Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Sân Thượng

Thỏ Mỹ

2024-08-01 00:28:50

Lục Thời Duyên cười đến khi khóe miệng co quắp.

Trình Triệt tiến lên hai bước, cảm thấy không đúng lắm, cô nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Có phải anh cố ý làm như thế không? Anh mau bồi thường tổn thất cho em.”

Lục Thời Duyên mỉm cười nói: “Lấy thân bồi thường được không?”

Trình Triệt từ chối: “Cái này quá bình thường, đổi một cái khác.”

Lục Thời Duyên nhìn cô vô cùng thích thú: “Vậy em muốn như thế nào?”

Trình Triệt nghẹn lời: “... Em đúng là không làm gì được anh.”

Lục Thời Duyên tự mình đi về phía trước: “Nhanh lên nào, anh dẫn em tới một nơi.”

Đôi chân của anh dài miên man, Trình Triệt không theo kịp bước chân của anh. Cô chạy lon ton phía sau, Lục Thời Duyên thấy thế thì dừng lại đợi cô.

Hai người đi tới một tầng lầu, tầng lầu này đã bị bỏ hoang từ lâu, cánh cửa dẫn lên sân thượng cũng phủ một lớp bụi. Ổ khóa treo trên cửa đã rỉ sét, không có tác dụng ngăn chặn nữa.

Lục Thời Duyên dùng chân đẩy cửa ra, gió bên ngoài thổi tới, áo sơ mi trắng bó sát lên người, lộ ra đường nét trên thân thể anh. Trình Triệt không biết Lục Thời Duyên muốn dẫn cô đi đâu, cô cảm thấy rất mới lạ, nhanh chóng đi theo anh ra ngoài.

Gió trên sân thượng rất lớn, thổi tung bay góc váy cô. Trình Triệt cuống quýt dùng tay đè lại, hình ảnh trước mắt, đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, hình dáng quyến rũ... Tất cả được phản chiếu rõ ràng dưới đôi mắt Lục Thời Duyên. Làn gió nhẹ thổi qua, hương thơm trên người cô lan tỏa khắp chóp mũi hắn, giống như một giọt nước tràn ly.

Trình Triệt bước tới mép sân thượng, cô vịn hai tay vào lan can, đứng từ nơi này có thể quan sát được toàn bộ khuôn viên của trường. Cô quay đầu lại hỏi Lục Thời Duyên: “Anh Lục, anh có thường xuyên đến đây không?”

Đôi chân dài trắng nõn của cô lộ ra trong không khí, cổ chân mảnh khảnh, giày đen đơn giản, cặp chân dài đó từng đu lên người anh... Tất cả mọi thứ đều đang không ngừng kích thích thần kinh thị giác của Lục Thời Duyên.

Anh bước đến, ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay khẽ xoa ngực cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh vốn không định làm chuyện cầm thú này, nhưng bây giờ quả thực không thể nhẫn nhịn được.

Trình Triệt cúi đầu, nhìn thấy ngón tay của anh lộ rõ đường gân xanh, dáng vẻ tình dục đầy người thì khẽ hỏi: “Hả? Anh muốn chơi dã chiến ở đây luôn sao? Em không...”

“Im miệng.” Lục Thời Duyên không muốn nghe cô nói nhiều, trực tiếp hôn lên môi cô. Một lát sau, anh lại nói tiếp: “Há miệng ra.”

“Rốt cuộc anh muốn em im miệng hay là há miệng...” Trình Triệt thấp giọng phản bác, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ra. Lục Thời Duyên nhanh chóng ngậm lấy đầu lưỡi của cô, điên cuồng tàn phá mọi ngóc ngách trong miệng cô.

Bàn tay anh luồn vào trong váy cô, hô hấp của Trình Triệt lập tức hỗn loạn. Cô vô thức khép chặt chân lại, ngón tay của Lục Thời Duyên khẽ lướt qua nơi nhạy cảm của cô, anh cười cười: “Ướt rồi?”

Trình Triệt không dám nói chuyện, hai tai cô đỏ bừng lên, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào, chỉ có thể nắm chặt lấy lan can.

Bây giờ là giờ tan học, trong sân trường càng lúc càng nhiều người. Lục Thời Duyên không tiếp tục động tác trên tay mà chỉ dùng sức mút mạnh môi cô.

Thật lâu sau đó anh mới buông cô ra, đáy mắt vô cùng tối tăm: “Em có hai lựa chọn. Thứ nhất là tiếp tục làm ở chỗ này, thứ hai là...”

Trình Triệt không nghĩ ngợi chút nào, lập tức trả lời: “Chọn hai! Em chọn phương án thứ hai!”

Lục Thời Duyên nhướn mày, mỉm cười kéo cô: “Vậy thì đi thôi.”

Cuộc thi đã kết thúc, rất nhiều thí sinh ra ngoài. Lục Thời Duyên và Trình Triệt sánh vai đi cùng nhau, dẫn đến sự chú ý của không ít người, xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

“Cô gái đang đi bên cạnh Lục Thời Duyên là ai thế?”

“Là học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, chính là người đứng thứ hai trong kỳ thi lần trước.”

“Oa, xinh đẹp thật.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng vậy, hai người này đi cạnh nhau thật xứng đôi, đúng là tiên đồng ngọc nữ.”

“Ôi mẹ ơi, sao chân cô ấy dài thế? Có thể chia cho tớ một chút được không?”

Trình Triệt nghe thấy lời khen này thì khẽ quay đầu mỉm cười: “Cảm ơn lời khen của cậu.”

Nhóm nữ sinh lập tức giải tán.

Lục Thời Duyên không có phản ứng gì, Trình Triệt không nhịn được hỏi anh: “Chúng ta đi nơi nào thế?”

“Thuê phòng.”

“?”

“Vừa rồi em chọn phương án thứ hai, đó là đi thuê phòng rồi làm tiếp.”

“Bây giờ? Anh nhất định phải làm ban ngày như thế này sao?”

Trình Triệt cảm thấy hơi hối hận, đúng là cô muốn Lục Thời Duyên mê muội thân thể của mình, nhưng mà tình hình này hình như anh quá mê muội rồi.

Chờ đến khi Lục Thời Duyên đẩy Trình Triệt ngã xuống giường thì cô mới phản ứng lại được: “Em... Em đi tắm đã.”

Lục Thời Duyên lười nhúc nhích, anh vùi đầu lên cổ cô, cắn cô một cái.

Trình Triệt ôm lấy anh, sờ dọc sống lưng của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy lưng anh có vài vết xước, giống như là vết móng tay cào.

Cô lập tức toàn thân cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Số ký tự: 0