bọn họ.
Nếu không thì …đánh nhau ra đấy thì rất khó coi.
Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt phát ra từ thư phòng, Dương Minh quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy mình nghe thấy một thứ gì đó khác, rất nhỏ nhưng rất quen thuộc.
Sở dĩ cậu nhạy cảm như vậy, chính là bởi vì vừa nãy cậu đã bị dọa sợ.
"Click...click...click..."
m thanh này...
Tốc độ không bình thường, lại phát ra với tần suất vô cùng kỳ lạ, giống như thể sự tồn tại đã tạo ra âm thanh này có cảm xúc vậy.
Trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh, thanh âm từ trong bóng tối đột nhiên hiện lên trong đầu cậu vô cùng rõ ràng.
Đây không phải là có người đang liên tục ấn tay nắm cửa sao?!
Dương Minh định thần lại, vội vàng kiểm tra mấy gian phòng bên cạnh, nhưng rẽ trái vào gian phòng ở hành lang thứ hai,cũng không có nắm cửa nào bị đẩy xuống, cũng không có người từ thư phòng đi ra.
Hắn lại cẩn thận phân biệt một lần nữa, liền phát hiện thanh âm nhỏ nhẹ này xác thực không phải ảo giác, nó vẫn còn đang vang lên.
Chẳng lẽ ở nơi khác?
Chờ thêm một chút, Dương Minh bỗng dưng cúi đầu nhìn về phía đại sảnh.
Bên này kỳ thực cách cánh cửa biệt thự rất gần, lúc này sau khi hắn ý thức dời hết lực chú ý đi, thì càng ngày càng cảm nhận được thanh âm đó phát ra từ bên kia.
Nếu cứ ấn tay nắm cửa, thì không thể là người bên trong muốn ra, chỉ có khi là người bên ngoài muốn vào, nhưng cửa đã bị khóa nên không thể mở được.
Nếu như là trợ thủ quản gia tìm đến, nếu cũng là khách qua đêm như bọn họ, vì sao đối phương không bấm chuông cửa?
Núi sâu, đêm khuya, mưa giông, một tòa nhà âm u, nửa đêm âm u gõ cửa…
Trong lúc nhất thời, trong đầu Dương Minh tràn ngập các loại kịch bản.
Hắn ấn ấn tai nghe bluetooth, hạ giọng hỏi: "Này, bên em tìm kiếm thế nào rồi?"
"Nửa đêm có người ở bên ngoài biệt thự nghịch tay nắm cửa, anh thấy chịu không nổi nữa rồi, chúng ta rút lui trước đi..."
Chủ nhân trang viên đột nhiên chết thảm, hoa hồng thối rữa, còn có nhà thần bí học được tìm đến... Dương Minh thật sự không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa xem đây rốt cuộc sẽ là kịch bản gì.
Tuy rằng cậu chưa từng chơi kịch bản sát nhân bao giờ, nhưng ở trên mạng tìm hiểu lâu như vậy thì cũng biết ít nhiều về trò chơi này.
Mặc dù hầu hết các vụ giết người theo kịch bản đều dựa trên suy luận logic thực tế, nhưng cũng có một số vụ giết người theo kịch bản có thể xuất hiện các yếu tố siêu nhiên và bí ẩn, chúng được gọi là biến thể.
Nói ngắn gọn lại, thì có nghĩa là có thể gặp quỷ.
Đàm Tiểu Hoà mạnh dạn nhặt bông hồng đã thối rữa trên xác chết lên rồi bắt đầu quan sát kỹ càng, dù sao thì bọn họ khi ra ngoài đều đều đeo găng tay vào lúc chạm vào đồ vật, không lo về việc lưu lại dấu vân tay
“Còn bày ra cái thể loại này nữa sao, chẳng lẽ lão quản gia cùng tiên sinh nhà này có chút tư tình?" Trong đầu Dương Minh xẹt qua suy nghĩ này, đột nhiên nhíu mày lẩm bẩm nói: "Không phải, trong sân tựa hồ cũng không có hoa hồng..."
“Ai biết được." Đàm Tiểu Hòa đặt bông hoa lại chỗ cũ rồi tiện tay vén tấm vải trắng lên để nhìn thi thể, bộ dáng cực kỳ biến thái.
Màu sắc của thi thể trong kính nhìn ban đêm, khuôn mặt cứng ngắc và tái nhợt, quả thực tràn đầy vẻ kinh hãi.
Dương Minh: "..."
Đàm Tiểu Hòa lại sờ sờ dưới gối, cơ mà cũng không phát hiện cái gì, cô tiếc nuối phủ tấm khăn trắng lại, nói: "Đừng thất thần nữa, mau tìm căn phòng này cho xong rồi rời đi, miễn cho người bên cạnh phát hiện ra."
Dương Minh ngoảnh mặt đi với sắc mặt cứng ngắc, tiếp tục lục tủ quần áo, ngay cả túi quần áo hai người cũng không buông tha.
Nhưng mà lúc này, Đàm Tiểu Hòa đứng ở bên cạnh cậu trong lúc vô tình quay đầu lại thì hai mắt đột nhiên mở to, tựa hồ như là nhìn thấy thứ gì đó.
“Sao… có chuyện gì vậy?” Dương Minh hốt hoảng hỏi.
“Hắn hắn hắn...... "Đàm Tiểu Hòa lắp bắp chỉ vào phía sau cậu.
Đằng sau mình?
Không phải sau mình chỉ có một cái giường thôi sao? !
Có thể thấy rằng có cái gì đó đã làm cho cô gái có khẩu vị nặng này lộ ra vẻ hoảng sợ, thứ gì có thể doạ cho cô thành gần giống với một cô gái bình thường như thế ?!
Lúc này, trái tim Dương Minh như bị một búa tạ giáng xuống, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo ngay lập tức chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu, toàn thân nổi hết da gà, cậu quay đầu lại run rẩy nhìn lại trong sợ hãi.
Giờ khắc này, trong lòng cậu đang rối như tơ vò
Và rồi …chẳng thấy gì cả.
Dương Minh: "..."
"Ha ha ha ha!" Đàm Tiểu Hòa bỗng nhiên bật ra một trận cười nhạo vì đã đè nén đã lâu, cô che miệng, bả vai run rẩy không ngừng, trên mi mắt mang theo nụ cười trêu chọc: " Được rồi, đùa cậu thôi."
Dương Minh hừ một tiếng nói: "Không buồn cười chút nào.”
Không biết trong phim kinh dị có cái định luật xấu liên quan đến việc mấy câu nói đùa thường thường đều sẽ trở thành sự thật sao? Cái này gọi là lập flag đấy!
Sau khi bị Đàm Tiểu Hoà làm gián đoạn, lúc tìm kiếm Dương Minh sẽ bất giác quay đầu nhìn về phía giường, muốn nhìn xem lá cờ cắm lên còn có thể rút xuống hay không.
Nhưng cho đến tận khi họ tìm kiếm hết tất cả những nơi có thể đặt đồ đạc trong phòng ngủ chính xong, thì cũng không có sự cố liên quan đến xác chết nào ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, xem ra cái trò chơi bọn họ tiến vào không phải phim trường kinh dị.
“Em muốn đến phòng của quản gia tìm kiếm.” Đàm Tiểu Hoà không cam lòng nhìn nhiệm vụ, đột nhiên nói.
"Sao trông em giống như một tên trộm thực thụ vậy..." Dương Minh có chút không nói nên lời: "Hồ sơ vừa copy vào máy tính anh còn chưa xem qua, có lẽ sẽ có tin tức gì đó trong đó."
“Vậy anh về xem tư liệu, em tiếp tục đến phòng quản gia tìm tòi một chút. "Đàm Tiểu Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đã hai ba giờ sáng mà bọn họ vẫn chưa tìm được gì, cái biệt thự này quá lớn, cả hai cũng không có đủ thời gian để lục tung toàn bộ chỗ này lên, hơn nữa kịch bản sát nhân này cũng không nói rõ khi nào thì kết thúc.
Nếu nó kết thúc vào sáng mai thì sao?
Dương Minh an ủi: "Không đến mức đó đâu, kịch bản sát nhân thường sẽ kết thúc sau khi tìm ra được chân tướng.”
"Vậy nếu như vĩnh viễn cũng không tìm ra được chân tướng, không có khả năng chúng ta bị nhốt ở chỗ này cả đời đúng không? Kịch bản sát nhân của mọi người không phải cũng đều còn có thời hạn sao?" Đàm Hiểu Hoà hỏi ngược lại.
"..." Không nhất định là như vậy.
"Mặc kệ như thế nào, dù sao chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, quỷ mới biết cái bảo tàng này sẽ là cái gì, vạn nhất không cẩn thận bỏ lỡ thì sao?"Đàm Tiểu Hòa tiếp tục nói, cô bày ra cái tư thế quyết tâm muốn sang phòng người ta lục lọi.
Dương Minh thấy vậy, thở dài nói: "Vậy em đi đi, anh cũng không quản em nữa. Nhưng thứ lỗi cho anh nói thẳng, cái dáng vẻ khư khư cố chấp của em, thật sự rất giống với người đầu tiên lĩnh cơm hộp trong phim kinh dị đấy*."
(* Có nghĩa bóng là tạch sớm trong phim kinh dị. Diễn viên trong phim kinh dị mà đi lĩnh hộp cơm sớm nghĩa là hết vai diễn sớm, mà hết vai sớm thì chính là bị giết trong phim - out khỏi phim.)
"Lượn đi!"
Đàm Tiểu Hà trợn mắt nói rồi đi tới cửa lặng lẽ mở cửa liếc nhìn ra bên ngoài, khi không thấy ai, cô nhanh chóng lách ra ngoài, theo sau đó là Dương Minh.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng mờ mờ, cửa khép hờ, từ bên trong ánh đèn vàng ấm áp hắt thẳng vào trong hành lang.
Hai bóng người dán sát vào tường không một tiếng động lướt đi, sau khi đến lối đi, Dương Minh chỉ thư phòng cho cô, sau đó liền lộn mèo chui vào góc tường.
Nếu cô gái này nhất định phải đi lục lọi phòng người ta, vậy thì cậu sẽ ở đây canh phòng, để đến ý từng động tĩnh bên thư phòng.
Hai người đều nghĩ rất rõ ràng, nửa đêm dám bật đèn thì đơn giản đó là người trong biệt thự, đối phương lại có chìa khóa thư phòng, thế nên thân phận của đối phương cũng rất rõ ràng rồi.
Đàm Tiểu Hòa ra dấu OK rồi nhanh chóng chạy đi.
Biệt thự về đêm vô cùng yên tĩnh, nhưng người đã chìm vào giấc ngủ cũng không thể nào tưởng tượng được, giờ phút này bên ngoài lại có mạch nước ngầm đang bắt đầu dâng trào.
Dương Minh đang dựa vào góc tường với vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì, bóng tối trong kính nhìn ban đêm hiện ra màu xanh, nhưng cặp kính này tựa hồ cũng không cao cấp lắm, tầm nhìn ra xa xung quanh chỉ có 2 mét, khoảng cách xa hơn nữa liền nhìn không rõ.
Cậu thỉnh thoảng chú ý đến một chút động tĩnh ở thư phòng, còn phần lớn thời gian là dùng để đánh giá mấy chỗ khác ở biệt thự này.
Không ngoài dự liệu, hai người họ có lẽ không phải là những người duy nhất ra ngoài vào ban đêm, giờ chỉ hy vọng rằng nhiệm vụ của những người khác không đối lập với bọn họ.
Nếu không thì …đánh nhau ra đấy thì rất khó coi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt phát ra từ thư phòng, Dương Minh quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy mình nghe thấy một thứ gì đó khác, rất nhỏ nhưng rất quen thuộc.
Sở dĩ cậu nhạy cảm như vậy, chính là bởi vì vừa nãy cậu đã bị dọa sợ.
"Click...click...click..."
m thanh này...
Tốc độ không bình thường, lại phát ra với tần suất vô cùng kỳ lạ, giống như thể sự tồn tại đã tạo ra âm thanh này có cảm xúc vậy.
Trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh, thanh âm từ trong bóng tối đột nhiên hiện lên trong đầu cậu vô cùng rõ ràng.
Đây không phải là có người đang liên tục ấn tay nắm cửa sao?!
Dương Minh định thần lại, vội vàng kiểm tra mấy gian phòng bên cạnh, nhưng rẽ trái vào gian phòng ở hành lang thứ hai,cũng không có nắm cửa nào bị đẩy xuống, cũng không có người từ thư phòng đi ra.
Hắn lại cẩn thận phân biệt một lần nữa, liền phát hiện thanh âm nhỏ nhẹ này xác thực không phải ảo giác, nó vẫn còn đang vang lên.
Chẳng lẽ ở nơi khác?
Chờ thêm một chút, Dương Minh bỗng dưng cúi đầu nhìn về phía đại sảnh.
Bên này kỳ thực cách cánh cửa biệt thự rất gần, lúc này sau khi hắn ý thức dời hết lực chú ý đi, thì càng ngày càng cảm nhận được thanh âm đó phát ra từ bên kia.
Nếu cứ ấn tay nắm cửa, thì không thể là người bên trong muốn ra, chỉ có khi là người bên ngoài muốn vào, nhưng cửa đã bị khóa nên không thể mở được.
Nếu như là trợ thủ quản gia tìm đến, nếu cũng là khách qua đêm như bọn họ, vì sao đối phương không bấm chuông cửa?
Núi sâu, đêm khuya, mưa giông, một tòa nhà âm u, nửa đêm âm u gõ cửa…
Trong lúc nhất thời, trong đầu Dương Minh tràn ngập các loại kịch bản.
Hắn ấn ấn tai nghe bluetooth, hạ giọng hỏi: "Này, bên em tìm kiếm thế nào rồi?"
"Nửa đêm có người ở bên ngoài biệt thự nghịch tay nắm cửa, anh thấy chịu không nổi nữa rồi, chúng ta rút lui trước đi..."
Chủ nhân trang viên đột nhiên chết thảm, hoa hồng thối rữa, còn có nhà thần bí học được tìm đến... Dương Minh thật sự không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa xem đây rốt cuộc sẽ là kịch bản gì.
Tuy rằng cậu chưa từng chơi kịch bản sát nhân bao giờ, nhưng ở trên mạng tìm hiểu lâu như vậy thì cũng biết ít nhiều về trò chơi này.
Mặc dù hầu hết các vụ giết người theo kịch bản đều dựa trên suy luận logic thực tế, nhưng cũng có một số vụ giết người theo kịch bản có thể xuất hiện các yếu tố siêu nhiên và bí ẩn, chúng được gọi là biến thể.
Nói ngắn gọn lại, thì có nghĩa là có thể gặp quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro