Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề
Trung Bình Ngườ...
Quý Xuân Thập Nguyệt
2024-10-29 05:10:26
Sau khi Từ Thạc buông cô gái mà hắn vừa ép vào bức tường cạnh giá sách ra, hắn cũng không thèm để ý đến cô nữa mà đi sang một bên cầm một tập tài liệu lên xem qua.
Lúc này loại người sẽ xuất hiện ở phòng hồ sơ bệnh nhân, hoặc là người bị bệnh thần kinh phát tác, hoặc là chính là người chơi.
Bây giờ Từ Thạc cần người những người chơi khác để giúp mình kết thúc trò chơi, thế nên tất nhiên sẽ không ngăn cản bên kia thực hiện những hành động liên quan đến nhiệm vụ, hơn nữa còn càng hy vọng rằng họ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình càng sớm càng tốt.
Cô gái trước mặt là một bệnh nhân hiện đang sống tại phòng số 8, Đào Đào, giới tính nữ, mười lăm tuổi, một bệnh nhân mắc chứng loạn thần nặng, đã phát điên từ khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ đã giữ được bình tĩnh tốt rồi.
Sau khi Từ Thạc duyệt qua hồ sơ bệnh tâm thần của mười hai bệnh nhân đầu tiên, hắn liền xem đến hồ sơ cuối cùng, bệnh nhân thứ mười ba, Lạc Côn.
Rối loạn nhân cách chống đối xã hội, tính hung hăng rất mạnh.
Có thể là do hoàn cảnh sống, nên lúc 6 tuổi cậu đã phạm phải huyết án trọng đại vi phạm đạo đức, sau khi được giám định tinh thần, cậu được đưa đến bệnh viện số 5 để điều trị.
Khi bị công an tra hỏi, cậu bé chỉ thản nhiên nói: "Ai bảo họ sinh ra tôi, bị như vậy là đáng đời".
Sau hơn mười năm điều trị, trạng thái tinh thần của Lạc Côn đã được cải thiện, mặc dù hành vi điên rồ sau khi nhập viện đã buộc ba bác sĩ phải rút lui, nhưng sau khi Trần Sở tiếp quản, tâm lý của cậu ấy cũng đã dần dần được cải thiện.
Cậu đã ngoan ngoãn được một năm, nếu ngoan ngoãn thêm một thời gian nữa, thì khi lệnh giải thể của Bệnh viện số 5 được ban xuống, có lẽ cậu sẽ được xuất viện một cách hợp tình hợp lý trong quá trình giám định tâm thần khi được chuyển đến chỗ khác.
Từ Thạc nghĩ về việc này rồi lại nghĩ về nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của Lạc Côn khi cậu ấy bị giết, liền cảm thấy rằng tốt hơn hết là vẫn luôn giữ tiểu tử kia còn sống thì hơn.
Cơ mà tiểu tử kia tựa hồ cũng nhận ra tình huống luân hồi của bệnh viện.
Liệu cậu ta có phải là người chơi không?
Liệu người chơi có trở thành nạn nhân trong kịch bản sát nhân?
Dù sao thì bất kể là từ lúc vòng lặp lần thứ hai xuất hiện hay là lần thứ ba, thì bộ dáng của những y tá kia đều không có vẻ nhận ra rằng thời gian đã bị lặp lại, chỉ có tiểu tử Lạc Côn kia rất là quỷ dị.
Từ Thạc nhớ lại việc sau khi cho Lạc Côn uống thuốc độc ở vòng lặp lần đầu tiên, khi hắn tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, rồi y tá nói rằng Lạc Côn đang nằm ở cầu thang, người bê bết máu. Cậu không chết vì độc dược -- có thể là đã biết rằng thuốc có độc, hẳn sau đó đã bị bác sĩ Sở truy sát rồi dùng dao đâm chết.
Nhưng trên thực tế, trong những ký ức mà Từ Thạc nhận được, thì bác sĩ Sở chỉ đâm người có một lần.
Chính là vào vòng lặp thứ hai kia, Từ Thạc cho Lạc Côn ăn kẹo đường, lúc quay lại cũng tự mình ăn một viên kẹo, sau đó nhân cách thứ hai xuất hiện và giết Lạc Côn ở cầu thang.
Chỉ có lần đó là bác sĩ Sở dùng dao đâm chết Lạc Côn.
Vậy Lạc Côn đã chết ở cầu thang như thế nào trong vòng lặp thứ nhất?
Mà khi bắt đầu vòng lặp thứ 2, Lạc Côn lúc đầu không ở trong phòng bệnh, mà cuộc đối thoại hắn nghe được trong phòng làm việc ở vòng lặp thứ cùng lần này lại không giống hệt nhau..
Chẳng lẽ tất cả những thay đổi đó chỉ là do hiệu ứng cánh bướm từ các hành vi khác nhau mang lại?
Từ Thạc đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau nhói, lúc đang muốn suy nghĩ sâu xa hơn một chút, thì sự đau trướng do đè ép càng ngày càng rõ ràng, có cảm giác cái thứ vừa bị hắn áp chế lần trước kia lại chuẩn bị xông lên đầu
Nhân cách thứ hai phảng phất như đang giễu cợt trong đầu hắn một cách quái dị, cái tư duy khác thường nhưng mê hoặc kia đang không ngừng ăn mòn ý thức và thay đổi cách suy nghĩ của hắn.
——Nếu cái bệnh viện này chuyện phiền toái nhiều như vậy, chi bằng phá hủy tất cả chúng đi.
——Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đừng trói buộc bản thân nữa.
Sau đó, suy nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt.
Từ Thạc giơ hai tay đè chặt khuôn mặt bản thân lại, trong bóng tối do lòng bàn tay tạo ra, khóe miệng hắn dần dần hiện lên một nụ cười tà ác, rồi hắn quay đầu nhìn về phía cô gái đang đọc tài liệu cách đó không xa.
...
Sau khi Đào Đào phát hiện ra rằng bác sĩ đã không đưa cô trở lại phòng bệnh, thậm chí còn phớt lờ mình, cô cũng đã mơ hồ đoán được rằng...
Người này hoặc là bị bệnh thần kinh hoặc là một người chơi.
Cô không trực tiếp đi hỏi thăm hay trao đổi mà vẫn giữ nguyên thiết lập tính cách của nhân vật mình nhập vai, cáu kỉnh nhìn bác sĩ rồi nhanh chóng bước đi.
Muốn khôi phục lại cốt truyện thì trước tiên là phải hiểu rõ bệnh viện, nhân vật Đào Đào này là một bệnh nhân mới được đưa vào không lâu, cô ta chỉ muốn trốn khỏi bệnh viện tâm thần, tin tức bên người cũng không nhiều.
May mắn thay, bệnh nhân trong Bệnh viện số 5 không có nhiều, bác sĩ và y tá cũng không nhiều lắm, nhân viên công tác bình thường thậm chí còn ít hơn, những hồ sơ mới nhất cũng mỏng đến mức đọc không tốn bao nhiêu thời gian.
Có mười ba bệnh nhân, mức độ nguy hiểm được phân biệt bằng con số, nguy hiểm nhất chính là bệnh nhân có nhân cách chống đối xã hội ở phòng 13.
Trước tiên phải tìm manh mối từ người đặc biệt nhất, tỷ lệ sai sót sẽ rất nhỏ, Đào Đào nhớ rằng bác sĩ phụ trách cho mình bây giờ là...
Cô mở hồ sơ của bác sĩ ra, nhìn thấy tấm ảnh ID quen thuộc của chàng trai trẻ với một nụ cười trên miệng, nhìn qua là biết đó là một chàng trai rất hiền lành và dễ gần.
Cơ mà… đây không phải là kẻ tâm thần vừa đùa giỡn cô sao?
Đào Đào theo bản năng sờ sờ cổ của mình rồi tiếp tục xem, đột nhiên không biết có phải là do bắt chước hành động của chàng trai trẻ vừa rồi hay không mà sau lưng lại truyền đến một trận lạnh lẽo thật sự — làm cô như đang rơi vào hầm băng!
Đào Đào đột ngột quay người lại tiện đà vung tập hồ sơ trong tay lên, một tia sáng lạnh chói mắt lóe lên, cô vội nghiêng đầu tránh sang một bên.
Cộp!
Lưỡi dao đâm thẳng vào giá sách phía sau, giấy trong tập hồ sơ bay lả tả xuống, phản chiếu lại những ngọn đèn nhỏ trên đầu.
Ngay sau đó, Đào Đào cúi xuống rồi lợi dụng thân hình nhỏ nhắn của mình để thoát ra khỏi vòng tay của chàng trai trẻ sau đó điên cuồng chạy ra ngoài!
Cô ấy không có ý định chiến đấu, bởi vì cho dù bản thân có thể bóp nát một tảng đá lớn ở ngoài đời thực, nhưng cơ thể của nhân vật mà cô nhập vai này là một cô gái tuổi vị thành niên, sức lực của cô chắc chắn không phải là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh!
Khảo hạch của cái kịch bản sát nhân này thực sự là một cái bẫy mà!
Một trận gió từ phía sau truyền đến, đúng khoảnh khắc khi bóng đen vừa hạ xuống Đào Đào liền vận sức từ eo, xoay người đá về phía hắn, cô muốn đá bay binh khí trong tay đối phương.
Bộp!
Từ Thạc nghiêng đầu tránh đi, nhanh tay lẹ mắt bắt được chân của cô, tiếp theo cong khóe miệng cười cười, cánh tay dùng sức giật mạnh xuống phía dưới.
"Bịch..." Đào Đào loạng choạng ngã xuống đất, chân trái truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô suýt chút nữa là sụp đổ tinh thần, cô không kiềm chế nổi cơn tức giận đang dâng lên, táo bạo vung quyền đánh tới: "Chết cho ta!"
Từ Thạc bắt lấy nắm đấm của cô, con dao gọt hoa quả trên tay phải của hắn nhanh chóng dí sát vào vào cái cổ nhợt nhạt của cô gái trước mặt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Đã bảo em không được chạy lung tung rồi mà, sao em lại ngỗ nghịch như vậy?”
Cảm nhận được hơi lạnh từ cổ truyền đến, đồng tử của Đào Đào khẽ run lên, cô chợt hiểu ý định của đối phương khi đặt tay lên cổ cô rồi vuốt ve một cách biến thái vào lúc đó .
Đó căn bản không phải là muốn đùa giỡn, đó là muốn giết cô!
Thế nhưng, cậu trai trẻ này lại không hề tỏa ra một chút sát khí nào.
Ngay cả vừa nãy trước khi tấn công, anh ta cũng không để lộ chút ý đồ nào, chỉ giống như là đang đùa bỡn cô mà thôi.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa hữu lễ như trước, ánh mắt nhìn cô vẫn đều mang theo tiếc nuối cùng thương tiếc, nhưng ở trong tình cảnh quỷ dị như thế này, thì cho dù hắn có nguỵ trang như thế nào thì cũng lộ ra một chút nham hiểm cùng tà ác.
Nụ cười trước mặt cô giờ vẫn như cũ, thế nhưng khí chất lại hoàn toàn khác trước, Đào Đào nhìn vị bác sĩ trẻ giờ đã trông như một người khác này, lập tức nhớ đến tập hồ sơ vừa nãy cô chưa đọc xong.
Ghi chép mới nhất ở trên đó ghi rằng…
Đây cũng là một tên tâm thần!
Lúc này loại người sẽ xuất hiện ở phòng hồ sơ bệnh nhân, hoặc là người bị bệnh thần kinh phát tác, hoặc là chính là người chơi.
Bây giờ Từ Thạc cần người những người chơi khác để giúp mình kết thúc trò chơi, thế nên tất nhiên sẽ không ngăn cản bên kia thực hiện những hành động liên quan đến nhiệm vụ, hơn nữa còn càng hy vọng rằng họ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình càng sớm càng tốt.
Cô gái trước mặt là một bệnh nhân hiện đang sống tại phòng số 8, Đào Đào, giới tính nữ, mười lăm tuổi, một bệnh nhân mắc chứng loạn thần nặng, đã phát điên từ khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ đã giữ được bình tĩnh tốt rồi.
Sau khi Từ Thạc duyệt qua hồ sơ bệnh tâm thần của mười hai bệnh nhân đầu tiên, hắn liền xem đến hồ sơ cuối cùng, bệnh nhân thứ mười ba, Lạc Côn.
Rối loạn nhân cách chống đối xã hội, tính hung hăng rất mạnh.
Có thể là do hoàn cảnh sống, nên lúc 6 tuổi cậu đã phạm phải huyết án trọng đại vi phạm đạo đức, sau khi được giám định tinh thần, cậu được đưa đến bệnh viện số 5 để điều trị.
Khi bị công an tra hỏi, cậu bé chỉ thản nhiên nói: "Ai bảo họ sinh ra tôi, bị như vậy là đáng đời".
Sau hơn mười năm điều trị, trạng thái tinh thần của Lạc Côn đã được cải thiện, mặc dù hành vi điên rồ sau khi nhập viện đã buộc ba bác sĩ phải rút lui, nhưng sau khi Trần Sở tiếp quản, tâm lý của cậu ấy cũng đã dần dần được cải thiện.
Cậu đã ngoan ngoãn được một năm, nếu ngoan ngoãn thêm một thời gian nữa, thì khi lệnh giải thể của Bệnh viện số 5 được ban xuống, có lẽ cậu sẽ được xuất viện một cách hợp tình hợp lý trong quá trình giám định tâm thần khi được chuyển đến chỗ khác.
Từ Thạc nghĩ về việc này rồi lại nghĩ về nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của Lạc Côn khi cậu ấy bị giết, liền cảm thấy rằng tốt hơn hết là vẫn luôn giữ tiểu tử kia còn sống thì hơn.
Cơ mà tiểu tử kia tựa hồ cũng nhận ra tình huống luân hồi của bệnh viện.
Liệu cậu ta có phải là người chơi không?
Liệu người chơi có trở thành nạn nhân trong kịch bản sát nhân?
Dù sao thì bất kể là từ lúc vòng lặp lần thứ hai xuất hiện hay là lần thứ ba, thì bộ dáng của những y tá kia đều không có vẻ nhận ra rằng thời gian đã bị lặp lại, chỉ có tiểu tử Lạc Côn kia rất là quỷ dị.
Từ Thạc nhớ lại việc sau khi cho Lạc Côn uống thuốc độc ở vòng lặp lần đầu tiên, khi hắn tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, rồi y tá nói rằng Lạc Côn đang nằm ở cầu thang, người bê bết máu. Cậu không chết vì độc dược -- có thể là đã biết rằng thuốc có độc, hẳn sau đó đã bị bác sĩ Sở truy sát rồi dùng dao đâm chết.
Nhưng trên thực tế, trong những ký ức mà Từ Thạc nhận được, thì bác sĩ Sở chỉ đâm người có một lần.
Chính là vào vòng lặp thứ hai kia, Từ Thạc cho Lạc Côn ăn kẹo đường, lúc quay lại cũng tự mình ăn một viên kẹo, sau đó nhân cách thứ hai xuất hiện và giết Lạc Côn ở cầu thang.
Chỉ có lần đó là bác sĩ Sở dùng dao đâm chết Lạc Côn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy Lạc Côn đã chết ở cầu thang như thế nào trong vòng lặp thứ nhất?
Mà khi bắt đầu vòng lặp thứ 2, Lạc Côn lúc đầu không ở trong phòng bệnh, mà cuộc đối thoại hắn nghe được trong phòng làm việc ở vòng lặp thứ cùng lần này lại không giống hệt nhau..
Chẳng lẽ tất cả những thay đổi đó chỉ là do hiệu ứng cánh bướm từ các hành vi khác nhau mang lại?
Từ Thạc đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau nhói, lúc đang muốn suy nghĩ sâu xa hơn một chút, thì sự đau trướng do đè ép càng ngày càng rõ ràng, có cảm giác cái thứ vừa bị hắn áp chế lần trước kia lại chuẩn bị xông lên đầu
Nhân cách thứ hai phảng phất như đang giễu cợt trong đầu hắn một cách quái dị, cái tư duy khác thường nhưng mê hoặc kia đang không ngừng ăn mòn ý thức và thay đổi cách suy nghĩ của hắn.
——Nếu cái bệnh viện này chuyện phiền toái nhiều như vậy, chi bằng phá hủy tất cả chúng đi.
——Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đừng trói buộc bản thân nữa.
Sau đó, suy nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt.
Từ Thạc giơ hai tay đè chặt khuôn mặt bản thân lại, trong bóng tối do lòng bàn tay tạo ra, khóe miệng hắn dần dần hiện lên một nụ cười tà ác, rồi hắn quay đầu nhìn về phía cô gái đang đọc tài liệu cách đó không xa.
...
Sau khi Đào Đào phát hiện ra rằng bác sĩ đã không đưa cô trở lại phòng bệnh, thậm chí còn phớt lờ mình, cô cũng đã mơ hồ đoán được rằng...
Người này hoặc là bị bệnh thần kinh hoặc là một người chơi.
Cô không trực tiếp đi hỏi thăm hay trao đổi mà vẫn giữ nguyên thiết lập tính cách của nhân vật mình nhập vai, cáu kỉnh nhìn bác sĩ rồi nhanh chóng bước đi.
Muốn khôi phục lại cốt truyện thì trước tiên là phải hiểu rõ bệnh viện, nhân vật Đào Đào này là một bệnh nhân mới được đưa vào không lâu, cô ta chỉ muốn trốn khỏi bệnh viện tâm thần, tin tức bên người cũng không nhiều.
May mắn thay, bệnh nhân trong Bệnh viện số 5 không có nhiều, bác sĩ và y tá cũng không nhiều lắm, nhân viên công tác bình thường thậm chí còn ít hơn, những hồ sơ mới nhất cũng mỏng đến mức đọc không tốn bao nhiêu thời gian.
Có mười ba bệnh nhân, mức độ nguy hiểm được phân biệt bằng con số, nguy hiểm nhất chính là bệnh nhân có nhân cách chống đối xã hội ở phòng 13.
Trước tiên phải tìm manh mối từ người đặc biệt nhất, tỷ lệ sai sót sẽ rất nhỏ, Đào Đào nhớ rằng bác sĩ phụ trách cho mình bây giờ là...
Cô mở hồ sơ của bác sĩ ra, nhìn thấy tấm ảnh ID quen thuộc của chàng trai trẻ với một nụ cười trên miệng, nhìn qua là biết đó là một chàng trai rất hiền lành và dễ gần.
Cơ mà… đây không phải là kẻ tâm thần vừa đùa giỡn cô sao?
Đào Đào theo bản năng sờ sờ cổ của mình rồi tiếp tục xem, đột nhiên không biết có phải là do bắt chước hành động của chàng trai trẻ vừa rồi hay không mà sau lưng lại truyền đến một trận lạnh lẽo thật sự — làm cô như đang rơi vào hầm băng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào Đào đột ngột quay người lại tiện đà vung tập hồ sơ trong tay lên, một tia sáng lạnh chói mắt lóe lên, cô vội nghiêng đầu tránh sang một bên.
Cộp!
Lưỡi dao đâm thẳng vào giá sách phía sau, giấy trong tập hồ sơ bay lả tả xuống, phản chiếu lại những ngọn đèn nhỏ trên đầu.
Ngay sau đó, Đào Đào cúi xuống rồi lợi dụng thân hình nhỏ nhắn của mình để thoát ra khỏi vòng tay của chàng trai trẻ sau đó điên cuồng chạy ra ngoài!
Cô ấy không có ý định chiến đấu, bởi vì cho dù bản thân có thể bóp nát một tảng đá lớn ở ngoài đời thực, nhưng cơ thể của nhân vật mà cô nhập vai này là một cô gái tuổi vị thành niên, sức lực của cô chắc chắn không phải là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh!
Khảo hạch của cái kịch bản sát nhân này thực sự là một cái bẫy mà!
Một trận gió từ phía sau truyền đến, đúng khoảnh khắc khi bóng đen vừa hạ xuống Đào Đào liền vận sức từ eo, xoay người đá về phía hắn, cô muốn đá bay binh khí trong tay đối phương.
Bộp!
Từ Thạc nghiêng đầu tránh đi, nhanh tay lẹ mắt bắt được chân của cô, tiếp theo cong khóe miệng cười cười, cánh tay dùng sức giật mạnh xuống phía dưới.
"Bịch..." Đào Đào loạng choạng ngã xuống đất, chân trái truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô suýt chút nữa là sụp đổ tinh thần, cô không kiềm chế nổi cơn tức giận đang dâng lên, táo bạo vung quyền đánh tới: "Chết cho ta!"
Từ Thạc bắt lấy nắm đấm của cô, con dao gọt hoa quả trên tay phải của hắn nhanh chóng dí sát vào vào cái cổ nhợt nhạt của cô gái trước mặt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Đã bảo em không được chạy lung tung rồi mà, sao em lại ngỗ nghịch như vậy?”
Cảm nhận được hơi lạnh từ cổ truyền đến, đồng tử của Đào Đào khẽ run lên, cô chợt hiểu ý định của đối phương khi đặt tay lên cổ cô rồi vuốt ve một cách biến thái vào lúc đó .
Đó căn bản không phải là muốn đùa giỡn, đó là muốn giết cô!
Thế nhưng, cậu trai trẻ này lại không hề tỏa ra một chút sát khí nào.
Ngay cả vừa nãy trước khi tấn công, anh ta cũng không để lộ chút ý đồ nào, chỉ giống như là đang đùa bỡn cô mà thôi.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa hữu lễ như trước, ánh mắt nhìn cô vẫn đều mang theo tiếc nuối cùng thương tiếc, nhưng ở trong tình cảnh quỷ dị như thế này, thì cho dù hắn có nguỵ trang như thế nào thì cũng lộ ra một chút nham hiểm cùng tà ác.
Nụ cười trước mặt cô giờ vẫn như cũ, thế nhưng khí chất lại hoàn toàn khác trước, Đào Đào nhìn vị bác sĩ trẻ giờ đã trông như một người khác này, lập tức nhớ đến tập hồ sơ vừa nãy cô chưa đọc xong.
Ghi chép mới nhất ở trên đó ghi rằng…
Đây cũng là một tên tâm thần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro