Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Rối Rắm

Thỏ Mỹ

2024-08-01 00:28:50

Sự việc vô cùng quan trọng, Trình Triệt kiên quyết phủ nhận: “Không ạ!”

Trình Vân Hoa nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn ra sơ hở.

Trình Triệt tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng thì âm thầm sám hối: “Mẹ ơi, con nói dối đấy, mong mẹ tha thứ cho con.”

Trình Vân Hoa thở dài: “Ở độ tuổi này của con tất nhiên sẽ xuất hiện những rung động đầu đời, nhưng nhất quyết không được tiến thêm một bước. Tình yêu thời học sinh quá ngây thơ, sau này phải ra ngoài xã hội thì mới có nhiều vấn đề thử thách tình yêu đó.”

Trình Triệt cúi đầu không nói lời nào.

Trình Vân Hoa dừng một chút: “Con còn nhỏ, đi học gặp được nam sinh ưu tú thì nảy sinh ái mộ cũng là chuyện dễ hiểu, mẹ có thể lý giải. Nhưng con người rồi sẽ lớn lên, chờ khi con trưởng thành thì sẽ quen biết thêm nhiều người ưu tú hơn, có lẽ sẽ hối hận vì ánh mắt ngày xưa của mình.”

Bà hết lòng khuyên bảo, hi vọng có thể cứu được chú cừu non lạc đường này.

Trình Triệt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.

“Nếu hối hận thì cũng là chuyện của sau này, bây giờ con thích anh ấy, muốn ở bên cạnh anh ấy, tại sao lại không thể chứ? Chẳng lẽ sau này trưởng thành rồi, gặp người khác, kết hôn thì sẽ chắc chắn không hối hận sao?”

Cô bắn liên thanh, hỏi ngược lại Trình Vân Hoa: “Thành tích học tập của con không hề tụt dốc, con cũng không trì hoãn việc gì, vậy thì tại sao con lại phải hối hận chứ?”

Trình Vân Hoa bất đắc dĩ: “Con còn nhỏ, không có năng lực nhận thức...”

Trình Triệt ấm ức: “Con không có năng lực nhận thức mà vẫn thích anh ấy, vậy chẳng phải khi con có năng lực nhận thức thì sẽ càng thích anh ấy hơn sao?”

Trình Vân Hoa im lặng, bà nhớ tới cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình. Trước đây, chính bà là người không để ý đến lời phản đối của người nhà, cố chấp gả cho cha của Trình Triệt, nhưng cuối cùng lại có một kết thúc không hạnh phúc.

Trình Triệt luôn là một đứa trẻ quyết đoán, những chuyện mà cô đã nhận định thì người khác khó mà khuyên bảo được.

“Cậu nam sinh đó là ai?” ‘

Trình Vân Hoa nhịn đến cuối bữa cơm, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề này.

Trình Triệt đắn đo mãi, cuối cùng quyết định nói ra: “Lục Thời Duyên.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Vân Hoa không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Bà có ấn tượng với cái tên này, chỉ là chưa gặp người thật mà thôi. Trình Gia Sâm từng nhắc đến cháu trai của ông cụ Lục, nghe nói là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, tài năng xuất chúng. Nếu như mọi chuyện suôn sẻ thì cậu thanh niên này sẽ trở thành trụ cột của nhà họ Lục sau này.

“Cũng không phải là một đứa trẻ không đáng tin cậy.” Trình Vân Hoa nhìn chung cũng hài lòng với tiêu chuẩn chọn bạn đời của con gái mình, nhưng bà vẫn không yên tâm: “Tên nhóc con đó dám tiếp cận người nhà mình!”

Ăn xong một bữa cơm vẫn không thu được kết quả gì.

Trình Vân Hoa vừa xách túi ra ngoài thì nhìn thấy một nam sinh khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi bên quán bar, uống một ly sake. Nam sinh này rất đẹp trai, chỉ ngồi yên một chỗ cũng vô cùng nổi bật.

Người này nhìn thẳng về phía sau Trình Vân Hoa, Trình Triệt đang cúi đầu đi sau bà. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, Trình Vân Hoa lập tức quay đầu nhìn Trình Triệt.

Con gái bà lúc này đang rất phiền lòng, cúi gằm mặt xuống, căn bản không phát hiện.

Trình Vân Hoa nhìn thẳng về phía đó, đối phương không những không né tránh mà còn nâng ly rượu lên, khẽ cười với bà.

Vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại khiến người ta không thể ghét được.

Trình Vân Hoa thu hồi ánh mắt, cuối cùng đã biết tại sao Trình Triệt lại khăng khăng như thế.

Một chàng trai như thế này, chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài là có thể dễ dàng bắt cóc đứa con gái của bà rồi. Hơn nữa, ánh mắt của chàng trai này rất bình tĩnh và mạnh mẽ, nhìn không giống một học sinh trung học.

Tim Trình Vân Hoa không biết tại sao đột nhiên đập nhanh.

Con gái của bà chắc chắn không phải đối thủ của thanh niên này.

Trình Vân Hoa trước khi rời đi còn dặn đi dặn lại, nhất định không được làm chuyện gì quá giới hạn. Trình Triệt gật đầu như giã tỏi.

Tối đến, hai người nghiêm túc ngồi làm đề. Đến tận lúc lên giường, Lục Thời Duyên cũng không làm gì, chỉ ôm cô ngủ.

Hôm nay, sau khi gọi điện thoại về nhà xong thì tâm trạng Trình Triệt không tốt, còn không ăn uống gì. Lục Thời Duyên lo lắng, thấy cô ra ngoài thì cũng nhanh chóng đi theo, đến khi thấy người hẹn cô là Trình Vân Hoa thì anh mới an tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có vẻ như cuộc tình bí mật này đã bị mẹ cô phát hiện, nhưng nếu cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi.

Trình Triệt rối rắm vô cùng, cô cảm thấy chuyện yêu sớm không hề ảnh hưởng đến việc học hành, việc “Bị thầy cô và phụ huynh phát hiện” mới ảnh hưởng.

Mẹ cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện này, nhưng mà vất vả lắm mới ăn được Lục Thời Duyên, cô làm sao có thể buông tay được.

Mẹ cô bảo trưởng thành rồi sẽ gặp được nhiều người hơn.

Nhưng trưởng thành rồi thì có còn gặp được Lục Thời Duyên nữa không?

Cô nằm trên giường, lăn lộn không yên, cô không muốn làm mẹ buồn lòng, cũng không muốn mất Lục Thời Duyên.

“Tâm trạng không tốt à?” Lục Thời Duyên đột nhiên nắm tay cô.

“Vâng.” Cô khẽ trả lời.

Anh ôm chặt lấy cô, căn phòng chìm vào yên lặng.

Một lúc lâu, Lục Thời Duyên đột nhiên hỏi cô: “Em có tin anh không?”

“Tin.” Trình Triệt trả lời, không hề do dự.

“Vậy thì em cứ đi theo anh là được rồi.” Lục Thời Duyên vỗ mông cô.

Trình Triệt định nói nhưng con đường của chúng ta có lẽ không giống nhau, nhưng cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới. Cô ngáp dài một cái, vùi đầu vào lòng anh ngủ say.

Lục Thời Duyên nhìn cô ngủ, vươn tay lau giọt nước mắt đọng trên khóe mi cô.

Anh thừa nhận, ban đầu anh cũng không hề có ý tốt, chỉ muốn vui chơi qua đường, nhưng không ngờ lại càng lúc càng lún sâu.

Một cô gái nhỏ lại khiến anh băn khoăn không biết phải làm thế nào.

Lần đầu tiên trong đời, Lục Thời Duyên cảm thấy chân tay luống cuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Số ký tự: 0