Cạm Bẫy Hình Trái Tim

.1: Chúc Mừng N...

Thỏ Mỹ

2024-08-01 00:28:50

“Em là cô gái đầu tiên được ngồi xe của anh sao?” Trình Triệt ngồi bên ghế phó lái, đóng cửa xe lại thì thuận miệng hỏi.

Lục Thời Duyên suy nghĩ một chút: “Hình như đúng thế thật.”

Trình Triệt nghe thế thì lộ vẻ kinh hãi: “Anh Lục? Anh không định dùng em để luyện tay lái đấy chứ?”

“Yên tâm đi, đây là lần thứ hai anh lái xe ra đường rồi.” Lục Thời Duyên trêu cô. Anh đánh tay lái, cho xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, còn không quên nhắc nhở cô một câu: “Thắt dây an toàn.”

Trình Triệt căng thẳng, nhanh chóng thắt dây an toàn: “Bây giờ em hối hận rồi, có thể xuống xe được không?”

Lục Thời Duyên lập tức khóa cứng cửa xe lại, Trình Triệt tuyệt vọng cào cào vào cửa sổ.

Hồi Lục Thời Duyên còn nhỏ thì ông cụ Lục đã dạy anh lái xe ô tô rồi. Khi đó anh mới mười hai tuổi, nhưng dáng dấp không hề nhỏ, ngồi ở ghế lái cũng không rụt rè chút nào. Nhưng lúc đó chưa đủ tuổi nên anh cũng chỉ có thể luyện tay lái trong đại viện quân khu hoặc ở quảng trường trung tâm cạnh khu quân sự mà thôi.

Sau này, có con dâu của một phó tư lệnh đang đi tản bộ thì đột nhiên sinh sớm, lúc đó cô con dâu này ở nhà một mình, những người khác đều đang đi họp nên không liên lạc được. Lục Thời Duyên thấy thế thì nhanh chóng đỡ sản phụ này lên xe ô tô, đánh bạo lái xe đưa cô đến bệnh viện. Cũng may là có anh đưa đến bệnh viện kịp thời nên hai mẹ con mới bình an.

Ông cụ Lục đi họp về biết chuyện thì đá Lục Thời Duyên một cái, khiến anh suýt chút nữa ngã quỳ trên mặt đất.

“Ông dạy cháu lái xe để cháu đi thể hiện làm anh hùng như thế à? Ngày hôm nay nhỡ đâu trên đường xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là một xe ba mạng sao?”

Lục Thời Duyên cắn răng, đứng thẳng người chịu đòn. Bà nội anh đứng bên cạnh, nhìn cháu trai bị đánh thì xót đứt ruột, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Vị phó tư lệnh kia thì lại cảm kích vô cùng, nói nhờ có Lục Thời Duyên mà con dâu và cháu của ông không mệnh hệ gì, thế là người này đã dựa vào quan hệ mà lấy cho Lục Thời Duyên bằng lái trước tuổi.

Ông cụ Lục sợ Lục Thời Duyên lại gây chuyện nên giấu bằng lái đi. Nhưng chẳng mấy chốc Lục Thời Duyên đã tìm được chỗ giấu, thỉnh thoảng anh lại lấy đi dùng, dùng xong thì bí mật để lại chỗ cũ.

Đây là một câu chuyện dài, Lục Thời Duyên vừa lái xe vừa nói cho Trình Triệt nghe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Triệt vô cùng ngạc nhiên, Lục Thời Duyên không phải người nhiều lời, hầu như anh không bao giờ nói với cô về những chuyện riêng của mình, thế nên cô cũng không biết được nhiều chuyện riêng tư của anh.

“Không ngờ ông Lục lại hung dữ như thế...” Trình Triệt nhỏ giọng nói.

“Thế cũng chưa coi là gì đâu, khi ông ấy tức giận thì thậm chí còn đánh cả cha anh nữa.” Lục Thời Duyên thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Ông cụ Lục không biết chuyện của Lục Hoài Viễn, nếu như có một ngày ông biết được thì không biết gia đình nhà họ Lục sẽ có những sóng gió như thế nào.

Trình Triệt nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Lục Thời Duyên, cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang buông thõng bên cạnh của anh.

Xe rẽ vào một khúc quặt, trước mặt chính là nhà của Trình Triệt.

Lục Thời Duyên dừng xe ở ven đường: “Chúng ta dừng xe ở chỗ này, tránh để mẹ em nhìn thấy.”

Vừa rồi Trình Triệt cũng lo lắng vấn đề này, nghe thấy anh nói vậy, cô lập tức cảm kích dán lên người anh hôn một cái: “Cảm ơn anh.”

Lục Thời Duyên khẽ xoa cổ cô, vuốt ve giống như đang cưng nựng một chú cún con: “Được rồi, em về nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”

Sau khi Trình Triệt về nhà thì ngày nào cũng tác oai tác quái, còn theo Trình Vân Hoa đi chơi mạt chược với hội chị em bạn dì của bà.

Trình Triệt nhớ bài rất rõ, ai đánh con nào, ai cầm con nào cô đều biết rất rõ ràng, thế nên cũng giúp Trình Vân Hoa thắng được không ít tiền. Trình Vân Hoa rất hưởng thụ chuyện này, tạm thời tha thứ chuyện cô yêu sớm.

Thời khắc cuối năm đang đến gần.

Trình Triệt theo Trình Vân Hoa trở về thăm ông ngoại. Trình Gia Sâm đã lâu không được gặp cháu gái, giờ gặp thì yêu chiều không dứt, trong bữa ăn cũng liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát cô: “Cháu không ăn nữa, cháu không ăn được nữa đâu, mặt cháu bây giờ đã tròn xoe rồi.” Trình Triệt âu sầu từ chối, trước đây mặt cô còn có góc cạnh một chút, bây giờ đã có chút da thịt rồi.

“Cứ ăn đi, béo một chút mới đáng yêu.” Trình Gia Sâm cười híp mắt, khẽ uống một ngụm trà, vô cùng hài lòng với thành quả chăn nuôi này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Số ký tự: 0