Anh rể sao, trùng hợp thật
BTNLing
2024-07-24 01:07:57
Hơn một tiếng trước
Trong phòng họp mặt tại khoang thượng lưu của du thuyền, phần lớn đều là những người trong cùng một huyết thống giữa hai gia tộc lớn của Giang gia. Còn về Thẩm gia, chỉ duy Thẩm Triết Quân xuất hiện để đại diện.
Mối quan hệ giữa hai gia tộc chính là cực kì tốt. Giang gia tuy phần lớn danh tiếng không vang xa rầm rộ, nhưng kinh doanh luôn đạt doanh thu cao. Là một gia tộc thượng lưu lớn lâu đời, hoạt động rất ổn định và vững vàng.
Đối diện với Thẩm Triết Quân là các bậc trưởng bối của nhà họ Giang, trên chiếc bàn lớn, người phục vụ bày biện món ăn một cách tao nhã, thận trọng trong cách hành xử từng li từng tí.
Một người đàn ông độ tuổi trung niên gương mặt phúc hậu, cẩn thận rót ly rượu, hướng đến phía Thẩm Triết Quân cười hòa nhã. Không ai khác chính là Giang Thiệu Vương, cha của Giang Thiệu Văn.
“Sau này, thằng nhóc Giang Thiệu Văn khi tiếp nhận Giang thị hoạt động trên thương trường, nếu có khó khăn sẽ phải nhờ đến cháu rồi.”
Thẩm Triết Quân lễ phép, cầm ly rượu đáp lại. Dù cho chỉ mới hơn 30, so với những người ở đây đều thấp bé, nhưng khí chất cao quý lẫn kinh nghiệm thương trường trên người của hắn luôn khiến mọi người phải nể nang từng chút.
“Đều là việc nên làm thưa bác.”
Người nhà họ Giang muốn nhờ vả Thẩm Triết Quân sau này chiếu cố đến Giang Thiệu Văn. Hiển nhiên đó cũng là lý do cho việc người đàn ông hiện diện ở đây giờ phút này.
Và cả chuyện, xảy ra sự việc chào màn tại bữa tiệc ban nãy như thế. Cũng là Thẩm Triết Quân thực hiện.
Không ngoài dự đoán, Cố Y Thư rất biết điều mà tách khỏi Giang Thiệu Văn.
Người đàn ông đứng nơi bậc khoang thuyền cao, chậm rãi nhìn về hướng Cố Y Thư đứng ở góc khuất. Hắn dẫu sao cũng mới xuất hiện, nhưng vừa đến đã lập tức bị thu hút bởi cô gái nhỏ.
Chiếc váy ngang vai hiện lên đôi vai trần, lộ ra vài sợi tóc rơi lả tả trên gương mặt, nét mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh nhìn về hướng Giang Thiệu Văn từ phía xa. Cô hơi nghiêng cằm để lên lòng bàn tay, khiến người đàn ông không nhịn được mà chăm chú nhìn.
Cố Y Thư nhấp rượu, đến hết ly thứ bốn, không ngoài dự đoán liền bước vào trạng thái say. Thế là mặc kệ sự việc đang diễn ra, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi đông đúc ồn ào này.
Bữa tiệc trên du thuyền, Cố Y Thư đi dọc men theo lối mòn rời khỏi. Không gian nơi đây cực kì yên tĩnh, gió biển thổi đến mát rượi. Từng lọn tóc tung bay trong gió, phảng phất trên gương mặt ửng đỏ đẹp đến động lòng người.
Đến bậc cầu thang, Cố Y Thư trước khi bước xuống, đưa tay tùy tiện cởi ra đôi giày cao gót, từng bước chân vì không vững. Chỉ có thể đưa tay bám chặt lấy thành cầu thang. Mà ngay chính bản thân, cũng chẳng biết rõ mình sẽ đi đâu. Có thể đòi hỏi gì ở kẻ say, khi mà rơi vào trạng thái không thể tỉnh táo chứ?
Gió mát, nhưng mà cũng lạnh. Cô bất giác khẽ run người.
Cứ thế, đi từng bước xuống bậc cầu thang.
Nơi cầu thang này không chia tầng, làm Cố Y Thư chỉ có thể đi mãi. Đến cuối, liền nhận ra cầu thang nối với khoang thuyền cuối cùng. Hơn thế, giữa các thành cầu thang cao vời vợi, nơi đây thành cầu thang lại đặc biệt thấp bé, cách mực nước biển rất gần.
Nước biển một màu tối thẫm dưới bầu trời đêm, thoảng qua hương mặn đặc trưng.
Cố Y Thư cau mày, nhoài người qua thành cầu muốn đưa tay chạm nước biển nhưng bất thành, mực nước biển vẫn cách khoang thuyền đúng với độ an toàn chuẩn mực để nước không thể vào. Chẳng hiểu sao một suy nghĩ nhỏ lóe lên, liền trực tiếp bước chân qua thành cầu. Nơi bậc an toàn bên khoang thuyền rất ít, nếu không cẩn thận, có thể trật chân ngã ngay xuống biển mà chẳng ai hay.
Nhưng mà Cố Y Thư say rồi, trong đầu chẳng quan tâm gì nữa, cô chỉ đơn giản là muốn chạm vào mặt nước biển mông lung trước mặt kia. Nó thật đẹp.
Thế nhưng, khi mà đôi chân còn lại vừa định bước qua. Ngay tức khắc đã có một bàn tay rắn chắc giữ cô lại. Cứ thế nhấc bổng người cô lên, bế ngược trở lại qua thành lan can. Hơn thế, lực tay đặt ngay điểm eo nhỏ siết càng lúc càng chặt.
“Cố Y Thư, cô có biết bản thân mình đang làm trò gì không?”
Thẩm Triết Quân không giấu nổi tức giận, gằn lên từng chữ một. Từ lúc cô rời khỏi, người đàn ông sớm đã đi theo. Chỉ là không nghĩ nữ nhân này muốn liều mạng bước qua thành cầu thang, nếu không cẩn thận, rõ ràng có thể ngã xuống biển lúc nào không hay.
Cố Y Thư mông lung nhìn người trước mặt, gương mặt ửng đỏ vì men say, khóe mắt cong cong mà cười. Cô rõ là say thật rồi, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là ai.
“Anh rể sao, trùng hợp thật.”
Đối diện với đôi mắt màu hổ phách người trước mặt, một màu u tối. Trông có vẻ rất tức giận. Nhưng mà, Cố Y Thư có làm gì người đàn ông này đâu, sao hắn lại tức giận với cô, thật là vô lý!
Bị ôm chặt trong người, lực tay đặt ngay eo dần gia tăng đến độ khiến cô gái nhỏ cảm thấy đâu. Thẩm Triết Quân hắn biết bản thân hắn đang bực bội vì cái gì.
Chính là về vấn đề, Cố Y Thư có ngã hay không cũng là chuyện của cô. Nhưng ngay khoảnh khắc cô gái này muốn nhào qua lan can thuyền, hắn dường như có chút hẫng nhịp vì sợ hãi, sợ hãi vì sợ cô sẽ không cẩn thận mà ngã xuống mực nước biển sâu vời vợi này.
Nếu ngã xuống, làm sao mà thấy đáy? Trong khi du thuyền đã ra tận giữa khơi, chẳng ai biết vị trí chính xác. Rõ ràng hành động này rất nguy hiểm.
“Cô rốt cuộc có bị điên hay không?”
Người đàn ông nghiến răng nói ra từng chữ, rõ ràng đang rất tức giận.
Trong phòng họp mặt tại khoang thượng lưu của du thuyền, phần lớn đều là những người trong cùng một huyết thống giữa hai gia tộc lớn của Giang gia. Còn về Thẩm gia, chỉ duy Thẩm Triết Quân xuất hiện để đại diện.
Mối quan hệ giữa hai gia tộc chính là cực kì tốt. Giang gia tuy phần lớn danh tiếng không vang xa rầm rộ, nhưng kinh doanh luôn đạt doanh thu cao. Là một gia tộc thượng lưu lớn lâu đời, hoạt động rất ổn định và vững vàng.
Đối diện với Thẩm Triết Quân là các bậc trưởng bối của nhà họ Giang, trên chiếc bàn lớn, người phục vụ bày biện món ăn một cách tao nhã, thận trọng trong cách hành xử từng li từng tí.
Một người đàn ông độ tuổi trung niên gương mặt phúc hậu, cẩn thận rót ly rượu, hướng đến phía Thẩm Triết Quân cười hòa nhã. Không ai khác chính là Giang Thiệu Vương, cha của Giang Thiệu Văn.
“Sau này, thằng nhóc Giang Thiệu Văn khi tiếp nhận Giang thị hoạt động trên thương trường, nếu có khó khăn sẽ phải nhờ đến cháu rồi.”
Thẩm Triết Quân lễ phép, cầm ly rượu đáp lại. Dù cho chỉ mới hơn 30, so với những người ở đây đều thấp bé, nhưng khí chất cao quý lẫn kinh nghiệm thương trường trên người của hắn luôn khiến mọi người phải nể nang từng chút.
“Đều là việc nên làm thưa bác.”
Người nhà họ Giang muốn nhờ vả Thẩm Triết Quân sau này chiếu cố đến Giang Thiệu Văn. Hiển nhiên đó cũng là lý do cho việc người đàn ông hiện diện ở đây giờ phút này.
Và cả chuyện, xảy ra sự việc chào màn tại bữa tiệc ban nãy như thế. Cũng là Thẩm Triết Quân thực hiện.
Không ngoài dự đoán, Cố Y Thư rất biết điều mà tách khỏi Giang Thiệu Văn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông đứng nơi bậc khoang thuyền cao, chậm rãi nhìn về hướng Cố Y Thư đứng ở góc khuất. Hắn dẫu sao cũng mới xuất hiện, nhưng vừa đến đã lập tức bị thu hút bởi cô gái nhỏ.
Chiếc váy ngang vai hiện lên đôi vai trần, lộ ra vài sợi tóc rơi lả tả trên gương mặt, nét mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh nhìn về hướng Giang Thiệu Văn từ phía xa. Cô hơi nghiêng cằm để lên lòng bàn tay, khiến người đàn ông không nhịn được mà chăm chú nhìn.
Cố Y Thư nhấp rượu, đến hết ly thứ bốn, không ngoài dự đoán liền bước vào trạng thái say. Thế là mặc kệ sự việc đang diễn ra, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi đông đúc ồn ào này.
Bữa tiệc trên du thuyền, Cố Y Thư đi dọc men theo lối mòn rời khỏi. Không gian nơi đây cực kì yên tĩnh, gió biển thổi đến mát rượi. Từng lọn tóc tung bay trong gió, phảng phất trên gương mặt ửng đỏ đẹp đến động lòng người.
Đến bậc cầu thang, Cố Y Thư trước khi bước xuống, đưa tay tùy tiện cởi ra đôi giày cao gót, từng bước chân vì không vững. Chỉ có thể đưa tay bám chặt lấy thành cầu thang. Mà ngay chính bản thân, cũng chẳng biết rõ mình sẽ đi đâu. Có thể đòi hỏi gì ở kẻ say, khi mà rơi vào trạng thái không thể tỉnh táo chứ?
Gió mát, nhưng mà cũng lạnh. Cô bất giác khẽ run người.
Cứ thế, đi từng bước xuống bậc cầu thang.
Nơi cầu thang này không chia tầng, làm Cố Y Thư chỉ có thể đi mãi. Đến cuối, liền nhận ra cầu thang nối với khoang thuyền cuối cùng. Hơn thế, giữa các thành cầu thang cao vời vợi, nơi đây thành cầu thang lại đặc biệt thấp bé, cách mực nước biển rất gần.
Nước biển một màu tối thẫm dưới bầu trời đêm, thoảng qua hương mặn đặc trưng.
Cố Y Thư cau mày, nhoài người qua thành cầu muốn đưa tay chạm nước biển nhưng bất thành, mực nước biển vẫn cách khoang thuyền đúng với độ an toàn chuẩn mực để nước không thể vào. Chẳng hiểu sao một suy nghĩ nhỏ lóe lên, liền trực tiếp bước chân qua thành cầu. Nơi bậc an toàn bên khoang thuyền rất ít, nếu không cẩn thận, có thể trật chân ngã ngay xuống biển mà chẳng ai hay.
Nhưng mà Cố Y Thư say rồi, trong đầu chẳng quan tâm gì nữa, cô chỉ đơn giản là muốn chạm vào mặt nước biển mông lung trước mặt kia. Nó thật đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng, khi mà đôi chân còn lại vừa định bước qua. Ngay tức khắc đã có một bàn tay rắn chắc giữ cô lại. Cứ thế nhấc bổng người cô lên, bế ngược trở lại qua thành lan can. Hơn thế, lực tay đặt ngay điểm eo nhỏ siết càng lúc càng chặt.
“Cố Y Thư, cô có biết bản thân mình đang làm trò gì không?”
Thẩm Triết Quân không giấu nổi tức giận, gằn lên từng chữ một. Từ lúc cô rời khỏi, người đàn ông sớm đã đi theo. Chỉ là không nghĩ nữ nhân này muốn liều mạng bước qua thành cầu thang, nếu không cẩn thận, rõ ràng có thể ngã xuống biển lúc nào không hay.
Cố Y Thư mông lung nhìn người trước mặt, gương mặt ửng đỏ vì men say, khóe mắt cong cong mà cười. Cô rõ là say thật rồi, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là ai.
“Anh rể sao, trùng hợp thật.”
Đối diện với đôi mắt màu hổ phách người trước mặt, một màu u tối. Trông có vẻ rất tức giận. Nhưng mà, Cố Y Thư có làm gì người đàn ông này đâu, sao hắn lại tức giận với cô, thật là vô lý!
Bị ôm chặt trong người, lực tay đặt ngay eo dần gia tăng đến độ khiến cô gái nhỏ cảm thấy đâu. Thẩm Triết Quân hắn biết bản thân hắn đang bực bội vì cái gì.
Chính là về vấn đề, Cố Y Thư có ngã hay không cũng là chuyện của cô. Nhưng ngay khoảnh khắc cô gái này muốn nhào qua lan can thuyền, hắn dường như có chút hẫng nhịp vì sợ hãi, sợ hãi vì sợ cô sẽ không cẩn thận mà ngã xuống mực nước biển sâu vời vợi này.
Nếu ngã xuống, làm sao mà thấy đáy? Trong khi du thuyền đã ra tận giữa khơi, chẳng ai biết vị trí chính xác. Rõ ràng hành động này rất nguy hiểm.
“Cô rốt cuộc có bị điên hay không?”
Người đàn ông nghiến răng nói ra từng chữ, rõ ràng đang rất tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro