Tiếp tục việc cần làm
BTNLing
2024-07-24 01:07:57
Khi Cố Y Thư bước ra ngoài, Giang Thiệu Văn vẫn đang đứng, ánh nhìn hướng về cô có vẻ lo lắng.
“Em đã đi đâu từ nãy đến giờ thế.”
Cố Y Thư cầm trên tay một chiếc túi nhỏ, ban nãy khi vội chạy ra, trên tay đã sớm vớ lấy chiếc túi cạnh giường. Phía bên trong chứa những loại thuốc cần thiết. Thân thể nhỏ dựa vào thành cửa, rồi ngẩng nhìn Giang Thiệu Văn khẽ nở nụ cười.
“Em mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước.”
Giang Thiệu Văn nhìn gương mặt cô, đèn trên dãy hành lang một màu vàng nhạt và tối khiến anh cũng chẳng thể rõ. Nhưng trong giọng nói, phần nào đoán được cô cũng đã mệt.
“Khi nào thì buổi tiệc này có thể kết thúc?”
Cố Y Thư nói rồi lại nhìn hộp thuốc nhỏ trong túi, cẩn thận mở nắp. Vì ở góc tối, chẳng ai có thể đoán được cô vẫn đang cầm lấy thứ gì.
“Sau một ngày nữa, du thuyền sẽ trở lại bến.”
Giang Thiệu Văn đến đây cũng đã phần nào đoán được Cố Y Thư không muốn ở lại, dù gì suốt cả buổi tiệc. Tuy nói anh muốn dẫn cô đi tham dự, nhưng thời gian có thể tiếp xúc với cô lại chẳng được bao lâu. Hơn nữa, còn biết bao ánh mắt dò xét đến Cố Y Thư chẳng mấy tốt đẹp.
Buổi tiệc này, chung quy chỉ khiến Cố Y Thư thêm cảm giác tệ hại. Mà điều khiến Giang Thiệu Văn thấy có lỗi, chính là vì anh mời cô đi. Đến cuối vì quá bận liền bỏ cô ở lại.
“Em nghỉ ngơi đi nhé, đêm cũng khuya rồi.”
Giang Thiệu Văn nhìn cô mệt mỏi dựa vách cửa, chỉ có thể buông ra lời rời đi. Nhưng ngay khi Giang Thiệu Văn khuất bóng, Cố Y Thư đã vội vàng đưa viên thuốc nhỏ vào miệng.
Có lẽ đêm nay là đêm dài.
Ngay khoảnh khắc Cố Y Thư đóng cửa, ném chiếc túi xuống một góc, đã thấy Thẩm Triết Quân dần đứng dậy. Ánh mắt nhìn về cô sắc lẹm, người đàn ông đang trong trạng thái rất tức giận.
Nhưng Cố Y Thư không để tâm, tiếp tục lên tiếng.
“Như anh rể nói, tiếp tục việc cần làm.”
Cô vừa nói, Thẩm Triết Quân đã lập tức lại gần, trực tiếp đặt tay ra sau gáy giật ngược đầu cô một cách mạnh mẽ, khiến cô đau nhói mà nhăn mặt. giọng nói lạnh lẽo cứ thế vang lên.
“Đừng lấy Giang Thiệu Văn ra để cô lợi dụng.”
Lợi dụng? Người đàn ông này cũng thật nực cười. Hắn vậy mà nghĩ cô lợi dụng Giang Thiệu Văn.
Cố Y Thư nhìn người đàn ông, dưới tác dụng của thuốc, men say dần hình thành. Cô chỉ khẽ cười khẩy.
“Đừng nói nhiều nữa, ngài ở trên giường của tôi, ngài muốn tôi, thế thì chúng ta vào việc.”
Sâu thẳm ánh mắt của Thẩm Triết Quân, hoàn toàn tức giận, như thể có thể giết cô ngay lập tức vậy. Nhưng mà giờ phút này xuất hiện ở đây với mục đích gì, thì cũng phải nên rõ ràng.
Bàn tay nhỏ len lỏi trên đường nét gương mặt của người đàn ông. Nhưng từ lâu, bàn tay to lớn đã đặt ngay điểm eo nhỏ rồi siết chặt, sức lực của Thẩm Triết Quân rất lớn, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với cô được. Cứ thế, trực tiếp ép sát xuống giường.
Thật ra Cố Y Thư chết trong tay Thẩm Triết Quân ở trên giường cũng sẽ chẳng ai hay.
Cố Y Thư khẽ nhăn mặt vì đau. Nhưng rồi dần dần, cũng cảm nhận được cảm giác say đến choáng váng. Thuốc từ lâu đã phát tác dụng.
Cứ thế, một nụ hôn nhàn nhạt mùi thuốc lá phủ lên môi nhỏ, ban nãy vì bị Cố Y Thư cắn, nhưng giờ người đàn ông vẫn không có dấu hiệu gì mà tiếp tục làm loạn.
Cố Y Thư thật sự rất mệt, nhưng sự mệt mỏi sớm bị che lấp bởi tác dụng của thuốc.
Dần dần, nụ hôn nặng nề kia rơi rớt trên vành tai, suốt cả quá trình Thẩm Triết Quân đều dùng cái tâm trạng u ám, nhưng rõ ràng khi tiếp xúc với da thịt mềm mại của người con gái trước mặt. Hắn cũng chẳng thể giữ nổi khống chế của bản thân.
Vài phút trước Thẩm Triết Quân còn tức giận, ngoảnh mặt lại đã lên giường. Nhưng biết làm sao được, ngay từ đầu hắn chính là người đưa ra chủ đích không muốn để cô yên ổn. Mà ngay chính bản thân người đàn ông, cũng không rõ hắn đang làm gì.
Trên căn bản, Cố Y Thư cũng chỉ là tình nhân của hắn.
Nụ hôn sớm dời tầm, từ đôi môi nhỏ lưu luyến, rơi rớt trên cổ, phía bên cổ vẫn hằn vết cắn ban nãy của hắn mà ửng đỏ. Dần dần, mân mê xuống xương quai xanh tinh xảo. Chiếc váy ngang vai, nên căn bản rất dễ kéo, người đàn ông đưa tay kéo, liền hiện lên lớp đôi gò bồng ẩn từ phía trong, theo hô hấp của cô gái nhỏ mà không ngừng phập phồng lên xuống.
Rất nhanh, chính Thẩm Triết Quân cũng không nhịn được mà cởi vội nút áo sơ mi trên cổ hắn, kế đó đến thắt lưng…
Một đêm dài trôi qua.
Dường như đến khi người dưới thân kiệt sức mà rơi vào mê man, Thẩm Triết Quân mới dừng lại. Một tay ôm thân thể mềm mại, bộ dạng này dưới thân hắn, trông vẫn nhu thuận hơn.
Thẩm Triết Quân nhìn đồng hồ, chỉ hơn ba giờ sáng.
Một nửa muốn tiếp tục ôm Cố Y Thư, nhưng chính bản thân sớm đã tỉnh táo. Liền dứt khoát rời khỏi giường.
Người đàn ông liền đảo mắt qua hướng điện thoại của Cố Y Thư trên giường, không nghĩ ngợi mà trực tiếp cầm lên. Vừa vuốt màn hình, đã hiện dòng tin nhắn của Giang Thiệu Văn.
Đáy mắt thoáng tối sầm, trực tiếp ném điện thoại lên sàn.
Ban nãy khi bảo Cố Y Thư không được lợi dụng Giang Thiệu Văn, nhưng hàm ý đó chỉ là một lý do bừa.
Bạn gái của cháu hắn, vậy mà giờ lại lên giường cùng hắn.
Nghĩ kiểu nào, Cố Y Thư với Giang Thiệu Văn cũng không được phép mà tiếp tục.
Thẩm Triết Quân rời khỏi phòng, cả dãy hành lang vắng lặng lại tịch mịch vô cùng. Chẳng khác gì tâm trạng của người đàn ông lúc này.
“Em đã đi đâu từ nãy đến giờ thế.”
Cố Y Thư cầm trên tay một chiếc túi nhỏ, ban nãy khi vội chạy ra, trên tay đã sớm vớ lấy chiếc túi cạnh giường. Phía bên trong chứa những loại thuốc cần thiết. Thân thể nhỏ dựa vào thành cửa, rồi ngẩng nhìn Giang Thiệu Văn khẽ nở nụ cười.
“Em mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước.”
Giang Thiệu Văn nhìn gương mặt cô, đèn trên dãy hành lang một màu vàng nhạt và tối khiến anh cũng chẳng thể rõ. Nhưng trong giọng nói, phần nào đoán được cô cũng đã mệt.
“Khi nào thì buổi tiệc này có thể kết thúc?”
Cố Y Thư nói rồi lại nhìn hộp thuốc nhỏ trong túi, cẩn thận mở nắp. Vì ở góc tối, chẳng ai có thể đoán được cô vẫn đang cầm lấy thứ gì.
“Sau một ngày nữa, du thuyền sẽ trở lại bến.”
Giang Thiệu Văn đến đây cũng đã phần nào đoán được Cố Y Thư không muốn ở lại, dù gì suốt cả buổi tiệc. Tuy nói anh muốn dẫn cô đi tham dự, nhưng thời gian có thể tiếp xúc với cô lại chẳng được bao lâu. Hơn nữa, còn biết bao ánh mắt dò xét đến Cố Y Thư chẳng mấy tốt đẹp.
Buổi tiệc này, chung quy chỉ khiến Cố Y Thư thêm cảm giác tệ hại. Mà điều khiến Giang Thiệu Văn thấy có lỗi, chính là vì anh mời cô đi. Đến cuối vì quá bận liền bỏ cô ở lại.
“Em nghỉ ngơi đi nhé, đêm cũng khuya rồi.”
Giang Thiệu Văn nhìn cô mệt mỏi dựa vách cửa, chỉ có thể buông ra lời rời đi. Nhưng ngay khi Giang Thiệu Văn khuất bóng, Cố Y Thư đã vội vàng đưa viên thuốc nhỏ vào miệng.
Có lẽ đêm nay là đêm dài.
Ngay khoảnh khắc Cố Y Thư đóng cửa, ném chiếc túi xuống một góc, đã thấy Thẩm Triết Quân dần đứng dậy. Ánh mắt nhìn về cô sắc lẹm, người đàn ông đang trong trạng thái rất tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Cố Y Thư không để tâm, tiếp tục lên tiếng.
“Như anh rể nói, tiếp tục việc cần làm.”
Cô vừa nói, Thẩm Triết Quân đã lập tức lại gần, trực tiếp đặt tay ra sau gáy giật ngược đầu cô một cách mạnh mẽ, khiến cô đau nhói mà nhăn mặt. giọng nói lạnh lẽo cứ thế vang lên.
“Đừng lấy Giang Thiệu Văn ra để cô lợi dụng.”
Lợi dụng? Người đàn ông này cũng thật nực cười. Hắn vậy mà nghĩ cô lợi dụng Giang Thiệu Văn.
Cố Y Thư nhìn người đàn ông, dưới tác dụng của thuốc, men say dần hình thành. Cô chỉ khẽ cười khẩy.
“Đừng nói nhiều nữa, ngài ở trên giường của tôi, ngài muốn tôi, thế thì chúng ta vào việc.”
Sâu thẳm ánh mắt của Thẩm Triết Quân, hoàn toàn tức giận, như thể có thể giết cô ngay lập tức vậy. Nhưng mà giờ phút này xuất hiện ở đây với mục đích gì, thì cũng phải nên rõ ràng.
Bàn tay nhỏ len lỏi trên đường nét gương mặt của người đàn ông. Nhưng từ lâu, bàn tay to lớn đã đặt ngay điểm eo nhỏ rồi siết chặt, sức lực của Thẩm Triết Quân rất lớn, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với cô được. Cứ thế, trực tiếp ép sát xuống giường.
Thật ra Cố Y Thư chết trong tay Thẩm Triết Quân ở trên giường cũng sẽ chẳng ai hay.
Cố Y Thư khẽ nhăn mặt vì đau. Nhưng rồi dần dần, cũng cảm nhận được cảm giác say đến choáng váng. Thuốc từ lâu đã phát tác dụng.
Cứ thế, một nụ hôn nhàn nhạt mùi thuốc lá phủ lên môi nhỏ, ban nãy vì bị Cố Y Thư cắn, nhưng giờ người đàn ông vẫn không có dấu hiệu gì mà tiếp tục làm loạn.
Cố Y Thư thật sự rất mệt, nhưng sự mệt mỏi sớm bị che lấp bởi tác dụng của thuốc.
Dần dần, nụ hôn nặng nề kia rơi rớt trên vành tai, suốt cả quá trình Thẩm Triết Quân đều dùng cái tâm trạng u ám, nhưng rõ ràng khi tiếp xúc với da thịt mềm mại của người con gái trước mặt. Hắn cũng chẳng thể giữ nổi khống chế của bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài phút trước Thẩm Triết Quân còn tức giận, ngoảnh mặt lại đã lên giường. Nhưng biết làm sao được, ngay từ đầu hắn chính là người đưa ra chủ đích không muốn để cô yên ổn. Mà ngay chính bản thân người đàn ông, cũng không rõ hắn đang làm gì.
Trên căn bản, Cố Y Thư cũng chỉ là tình nhân của hắn.
Nụ hôn sớm dời tầm, từ đôi môi nhỏ lưu luyến, rơi rớt trên cổ, phía bên cổ vẫn hằn vết cắn ban nãy của hắn mà ửng đỏ. Dần dần, mân mê xuống xương quai xanh tinh xảo. Chiếc váy ngang vai, nên căn bản rất dễ kéo, người đàn ông đưa tay kéo, liền hiện lên lớp đôi gò bồng ẩn từ phía trong, theo hô hấp của cô gái nhỏ mà không ngừng phập phồng lên xuống.
Rất nhanh, chính Thẩm Triết Quân cũng không nhịn được mà cởi vội nút áo sơ mi trên cổ hắn, kế đó đến thắt lưng…
Một đêm dài trôi qua.
Dường như đến khi người dưới thân kiệt sức mà rơi vào mê man, Thẩm Triết Quân mới dừng lại. Một tay ôm thân thể mềm mại, bộ dạng này dưới thân hắn, trông vẫn nhu thuận hơn.
Thẩm Triết Quân nhìn đồng hồ, chỉ hơn ba giờ sáng.
Một nửa muốn tiếp tục ôm Cố Y Thư, nhưng chính bản thân sớm đã tỉnh táo. Liền dứt khoát rời khỏi giường.
Người đàn ông liền đảo mắt qua hướng điện thoại của Cố Y Thư trên giường, không nghĩ ngợi mà trực tiếp cầm lên. Vừa vuốt màn hình, đã hiện dòng tin nhắn của Giang Thiệu Văn.
Đáy mắt thoáng tối sầm, trực tiếp ném điện thoại lên sàn.
Ban nãy khi bảo Cố Y Thư không được lợi dụng Giang Thiệu Văn, nhưng hàm ý đó chỉ là một lý do bừa.
Bạn gái của cháu hắn, vậy mà giờ lại lên giường cùng hắn.
Nghĩ kiểu nào, Cố Y Thư với Giang Thiệu Văn cũng không được phép mà tiếp tục.
Thẩm Triết Quân rời khỏi phòng, cả dãy hành lang vắng lặng lại tịch mịch vô cùng. Chẳng khác gì tâm trạng của người đàn ông lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro