Trùm Chợ Cá
Tam Thiên Lưỡng Giác
2024-05-30 04:01:07
Trong vô số vũ trụ song song, có một nơi rất giống với thế giới mà chúng ta biết nhưng thật ra lại có khác biệt.
Nơi này, có một cái được xưng là ''Minh'' vương triều, nó cùng cái ''Minh triều'' mà chúng ta biết rất giống nhau, nhưng mà cái ''Minh Triều'' này quốc vận khí số hiển nhiên càng thêm bền bỉ. Từ khi khai quốc đến nay, đại "Minh" đã kéo dài hơn ba trăm năm, số lượng hoàng đế vượt qua hai mươi cái, đến thế hệ này, truyền đến tay một vị tên là Chu Phúc Hoàng đế.
Chu Phúc hoàng đế lấy niên hiệu là Vĩnh Thái, câu chuyện của chúng ta, bắt nguồn từ những năm đầu của Vĩnh Thái nói lên.
Ngay sau lễ hội mùa xuân năm nay, phủ Hàng Châu liền bắt đầu mưa.
Trận mưa này kéo dài tận năm ngày, từ mùng 1 đến mùng 5. Hơn nữa, mưa càng lúc càng lớn, làm cho lão bách tính đến cửa cũng không ra được. Dẫn đến việc lễ hội mùa xuân năm nay ở phủ Hàng Châu lặng ngắt như tờ, ngay cả một tiếng pháo hoa cũng không có.
Giống như ông trời đang bắt người dân ở phủ Hàng Châu "Câm miệng" vậy.
Thường nói - Bất phàm chi tử, tất dị kỳ sinh. (Người phi phàm, sẽ không sinh ra 1 cách bình thường).
Vừa đúng dịp, tình cờ vào mùng 1 của năm mới, phu nhân của Tôn viên ngoại phủ Hàng Châu mang nặng 12 tháng vẫn chưa sinh đột nhiên đau bụng.
Cơn đau này kéo dài liên tục 5 ngày, khiến cho trên dưới Tôn phủ, đặc biệt là Tôn phu nhân bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Mãi cho đến ngày mùng 5, cũng không biết đã đổi bao nhiêu bà đỡ, làm cho bao nhiêu nha hoàn trong phủ mệt mỏi đến hôn mê...Cuối cùng, bên ngoài một gian phòng điệm thiểm lôi minh, cuồng phong gào thét, thời khắc mưa to như trút nước. Chỉ nghe được một tiếng "xoẹt", Tôn phu nhân đã hạ sinh.
Cái tiếng "xoẹt" này là do Tôn phu nhân lúc đang hạ sinh không cẩn thận kéo rách 1 miếng vải lụa bên cạnh giường tạo ra.
Tôn công tử này vừa ra đời, bên ngoài lập tức ngừng mưa, hơn nữa mây đen trên trời lập tức tan biết không còn, một mảnh tinh không vạn lý.
Càng kinh người hơn nữa là, Tôn phu nhân trải qua 5 ngày 5 đêm sinh nở, một chút mệt mỏi cũng không có, hơn nữa còn ăn uống ngon lành. Đút sữa cho nhi tử hai lần, rồi sau đó mới cùng nhi tử ngủ thiếp đi. Khiến các bà đỡ và bà vú được Tôn viên ngoại mời tới đứng đó chết lặng.
Mấy ngày sau, chuyện này đã được truyền khắp Hàng Châu thành.
Đầu đường cuối ngõ đều đang sôi nổi nghị luận, dạng tin đồn gì cũng có, có người nói công tử của Tôn viên ngoại là thần tiên hạ phàm, có người nói là Tôn hầu tử chuyển thế, khoa trương hơn còn có người nói hắn chính là Na Tra. Cho nên mấy ngày mà hắn chuẩn bị ra đời, Long Vương cố tình cho trời mưa không dứt để đem hắn dìm chết.
Đương nhiên, các loại tin đồn này cũng truyền không quá lâu, sau mấy ngày mọi thứ cũng trở lại bình thường.
Nói tóm lại, Tôn công tử cứ thế, mỗi ngày mỗi lớn. Người ngoài nhìn vào thì không thấy điều gì khác thường, nhưng chính hắn lại biết bản thân mình có vấn đề.
Tôn công tử này, đúng là do ông Tôn xuyên việt mà đến.
Ký ức cuối cùng của ông ta, ngay tại lúc đang lái xe trong sương mù, kế đến ông liền cảm thấy hoảng hốt, rồi dần mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại, thì phát hiện mình đã biến thành một hài nhi đang oa oa khóc lớn.
Lúc vừa khôi phục ý thức, ngay khi ông muốn nói chuyện, thì phát hiện dù bản thân có nói cái gì, thì trong miệng phát ra cũng chỉ là tiếng kêu khóc. Thấy thế ông bèn ra dấu bằng ngón tay, lại phát hiện tay của mình luôn nắm chặt không duỗi ra được. Thẳng đến nửa ngày sau, cuối cùng hắn thành công mở mắt, mởi hiểu được tình trạng hiện giờ của bản thân.
Ông Tôn cũng biết được bối cảnh của 1 số câu chuyện xuyên việt, cho nên cũng chậm rãi từ bỏ phản kháng. Chấp nhận sự thật rằng bản thân đã xuyên việt và trở thành một hài nhi tân sinh.
Có cái gọi là tới đâu hay tới đó, sau khi kinh ngạc qua đi, hắn tỉnh táo suy nghĩ...Dù sao cũng không biết có thể trở về thế giới cũ hay không, ở đây trọng sinh lại làm người cũng không tệ, có thể cũng là một việc tốt.
......................................................
Thoáng chớp mắt, ông Tôn đã được ba, bốn tuổi.
Ở thế giới này, tên của hắn là "Tôn Diệc Khải", hắn đã từng hỏi qua phụ thân Tôn viên ngoại, tại sao lại đặt tên hắn như thế? Có phải hắn còn có 1 ca ca tên là "Tôn Diệc Trang" hay không?
Tôn viên ngoại nói cũng không phải, nhưng nếu như hắn có đệ đệ hoặc nhi tử thì có thể cân nhắc cái tên Tôn Diệc Trang. Bởi vì các gia đình giàu có đều phải sắp chữ.
Tôn Diệc Khải lại hỏi, sắp chữ không phải là vấn đề, nhưng có cái nào sắp ngược lại không?
Tôn viên ngoại không có trả lời hắn, chỉ nói là chờ thời cơ đến sẽ nói cho hắn biết.
Lại qua mấy năm, Tôn Diệc Khải đã tới tuổi phải đi học.
Nhưng hắn cảm thấy mình vốn biết chữ (chữ giản thể), hơn nữa cái bộ Tri Hồ Giả Dã cũng không có tác dụng gì với hắn, vì lẽ đó lúc tiên sinh dạy hắn, hắn không những không học hành đàng hoàng, mà còn đi trêu chọc tiên sinh.
Lại bởi vì hắn là công tử con nhà quyền quý, tiên sinh dạy học cũng không dám thật sự đánh hắn, vì thế trong suốt 2 năm, hắn làm mười mấy vị tiên sinh dạy học tức giận bỏ đi.
Tôn viên ngoại biết chuyện thì vô cùng tức giận, đi tìm nhi tử nói chuyện, nói với hắn: "Chúng ta Tôn gia tuy là thương hộ, nhưng cũng được coi là thế hệ thư hương, nếu con không học hành đàng hoàng, thi đậu được một cái công danh. Không nói đến việc làm mất mặt Tôn gia, mà sau này ngay cả người hầu con cũng không được dùng, con có biết không?
Kết quả Tôn Diệc Khải đáp lại: "Cưới thêm vài bà vợ chẳng phải là được rồi sao? Cần người hầu làm gì?
Sau đó hắn được ăn 1 trận đòn nhừ tử, bị bỏ đói vài ngày, cuối cùng bị đưa đến "Thụ Nhân Học Đường".
Thụ Nhân Học Đường này là 1 trường tư thục nổi tiếng ở Hàng Châu, nó nổi tiếng vì chuyên trị những tên công tử ăn chơi, quần là áo lượt như Tôn Diệc Khải. Học phí rất đắt và thực hiện chế độ quản lý như một nhà tù.
Chủ nhân của học đường này tên là Đắc Lỗ Nhất, ông đã hơn bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng. Nghe nói thời điểm ông ấy lên kinh thành thi cử đã dễ dàng đạt được hạng 1, kết quả trong lúc chấm thi có người động tay chân, ở bên cạnh hoàng đế nói lời mát, khiến hắn không thể trở thành trạng nguyên. Và người được chọn lại là một thanh niên xuất thân từ một gia đình quyền quý. Đắc tiên sinh trong cơn tức giận, dứt khoát liền từ chối cái chức vụ mà triều đình phân phối. Trở về quê hương mở ra cái trường tư thục này, mà cuộc đời của ông ghét nhất chính là những công tử con nhà quyền quý.
Cứ như vậy, Tôn Diệc Khải bị đưa đến Thụ Nhân học đường "giam giữ" trong một năm.
Không nghĩ tới, một năm sau, hắn đã "tốt nghiệp".
Đó cũng không phải bởi vì hắn là thiên tài gì, mà là do hắn học một năm rồi vẫn không biết viết chữ (chữ phồn thể), dạy thế nào cũng không xong. Đổi thành khái niệm quen thuộc của chúng ta, thì hắn mắc phải "chứng khó đọc"...Hơn nữa gia hỏa này da mặt cực dày, mềm không được cứng không xong, còn đặc biệt thích châm dầu vào lửa giữa lão sư và bạn học cùng lớp. Hoàn toàn không giống những đứa trẻ cùng tuổi khác, thậm chí còn lõi đời láu cá hơn so với vài tiên sinh dạy học. Náo đến học đường không ngày nào được an bình. Cho nên Đắc Lỗ Nhất tiên sinh cũng không còn cách nào khác, vì bảo vệ danh tiếng của học đường, chỉ để lại một câu nói: "Có thể dạy đều đã dạy cho hắn". Rồi đuổi hắn ra khỏi học đường.
Thấy nhi tử của mình "có tiền đồ" như thế. Tôn viên ngoại cũng rất lo lắng, trong lòng thầm nghĩ: "Thôi vậy, xem ra đây là thiên ý, văn không được, vậy học võ đi. Nếu như hắn có thiên phú ở võ đạo, "bí bảo" của Tôn gia cũng coi như có truyền nhân.
Thế là, Tôn viên ngoại liền tìm võ sư đến dạy Tôn Diệc Khải tập võ.
Đáng tiếc, bởi vì Tôn gia đã lâu không giao thiệp với võ lâm. Cơ hồ đã đoạn tuyệt nhân mạch với những người chân chính trong võ lâm, cho dù Tôn viên ngoại cùng một số cao thủ có một ít giao tình, nhưng cũng tạm thời không tìm thấy những người kia. Hơn nữa, dù tìm được thì cũng không tiện mở miệng nhờ người ta đến nhà dạy con mình tập võ. Vì vậy, ông cũng chỉ có thể tìm một vài võ sư thông thường ở địa phương để dạy võ cho Tôn Diệc Khải.
Với chút công phu mèo ba chân đó, cho dù có luyện tập 10 năm đi nữa, thì cũng chỉ có thể ở bên đường mãi nghệ mà thôi.
Huống chi...Tôn Diệc Khải cũng không phải loại người sẽ học hành một cách đàng hoàng.
Sư phụ để hắn đứng trung bình tấn, hắn liền nghĩ hết mọi biện pháp để lười biếng. Để hắn học sáo lộ, hắn chỉ nhìn một lần, liền nói vài câu kiểu như: "Ta đã hiểu rồi", "Ta vô địch rồi". Sau đó chạy ra đường cùng những đứa trẻ khác đánh nhau, đại đa số tình huống hắn đều sẽ đánh thua....Cứ như vậy, hắn lại làm mười mấy vị sư phụ tức giận bỏ đi.
......................................................
Vĩnh Thái năm thứ 18, mùa hạ.
Nói chung, đây là một năm thái bình. Biên cương đã mười mấy năm không có trận đánh lớn nào, những năm này bên trong quốc cảnh của đại "Minh" cũng không phát sinh thiên tai gì quá nghiêm trọng. Bên trong triều đình cũng không có xuất hiện đại gian thần gì, vì vậy cuộc sống của lão bách tính cũng được xem là khá tốt.
Sau lễ hội mùa xuân năm nay, Tôn Diệc Khải sẽ tròn mười bảy tuổi.
Tôn Diệc Khải mười bảy tuổi này, ngũ quan với bộ dáng cùng hắn trước khi xuyên qua rất giống nhau, nhưng có điều lại trẻ hơn hai mươi tuổi. Dáng người hơi gầy, cũng không tính là anh tuấn tiêu sái gì. Nhưng đi ra ngoài, vẫn được tính là ưa nhìn.
Mấu chốt là khí chất trên người của hắn, cùng những người đồng lứa hoàn toàn khác biệt.
Hầu hết các thanh niên ở độ tuổi của hắn, tài cao bát đẩu cũng được, hay võ nghệ xuất chúng cũng thôi. Nhưng vẫn còn trẻ người non dạ, ít hiểu biết về cách đối nhân xử thế, dễ bị lừa dối, bốc đồng và liều lĩnh, còn dễ bị lợi dụng.
Nhưng Tôn Diệc Khải chỉ giả vờ ngu ngốc "khi cần thiết", thực chất hắn ta vô cùng xảo quyệt, tiến lùi có căn cứ, trong hèn nhát có tàn nhẫn, trong tàn nhẫn có hài hước... hắn giống như loại người có thể đem người khác bán đi sau đó người bị bán còn phải thay hắn đếm tiền.
Đừng nói là người đồng lứa, cho dù là người lớn tuổi hơn hắn, cũng có không ít người muốn xưng hô hắn một tiếng "Đại ca".
Tất nhiên, tuy kiến thức và trí tuệ của người hiện đại có thể mang lại cho hắn nhiều lợi thế, nhưng năng lực cá nhân của hắn ở thế giới này vẫn ở mức "Văn không chuyên, võ không tinh". Cho nên hắn thỉnh thoảng sẽ bị những chuyện nhỏ nhặt chọc tức, vì lẽ đó hắn chưa bao giờ đạt đến trình độ long ngạo thiên.
Trong những năm qua, Tôn Diệc Khải chủ yếu giúp đỡ cha mình là Tôn viên ngoại trong việc kinh doanh chợ cá. Hắn đã làm khá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả khi cha hắn tự mình quản lý. Có thể nói, về cơ bản hắn đã độc quyền toàn bộ mặt hàng thủy sản ở Hàng Châu.
Tất nhiên, cả quá trình này không hề dễ dàng, còn có đao quang kiếm ảnh và vô số âm mưu, nhưng cuối cùng Tôn Diệc Khải cũng đã làm được.
Bởi vì như thế nên hắn đạt được danh xưng: "Trùm chợ cá".
Toàn bộ Hàng Châu thành ai ai cũng biết, chỉ cần ở trên đất Hàng Châu, cho dù muốn ăn một con cá cũng phải xem Tôn Gia có đồng ý hay không. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ không ăn được.
Thấy nhi tử có tài kinh doanh, Tôn viên ngoại rốt cuộc cũng yên lòng. Hắn nghĩ qua thêm mấy năm nữa sẽ giao hết sản nghiệp, ruộng đất cho nhi tử tiếp quản, còn hắn có thể nghỉ hưu sớm.
Nhưng, trong mùa hạ của năm này. Có mấy vị khách nhân đã tới bái phỏng Tôn gia.
Một trong số họ từ Thục trung vạn dặm mà đến.
Cũng chính vì lần bái phỏng này, đã thay đổi vận mệnh của Tôn Diệc Khải và nhiều người khác.
Nơi này, có một cái được xưng là ''Minh'' vương triều, nó cùng cái ''Minh triều'' mà chúng ta biết rất giống nhau, nhưng mà cái ''Minh Triều'' này quốc vận khí số hiển nhiên càng thêm bền bỉ. Từ khi khai quốc đến nay, đại "Minh" đã kéo dài hơn ba trăm năm, số lượng hoàng đế vượt qua hai mươi cái, đến thế hệ này, truyền đến tay một vị tên là Chu Phúc Hoàng đế.
Chu Phúc hoàng đế lấy niên hiệu là Vĩnh Thái, câu chuyện của chúng ta, bắt nguồn từ những năm đầu của Vĩnh Thái nói lên.
Ngay sau lễ hội mùa xuân năm nay, phủ Hàng Châu liền bắt đầu mưa.
Trận mưa này kéo dài tận năm ngày, từ mùng 1 đến mùng 5. Hơn nữa, mưa càng lúc càng lớn, làm cho lão bách tính đến cửa cũng không ra được. Dẫn đến việc lễ hội mùa xuân năm nay ở phủ Hàng Châu lặng ngắt như tờ, ngay cả một tiếng pháo hoa cũng không có.
Giống như ông trời đang bắt người dân ở phủ Hàng Châu "Câm miệng" vậy.
Thường nói - Bất phàm chi tử, tất dị kỳ sinh. (Người phi phàm, sẽ không sinh ra 1 cách bình thường).
Vừa đúng dịp, tình cờ vào mùng 1 của năm mới, phu nhân của Tôn viên ngoại phủ Hàng Châu mang nặng 12 tháng vẫn chưa sinh đột nhiên đau bụng.
Cơn đau này kéo dài liên tục 5 ngày, khiến cho trên dưới Tôn phủ, đặc biệt là Tôn phu nhân bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Mãi cho đến ngày mùng 5, cũng không biết đã đổi bao nhiêu bà đỡ, làm cho bao nhiêu nha hoàn trong phủ mệt mỏi đến hôn mê...Cuối cùng, bên ngoài một gian phòng điệm thiểm lôi minh, cuồng phong gào thét, thời khắc mưa to như trút nước. Chỉ nghe được một tiếng "xoẹt", Tôn phu nhân đã hạ sinh.
Cái tiếng "xoẹt" này là do Tôn phu nhân lúc đang hạ sinh không cẩn thận kéo rách 1 miếng vải lụa bên cạnh giường tạo ra.
Tôn công tử này vừa ra đời, bên ngoài lập tức ngừng mưa, hơn nữa mây đen trên trời lập tức tan biết không còn, một mảnh tinh không vạn lý.
Càng kinh người hơn nữa là, Tôn phu nhân trải qua 5 ngày 5 đêm sinh nở, một chút mệt mỏi cũng không có, hơn nữa còn ăn uống ngon lành. Đút sữa cho nhi tử hai lần, rồi sau đó mới cùng nhi tử ngủ thiếp đi. Khiến các bà đỡ và bà vú được Tôn viên ngoại mời tới đứng đó chết lặng.
Mấy ngày sau, chuyện này đã được truyền khắp Hàng Châu thành.
Đầu đường cuối ngõ đều đang sôi nổi nghị luận, dạng tin đồn gì cũng có, có người nói công tử của Tôn viên ngoại là thần tiên hạ phàm, có người nói là Tôn hầu tử chuyển thế, khoa trương hơn còn có người nói hắn chính là Na Tra. Cho nên mấy ngày mà hắn chuẩn bị ra đời, Long Vương cố tình cho trời mưa không dứt để đem hắn dìm chết.
Đương nhiên, các loại tin đồn này cũng truyền không quá lâu, sau mấy ngày mọi thứ cũng trở lại bình thường.
Nói tóm lại, Tôn công tử cứ thế, mỗi ngày mỗi lớn. Người ngoài nhìn vào thì không thấy điều gì khác thường, nhưng chính hắn lại biết bản thân mình có vấn đề.
Tôn công tử này, đúng là do ông Tôn xuyên việt mà đến.
Ký ức cuối cùng của ông ta, ngay tại lúc đang lái xe trong sương mù, kế đến ông liền cảm thấy hoảng hốt, rồi dần mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại, thì phát hiện mình đã biến thành một hài nhi đang oa oa khóc lớn.
Lúc vừa khôi phục ý thức, ngay khi ông muốn nói chuyện, thì phát hiện dù bản thân có nói cái gì, thì trong miệng phát ra cũng chỉ là tiếng kêu khóc. Thấy thế ông bèn ra dấu bằng ngón tay, lại phát hiện tay của mình luôn nắm chặt không duỗi ra được. Thẳng đến nửa ngày sau, cuối cùng hắn thành công mở mắt, mởi hiểu được tình trạng hiện giờ của bản thân.
Ông Tôn cũng biết được bối cảnh của 1 số câu chuyện xuyên việt, cho nên cũng chậm rãi từ bỏ phản kháng. Chấp nhận sự thật rằng bản thân đã xuyên việt và trở thành một hài nhi tân sinh.
Có cái gọi là tới đâu hay tới đó, sau khi kinh ngạc qua đi, hắn tỉnh táo suy nghĩ...Dù sao cũng không biết có thể trở về thế giới cũ hay không, ở đây trọng sinh lại làm người cũng không tệ, có thể cũng là một việc tốt.
......................................................
Thoáng chớp mắt, ông Tôn đã được ba, bốn tuổi.
Ở thế giới này, tên của hắn là "Tôn Diệc Khải", hắn đã từng hỏi qua phụ thân Tôn viên ngoại, tại sao lại đặt tên hắn như thế? Có phải hắn còn có 1 ca ca tên là "Tôn Diệc Trang" hay không?
Tôn viên ngoại nói cũng không phải, nhưng nếu như hắn có đệ đệ hoặc nhi tử thì có thể cân nhắc cái tên Tôn Diệc Trang. Bởi vì các gia đình giàu có đều phải sắp chữ.
Tôn Diệc Khải lại hỏi, sắp chữ không phải là vấn đề, nhưng có cái nào sắp ngược lại không?
Tôn viên ngoại không có trả lời hắn, chỉ nói là chờ thời cơ đến sẽ nói cho hắn biết.
Lại qua mấy năm, Tôn Diệc Khải đã tới tuổi phải đi học.
Nhưng hắn cảm thấy mình vốn biết chữ (chữ giản thể), hơn nữa cái bộ Tri Hồ Giả Dã cũng không có tác dụng gì với hắn, vì lẽ đó lúc tiên sinh dạy hắn, hắn không những không học hành đàng hoàng, mà còn đi trêu chọc tiên sinh.
Lại bởi vì hắn là công tử con nhà quyền quý, tiên sinh dạy học cũng không dám thật sự đánh hắn, vì thế trong suốt 2 năm, hắn làm mười mấy vị tiên sinh dạy học tức giận bỏ đi.
Tôn viên ngoại biết chuyện thì vô cùng tức giận, đi tìm nhi tử nói chuyện, nói với hắn: "Chúng ta Tôn gia tuy là thương hộ, nhưng cũng được coi là thế hệ thư hương, nếu con không học hành đàng hoàng, thi đậu được một cái công danh. Không nói đến việc làm mất mặt Tôn gia, mà sau này ngay cả người hầu con cũng không được dùng, con có biết không?
Kết quả Tôn Diệc Khải đáp lại: "Cưới thêm vài bà vợ chẳng phải là được rồi sao? Cần người hầu làm gì?
Sau đó hắn được ăn 1 trận đòn nhừ tử, bị bỏ đói vài ngày, cuối cùng bị đưa đến "Thụ Nhân Học Đường".
Thụ Nhân Học Đường này là 1 trường tư thục nổi tiếng ở Hàng Châu, nó nổi tiếng vì chuyên trị những tên công tử ăn chơi, quần là áo lượt như Tôn Diệc Khải. Học phí rất đắt và thực hiện chế độ quản lý như một nhà tù.
Chủ nhân của học đường này tên là Đắc Lỗ Nhất, ông đã hơn bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng. Nghe nói thời điểm ông ấy lên kinh thành thi cử đã dễ dàng đạt được hạng 1, kết quả trong lúc chấm thi có người động tay chân, ở bên cạnh hoàng đế nói lời mát, khiến hắn không thể trở thành trạng nguyên. Và người được chọn lại là một thanh niên xuất thân từ một gia đình quyền quý. Đắc tiên sinh trong cơn tức giận, dứt khoát liền từ chối cái chức vụ mà triều đình phân phối. Trở về quê hương mở ra cái trường tư thục này, mà cuộc đời của ông ghét nhất chính là những công tử con nhà quyền quý.
Cứ như vậy, Tôn Diệc Khải bị đưa đến Thụ Nhân học đường "giam giữ" trong một năm.
Không nghĩ tới, một năm sau, hắn đã "tốt nghiệp".
Đó cũng không phải bởi vì hắn là thiên tài gì, mà là do hắn học một năm rồi vẫn không biết viết chữ (chữ phồn thể), dạy thế nào cũng không xong. Đổi thành khái niệm quen thuộc của chúng ta, thì hắn mắc phải "chứng khó đọc"...Hơn nữa gia hỏa này da mặt cực dày, mềm không được cứng không xong, còn đặc biệt thích châm dầu vào lửa giữa lão sư và bạn học cùng lớp. Hoàn toàn không giống những đứa trẻ cùng tuổi khác, thậm chí còn lõi đời láu cá hơn so với vài tiên sinh dạy học. Náo đến học đường không ngày nào được an bình. Cho nên Đắc Lỗ Nhất tiên sinh cũng không còn cách nào khác, vì bảo vệ danh tiếng của học đường, chỉ để lại một câu nói: "Có thể dạy đều đã dạy cho hắn". Rồi đuổi hắn ra khỏi học đường.
Thấy nhi tử của mình "có tiền đồ" như thế. Tôn viên ngoại cũng rất lo lắng, trong lòng thầm nghĩ: "Thôi vậy, xem ra đây là thiên ý, văn không được, vậy học võ đi. Nếu như hắn có thiên phú ở võ đạo, "bí bảo" của Tôn gia cũng coi như có truyền nhân.
Thế là, Tôn viên ngoại liền tìm võ sư đến dạy Tôn Diệc Khải tập võ.
Đáng tiếc, bởi vì Tôn gia đã lâu không giao thiệp với võ lâm. Cơ hồ đã đoạn tuyệt nhân mạch với những người chân chính trong võ lâm, cho dù Tôn viên ngoại cùng một số cao thủ có một ít giao tình, nhưng cũng tạm thời không tìm thấy những người kia. Hơn nữa, dù tìm được thì cũng không tiện mở miệng nhờ người ta đến nhà dạy con mình tập võ. Vì vậy, ông cũng chỉ có thể tìm một vài võ sư thông thường ở địa phương để dạy võ cho Tôn Diệc Khải.
Với chút công phu mèo ba chân đó, cho dù có luyện tập 10 năm đi nữa, thì cũng chỉ có thể ở bên đường mãi nghệ mà thôi.
Huống chi...Tôn Diệc Khải cũng không phải loại người sẽ học hành một cách đàng hoàng.
Sư phụ để hắn đứng trung bình tấn, hắn liền nghĩ hết mọi biện pháp để lười biếng. Để hắn học sáo lộ, hắn chỉ nhìn một lần, liền nói vài câu kiểu như: "Ta đã hiểu rồi", "Ta vô địch rồi". Sau đó chạy ra đường cùng những đứa trẻ khác đánh nhau, đại đa số tình huống hắn đều sẽ đánh thua....Cứ như vậy, hắn lại làm mười mấy vị sư phụ tức giận bỏ đi.
......................................................
Vĩnh Thái năm thứ 18, mùa hạ.
Nói chung, đây là một năm thái bình. Biên cương đã mười mấy năm không có trận đánh lớn nào, những năm này bên trong quốc cảnh của đại "Minh" cũng không phát sinh thiên tai gì quá nghiêm trọng. Bên trong triều đình cũng không có xuất hiện đại gian thần gì, vì vậy cuộc sống của lão bách tính cũng được xem là khá tốt.
Sau lễ hội mùa xuân năm nay, Tôn Diệc Khải sẽ tròn mười bảy tuổi.
Tôn Diệc Khải mười bảy tuổi này, ngũ quan với bộ dáng cùng hắn trước khi xuyên qua rất giống nhau, nhưng có điều lại trẻ hơn hai mươi tuổi. Dáng người hơi gầy, cũng không tính là anh tuấn tiêu sái gì. Nhưng đi ra ngoài, vẫn được tính là ưa nhìn.
Mấu chốt là khí chất trên người của hắn, cùng những người đồng lứa hoàn toàn khác biệt.
Hầu hết các thanh niên ở độ tuổi của hắn, tài cao bát đẩu cũng được, hay võ nghệ xuất chúng cũng thôi. Nhưng vẫn còn trẻ người non dạ, ít hiểu biết về cách đối nhân xử thế, dễ bị lừa dối, bốc đồng và liều lĩnh, còn dễ bị lợi dụng.
Nhưng Tôn Diệc Khải chỉ giả vờ ngu ngốc "khi cần thiết", thực chất hắn ta vô cùng xảo quyệt, tiến lùi có căn cứ, trong hèn nhát có tàn nhẫn, trong tàn nhẫn có hài hước... hắn giống như loại người có thể đem người khác bán đi sau đó người bị bán còn phải thay hắn đếm tiền.
Đừng nói là người đồng lứa, cho dù là người lớn tuổi hơn hắn, cũng có không ít người muốn xưng hô hắn một tiếng "Đại ca".
Tất nhiên, tuy kiến thức và trí tuệ của người hiện đại có thể mang lại cho hắn nhiều lợi thế, nhưng năng lực cá nhân của hắn ở thế giới này vẫn ở mức "Văn không chuyên, võ không tinh". Cho nên hắn thỉnh thoảng sẽ bị những chuyện nhỏ nhặt chọc tức, vì lẽ đó hắn chưa bao giờ đạt đến trình độ long ngạo thiên.
Trong những năm qua, Tôn Diệc Khải chủ yếu giúp đỡ cha mình là Tôn viên ngoại trong việc kinh doanh chợ cá. Hắn đã làm khá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả khi cha hắn tự mình quản lý. Có thể nói, về cơ bản hắn đã độc quyền toàn bộ mặt hàng thủy sản ở Hàng Châu.
Tất nhiên, cả quá trình này không hề dễ dàng, còn có đao quang kiếm ảnh và vô số âm mưu, nhưng cuối cùng Tôn Diệc Khải cũng đã làm được.
Bởi vì như thế nên hắn đạt được danh xưng: "Trùm chợ cá".
Toàn bộ Hàng Châu thành ai ai cũng biết, chỉ cần ở trên đất Hàng Châu, cho dù muốn ăn một con cá cũng phải xem Tôn Gia có đồng ý hay không. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ không ăn được.
Thấy nhi tử có tài kinh doanh, Tôn viên ngoại rốt cuộc cũng yên lòng. Hắn nghĩ qua thêm mấy năm nữa sẽ giao hết sản nghiệp, ruộng đất cho nhi tử tiếp quản, còn hắn có thể nghỉ hưu sớm.
Nhưng, trong mùa hạ của năm này. Có mấy vị khách nhân đã tới bái phỏng Tôn gia.
Một trong số họ từ Thục trung vạn dặm mà đến.
Cũng chính vì lần bái phỏng này, đã thay đổi vận mệnh của Tôn Diệc Khải và nhiều người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro