Nhà thiết kế Camellia
BTNLing
2024-07-24 01:07:57
Cố Y Thư ở góc khuất dưới sảnh, cầm trên tay tấm thiệp mời. Không lâu sau lại nhận thấy có một bóng dáng to lớn hướng về phía mình. Vừa ngoảnh đầu, vậy mà lại là vệ sĩ của Thẩm gia.
“Xin chào nhà thiết kế Camellia. Hôm nay cô chính là người được Thẩm phu nhân mời riêng. Mời cô đi theo tôi để gặp bà ấy.”
Tấm thiệp của Cố Y Thư, chính là được đặt thiết kế riêng. Bên góc còn in hoa hai chữ LA dát vàng. Thể hiện rõ việc cô chính là khách quý được chính phu nhân Lạc Ân mời. Vốn bảo vệ đã được dặn dò trước, hễ thấy cô bước vào phải dẫn đến gặp tận mặt bà.
Đến khi bước vào văn phòng tư nhân, là một chiếc bàn dài thiết kế sang trọng. Trên bàn trưng một ấm trà đắt đỏ, chỉ lướt sơ qua Cố Y Thư cũng đã biết đó chính là một loại ấm trà mang tên Famille Rose Melon. Số lượng giới hạn, muốn sở hữu được e là phải rất có tiếng tăm và quyền lực. Chỉ riêng giá thành không bàn tới, cũng là con số mà người thường làm cả đời cũng chẳng đạt được.
Cố Y Thư ngồi xuống, không lâu sau từ phía gian phòng bên cạnh được đẩy. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc phong cách thời thượng bước ra. Vừa trông thấy cô, trên gương mặt thoáng xuất hiện nét kinh ngạc, chỉ là không nghĩ nhà thiết kế bà tin tưởng lại chỉ là một cô gái trẻ nhỏ nhắn xinh đẹp đến vậy. Hơn thế, còn là em gái của người con dâu tương lai Cố Nhã Hân.
Cố Nhã Hân là con dâu trên mặt giấy tờ hôn ước, Lạc Ân dù không ưng ý nhưng cũng chẳng thể phản quyết. Bởi có những thứ, vốn đã được định sẵn rồi.
Mà biểu cảm đó, lại khiến Cố Y Thư lầm tưởng vì sao Thẩm phu nhân lại có biểu cảm như thế, có lẽ chính là vì danh tiếng xấu đến mức tệ hại của cô.
“Chào bác.”
Cố Y Thư đứng dậy, cúi người chào một cách kính cẩn.
Thẩm phu nhân nhìn cô một lúc lâu, đang không nghĩ đây chính là nhà thiết kế bà đã tin tưởng để giao lại các bộ lễ phục của mình sau những lần đi tham dự lễ lớn. Bà còn nghĩ, phải là một người phụ nữ trung niên rồi.
Chỉ thấy Cố Y Thư mỉm cười, khẽ vuốt nhẹ lọn tóc, rất tôn trọng trong từng cử chỉ.
“Chắc hẳn, bác thất vọng lắm khi biết người thiết kế cho bác là cháu.”
“Thất vọng?”
Thẩm phu nhân kinh ngạc, nhất thời không hiểu sao cô có thể nói ra câu đó.
“Chính là việc, nhà thiết kế mà bác tin tưởng, trong lời đồn của mọi người về cháu thật sự rất tệ hại.”
Thẩm phu nhân nhìn cô, lời đồn đại bà có nghe. Nhưng bà không để tâm. Cái chính ở bà là mắt nhìn người, bốn năm làm việc chung, miễn là khi các mẫu thiết kế bà đặt ở nơi khác không hài lòng. Chỉ cần viết một bức thư yêu cầu cô gái nhỏ này sửa, cô luôn không nề hà mà giúp đỡ bà.
Đôi khi, dù là thời gian gấp rút, các nơi khác từ chối, Cố Y Thư vẫn không ngại mà nhận lấy để sửa. Chỉ ở điểm đó, cũng đủ khiến bà đánh giá cao một con người.
“Như con nói đó, tin đồn cũng chỉ là tin đồn, là đời đồn đại. Không có tí giá trị thực hư, cũng chẳng hay các hình ảnh. Làm sao đáng tin bằng cách bác nhìn nhận. Hiện tại, con trong mắt bác thật sự không phải người như thế. Bác đánh giá khá cao về con.”
Lạc Ân trong giới thượng lưu đã lâu, việc nhìn nhận người của bà tuyệt không sai. Người con gái nào, bà cũng đều đã gặp qua. Nhưng người như Cố Y Thư, thật sự bà rất coi trọng. Có tài năng, nhưng chưa bao giờ để lộ hay lấy tài năng đó để làm kiêu.
Cả Cố Nhã Hân, bà cũng đã tiếp xúc. Nhưng chỉ được một lần, chính là đã không thể ưng ý. Sau cùng để mặc hôn sự cứ do Thẩm Triết Quân con trai bà tuỳ ý quyết định.
Lạc Ân viết không ít bức thư mời ngỏ ý gặp, nhưng hiển nhiên Cố Y Thư luôn từ chối. Vậy mà nay bà gửi đến tấm thiệp mời này, xác suất mong gặp cô biết là khá khó, thế nhưng giờ lại có thể tận mắt chứng kiến như thế này.
Còn về việc tin đồn, chỉ mới xuất hiện dạo gần đây. Chẳng có tí giá trị tin tưởng nào trong mắt bà.
Cố Y Thư đứng lặng, nhất thời là đang không nghĩ Thẩm phu nhân lại trả lời một câu như thế, khiến cô phải sững sờ.
Ngoại trừ mẹ và dì là người tuyệt đối tin tưởng cô, nhưng họ sớm đã rời đi rồi.
Hiển nhiên, cách nhìn người của Lạc Ân không phải chỉ qua dăm ba lời gièm pha, bà muốn chứng thực trực tiếp. Chẳng lẽ bốn năm trời, lại chẳng thể bằng mấy thứ tin đồn nhảm nhí đó được sao?
Bước vào vấn đề chính, Thẩm phu nhân vội sai người hầu bưng bộ lễ phục mới nhất mà Cố Y Thư đã thiết kế đến. Trước đó đem đi dự buổi lễ chỉ dành cho các tầng lớp quý tộc độ tuổi trung niên. Không ít lời khen không ngớt về cách thiết kế. Thật sự khiến Thẩm phu nhân rất tự hào.
Một cuộc nói chuyện ngắn diễn ra, không khí hòa hợp vô cùng. Hai người như tâm hồn đồng điệu, cứ thế trò chuyện.
Đến lúc rời đi, Cố Y Thư vẫn kính cẩn cúi đầu chào một tiếng lễ phép.
“Xin chào nhà thiết kế Camellia. Hôm nay cô chính là người được Thẩm phu nhân mời riêng. Mời cô đi theo tôi để gặp bà ấy.”
Tấm thiệp của Cố Y Thư, chính là được đặt thiết kế riêng. Bên góc còn in hoa hai chữ LA dát vàng. Thể hiện rõ việc cô chính là khách quý được chính phu nhân Lạc Ân mời. Vốn bảo vệ đã được dặn dò trước, hễ thấy cô bước vào phải dẫn đến gặp tận mặt bà.
Đến khi bước vào văn phòng tư nhân, là một chiếc bàn dài thiết kế sang trọng. Trên bàn trưng một ấm trà đắt đỏ, chỉ lướt sơ qua Cố Y Thư cũng đã biết đó chính là một loại ấm trà mang tên Famille Rose Melon. Số lượng giới hạn, muốn sở hữu được e là phải rất có tiếng tăm và quyền lực. Chỉ riêng giá thành không bàn tới, cũng là con số mà người thường làm cả đời cũng chẳng đạt được.
Cố Y Thư ngồi xuống, không lâu sau từ phía gian phòng bên cạnh được đẩy. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc phong cách thời thượng bước ra. Vừa trông thấy cô, trên gương mặt thoáng xuất hiện nét kinh ngạc, chỉ là không nghĩ nhà thiết kế bà tin tưởng lại chỉ là một cô gái trẻ nhỏ nhắn xinh đẹp đến vậy. Hơn thế, còn là em gái của người con dâu tương lai Cố Nhã Hân.
Cố Nhã Hân là con dâu trên mặt giấy tờ hôn ước, Lạc Ân dù không ưng ý nhưng cũng chẳng thể phản quyết. Bởi có những thứ, vốn đã được định sẵn rồi.
Mà biểu cảm đó, lại khiến Cố Y Thư lầm tưởng vì sao Thẩm phu nhân lại có biểu cảm như thế, có lẽ chính là vì danh tiếng xấu đến mức tệ hại của cô.
“Chào bác.”
Cố Y Thư đứng dậy, cúi người chào một cách kính cẩn.
Thẩm phu nhân nhìn cô một lúc lâu, đang không nghĩ đây chính là nhà thiết kế bà đã tin tưởng để giao lại các bộ lễ phục của mình sau những lần đi tham dự lễ lớn. Bà còn nghĩ, phải là một người phụ nữ trung niên rồi.
Chỉ thấy Cố Y Thư mỉm cười, khẽ vuốt nhẹ lọn tóc, rất tôn trọng trong từng cử chỉ.
“Chắc hẳn, bác thất vọng lắm khi biết người thiết kế cho bác là cháu.”
“Thất vọng?”
Thẩm phu nhân kinh ngạc, nhất thời không hiểu sao cô có thể nói ra câu đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chính là việc, nhà thiết kế mà bác tin tưởng, trong lời đồn của mọi người về cháu thật sự rất tệ hại.”
Thẩm phu nhân nhìn cô, lời đồn đại bà có nghe. Nhưng bà không để tâm. Cái chính ở bà là mắt nhìn người, bốn năm làm việc chung, miễn là khi các mẫu thiết kế bà đặt ở nơi khác không hài lòng. Chỉ cần viết một bức thư yêu cầu cô gái nhỏ này sửa, cô luôn không nề hà mà giúp đỡ bà.
Đôi khi, dù là thời gian gấp rút, các nơi khác từ chối, Cố Y Thư vẫn không ngại mà nhận lấy để sửa. Chỉ ở điểm đó, cũng đủ khiến bà đánh giá cao một con người.
“Như con nói đó, tin đồn cũng chỉ là tin đồn, là đời đồn đại. Không có tí giá trị thực hư, cũng chẳng hay các hình ảnh. Làm sao đáng tin bằng cách bác nhìn nhận. Hiện tại, con trong mắt bác thật sự không phải người như thế. Bác đánh giá khá cao về con.”
Lạc Ân trong giới thượng lưu đã lâu, việc nhìn nhận người của bà tuyệt không sai. Người con gái nào, bà cũng đều đã gặp qua. Nhưng người như Cố Y Thư, thật sự bà rất coi trọng. Có tài năng, nhưng chưa bao giờ để lộ hay lấy tài năng đó để làm kiêu.
Cả Cố Nhã Hân, bà cũng đã tiếp xúc. Nhưng chỉ được một lần, chính là đã không thể ưng ý. Sau cùng để mặc hôn sự cứ do Thẩm Triết Quân con trai bà tuỳ ý quyết định.
Lạc Ân viết không ít bức thư mời ngỏ ý gặp, nhưng hiển nhiên Cố Y Thư luôn từ chối. Vậy mà nay bà gửi đến tấm thiệp mời này, xác suất mong gặp cô biết là khá khó, thế nhưng giờ lại có thể tận mắt chứng kiến như thế này.
Còn về việc tin đồn, chỉ mới xuất hiện dạo gần đây. Chẳng có tí giá trị tin tưởng nào trong mắt bà.
Cố Y Thư đứng lặng, nhất thời là đang không nghĩ Thẩm phu nhân lại trả lời một câu như thế, khiến cô phải sững sờ.
Ngoại trừ mẹ và dì là người tuyệt đối tin tưởng cô, nhưng họ sớm đã rời đi rồi.
Hiển nhiên, cách nhìn người của Lạc Ân không phải chỉ qua dăm ba lời gièm pha, bà muốn chứng thực trực tiếp. Chẳng lẽ bốn năm trời, lại chẳng thể bằng mấy thứ tin đồn nhảm nhí đó được sao?
Bước vào vấn đề chính, Thẩm phu nhân vội sai người hầu bưng bộ lễ phục mới nhất mà Cố Y Thư đã thiết kế đến. Trước đó đem đi dự buổi lễ chỉ dành cho các tầng lớp quý tộc độ tuổi trung niên. Không ít lời khen không ngớt về cách thiết kế. Thật sự khiến Thẩm phu nhân rất tự hào.
Một cuộc nói chuyện ngắn diễn ra, không khí hòa hợp vô cùng. Hai người như tâm hồn đồng điệu, cứ thế trò chuyện.
Đến lúc rời đi, Cố Y Thư vẫn kính cẩn cúi đầu chào một tiếng lễ phép.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro