Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Cô chẳng là cái gì

BTNLing

2024-07-24 01:07:57

Đáy mắt người đàn ông tối sầm, nhìn Cố Y Thư một tay vẫn giữ phần chiếc váy. Nơi cổ trắng mịn, bả vai trần ngọc. Hắn thoáng đứng lặng, nhưng rất lâu sau, đã buông lên một câu.

“Cô đang tự đánh giá cao bản thân mình quá rồi, cô nghĩ cô xứng sao?”

Cố Y Thư ngẩng nhìn người đàn ông, gương mặt chỉ trang điểm đơn giản. Cô nở nụ cười nhìn hắn.

“Thế là tôi nhìn nhầm ngài rồi. Còn giờ, phiền ngài rời khỏi nơi đây, việc tự tiện xông vào cũng chẳng hề tốt đẹp gì. Mối quan hệ của tôi với ngài là trên giường, ở đây chính là không thể thực thi.”

Thẩm Triết Quân nhếch môi, đặt bàn tay siết chặt eo, đem nâng cơ thể nhỏ lên. Bản lĩnh đổi trắng thay đen của nữ nhân trước mặt thật rất giỏi, đến mức hắn cũng phải nể phục. Mới vài hôm trước còn trên giường của hắn, nháy mắt liền trong vòng tay Giang Thiệu Văn.

Cứ thế, ép sát gương mặt nhỏ lại gần. Người đàn ông cúi sát người, khẽ cắn vành tai nhỏ, thì thầm một cách đầy nguy hiểm bên tai cô.

“Nếu giờ tôi muốn ở đây, cô cũng chẳng thể phản kháng được.”

Cố Y Thư trừng mắt ngạc nhiên nhìn người trước mặt, tên này có vấn đề hay sao? Lại còn ngay tại Thẩm gia? Hơn nữa, vấn đề quan trọng là bên cạnh cô không hề có thuốc gì. Nếu hắn hành hạ, không khéo cô sẽ xảy ra trường hợp kia. Bàn tay đặt ngay lồng ngực hắn, muốn đẩy ra.

Nhưng rất nhanh, một nụ hôn đã đặt lên môi. Người đàn ông cứ thế mạnh bạo, cắn vào môi, hút hết lấy hơi thể, đan xen vào phía bên trong, giao với chiếc lưỡi mềm mại. Bàn tay khác, thuận thế luồn vào phía trong lớp váy, tới đây Cố Y Thư càng lúc càng hoảng, liền đẩy mạnh người trước mặt ra mà phản kháng.

Với sự phản kháng này, Thẩm Triết Quân cũng buông ra. Đáy mắt chẳng giấu được sự lạnh lẽo mà nhìn vào cô, hắn hơi nhướn mày.

“Đừng nghĩ đến việc chống chọi, cô căn bản đấu không lại tôi. Nên tốt nhất đã là thú vui của tôi thì phải làm tốt vai trò.”

Cố Y Thư nghiến răng, trừng mắt. Hắn lại cúi người xuống, trực tiếp cắn lên chiếc cổ khiến cô bất giác rên rỉ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ưm…”

Cô quả thật đấu không lại hắn.

Nụ hôn cứ thế, lần lượt rơi rớt. Nhưng giọng nói quật cường của Cố Y Thư vẫn vang bên tai.

“Nếu để Giang Thiệu Văn biết, người chú mà anh kính trọng có ý đồ với bạn gái của anh ấy, lúc đó Thiệu Văn sẽ nghĩ sao về ngài?”

Thẩm Triết Quân buông cô ra, nhìn về phần cổ bị cắn đến đỏ ửng trên dàn da, thấy rõ vệt răng thâm độc của hắn hòa vào chút ánh nước. Hắn đưa bàn tay nhẹ xoa đầy hài lòng.

Tiếp đó, trả lời một cách bình thản.

“Vậy thì tôi sẽ bảo, bạn gái của nó là cố tình quyến rũ tôi, muốn lên giường rồi còn để thân thể chơi đùa với tôi. Cô nghĩ, Giang Thiệu Văn sẽ tin ai? Tin chú của nó hay là một nữ nhân với đầy danh tiếng xấu như cô?”

Cố Y Thư nắm tay siết chặt, không nghĩ người đàn ông sẽ nói một câu như thế. Nhưng rõ ràng, hắn nói đúng. Cô chẳng thể cãi được. Trông mắt mọi người xung quanh, cô chẳng là cái thá gì cả. Cô cũng chưa quan trọng với ai, chẳng thể khiến bất kì ai tin mình được.

Động thái Cố Y Thư có vẻ bất lực, đáy mắt chẳng thể chống đỡ nổi. Người đàn ông vươn tay, đem vuốt lọn tóc vào ngay cho cô. Hắn lại cúi xuống, hôn lên đôi môi nhỏ của người con gái đang thất thần.

“Thay lại bộ đồ khác, tốt nhất đừng để hở. Nếu không để lũ người bên dưới hỏi cô, cái vết cắn này từ đâu ra. Tôi chắc rằng cô sẽ chẳng thể mà trả lời được.”

Cứ thế, Thẩm Triết Quân kiêu ngạo mà rời đi, để Cố Y Thư thất thần, ngồi quỳ sụp trên nền sàn lạnh lẽo. Thân người bất lực dựa vào vách tường gỗ, đôi môi khẽ cắn, tầm mắt hơi nhắm rồi lại mở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


giờ phút này, Cố Y Thư không khác gì vật bị rút cạn sinh lực vậy.

Thuốc, thuốc đâu?

Lúc này, Cố Y Thư mới nhớ vẫn để trong túi bên ngoài. Cô vội vàng chạy ra, nhưng người đàn ông vẫn còn đứng ở ngoài. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ dạng nhợt nhạt của cô, đáy lòng dâng lên chút thương xót.

Nhưng rất nhanh, người đàn ông đã điều chỉnh lại suy nghĩ của chính hắn.

Cố Y Thư không đáng để hắn phải cảm thấy thương xót như thế.

Hắn lựa một bộ đồ tương đối kín kẽ, trực tiếp ném về phía cô.

“Thay vào bộ này.”

Dứt câu, liền rời đi.

Tiếng cửa phòng đóng, Cố Y Thư vội vàng lục chiếc túi. Lấy ra hộp thuốc, cho vào miệng rồi nuốt xuống.

Sau đó, ngồi lên ghế giữ bình tĩnh. Cô cần đợi thời gian thuốc phát tác, cần để bản thân giữ lại bình tĩnh.

Rất lâu sau, Cố Y Thư mới có gan trở xuống. Nhưng lần này, cô chẳng hề có đủ can đảm tham dự buổi tiệc, lẻn mình vào góc khuất, chậm rãi rời khỏi buổi tiệc mà chẳng ai hay.

Đến tận khi buổi tiệc diễn ra quá nửa, Giang Thiệu Văn muốn đi tìm nhưng vô dụng vì chẳng hề thấy. Còn Lạc Ân cũng khá ngạc nhiên vì chưa thấy trở xuống. Không cần đoán cũng biết được, Cố Y Thư đã sớm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Số ký tự: 0