Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Gọi Chồng Đi

Thỏ Mỹ

2024-08-01 00:28:50

Lục Thời Duyên cảm giác được cô đang co bóp, thấp giọng cười nhạo cô, "Anh mới đâm vào thôi mà."

Hai chân Trình Triệt run lên, như muốn quấn lấy hông anh nhưng lại không thể. Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, mái tóc cột đuôi ngựa và vẻ mặt bối rối mê muội của cô ngay lúc này, càng khiến cho Lục Thời Duyên tự nhiên sản sinh ra một cảm giác anh phạm trọng tội.

Anh đưa tay che mắt Trình Triệt lại. Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt hồng hào đang nuốt lấy dương vật to lớn của anh.

Một cái miệng nhỏ như vậy, sao có thể nuốt hết được thứ đó cơ chứ? Cô khít chặt đến mức khiến cho anh như muốn phát điên lên.

Trình Triệt vòng tay qua ôm lấy lưng anh, uốn cong đôi chân thon thả quấn lấy hông của anh từ hai bên.

Cô gỡ tay anh ra, vặn cái eo mềm mại dẻo dai của mình, âu yếm nhìn anh, "Để em tự di chuyển."

Lục Thời Duyên phát điên lên rồi. Sự tự chủ của Lục Thời Duyên cuối cùng cũng bị thủ đoạn phóng túng của cô phá vỡ, anh sờ nắn cặp mông nhỏ nhắn của Trình Triệt, "Đừng vội,cứ từ từ là được."

Cúi người rồi nâng hai chân của Trình Triệt lên vai, anh hạ thấp hông rồi đâm sâu dương vật cương cứng vào thông đạo chật hẹp, bên trong mềm mại và ấm áp như những cánh hoa xếp thành từng lớp. Trình Triệt cảm thấy hơi đau, nhưng khoái cảm thích thú nhiều hơn. Cô ngậm lấy ngón tay, ngẩng đầu nhìn người nằm trên người mình.

Lục Thời Duyên dần dần tăng tốc độ, Trình Triệt mút ngón tay rất sạch sẽ và ngon lành, cô hơi nâng eo đón nhận, nước càng ngày càng nhiều. Lục Thời Duyên giữ lấy eo của cô, động tác của anh càng ngày càng nhanh và sâu, nó như muốn đâm xuyên vào trong người cô.

"Ưm ... sâu quá ... a ... coskhi nào đâm hỏng không ..."

“Không hỏng được đâu,đụ thế này em chịu được mà.” Lục Thời Duyên thở hổn hển lấy ngón tay từ trong miệng cô ra, rồi đưa vào trong miệng của chính mình.

Ngón tay bị anh cắn nhẹ. Trình Triệt khẽ rên rỉ, uốn cong ngón tay, đùa giỡn với lưỡi của anh, "Hừ ... vị gì vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao.” Lục Thời Duyên nói,dâm đến chỗ sâu nhất, đâm mạnh nhất.

"Nhẹ ... nhẹ chút ... ư ..."

Tốc độ nhaaos của Lục Thời Duyên càng ngày càng nhanh, khoái cảm cũng tăng lên theo cấp số nhân, Trình Triệt hét lên, “Không!” Nhưng cơ thể không ngừng phối hợp với động tác của Lục Thời Duyên, để anh có thể mang lại cho cô nhiều khoái cảm nhất có thể.

Rèm cửa sổ màu trắng treo trước cửa sổ kính trong suốt, che từ trần đến sàn trong phòng khách, khiến cho cảnh vật bên ngoài mờ ảo.

m thanh duy nhất trong phòng là tiếng va chạm của da thịt và tiếng thở hổn hển của hai người bọn họ, cùng mùi vị gợi tình. Cô đã trút bỏ hết sự xấu hổ của mình, cô cảm thấy rằng cô chưa bao giờ hợp với Lục Thời Duyên như lúc này. Sự liên kết về khoảng cách đi thẳng đến tận trái tim cô. Cô thoáng nghĩ, có lẽ đây cũng là lúc hai tâm hồn gần gũi nhất, tìm được sự cộng hưởng một cách nguyên sơ nhất.

Cảm thấy cô đang mất tập trung, Lục Thời Duyên đâm mạnh vào một cái nhắc nhở, "Tập trung đi nào."

Trình Triệt hơi sững sờ khó hiểu hỏi: "Ừm ... làm gì cơ?"

Lục Thời Duyên cắn khẽ vào vành tai của cô, "Làm tình."

Trước khi anh ta nói hết câu, Trình Triệt đã thở hổn hển, giọng của cô nghẹn ngào.

"Bụng em căng quá... ưm ..."

Dương vật ấm nóng trong cơ thể cô cọ sát đến từng nơi một, tỉ mị cọ sát vào phần thịt mỏng manh bên trong, đến tận chỗ sâu nhất nó vẫn không chịu dừng lại, nó vẫn tiếp tục cọ sát, buộc lỗ tử cung nhỏ nhắn của cô phải nở ra cho nó, và khi nó đâm vào được, nó cũng không chịu dừng lại.

"Đừng vào sâu như vậy ..." Cô kêu lên, "Sẽ có thai mất ... Anh Lục ..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Số ký tự: 0