.2: Bữa Tiệc Gi...
Thỏ Mỹ
2024-08-01 00:28:50
Trình Triệt nghe anh ta nói thế thế thì khinh thường liếc anh ta một cái: “Mẹ tôi biết từ lâu rồi.”
“Vậy thì anh nói cho ông ngoại em, không biết ông ấy có giận dữ không?”
“Ông tôi có giận hay không thì không biết, chỉ biết là ông tôi sẽ mắng anh là kẻ lắm chuyện.” Trình Triệt thực sự không hiểu: “Tôi có thù oán gì với anh à? Sao anh cứ bám lấy tôi thế?”
“Anh chỉ tò mò mà thôi, không biết người Lục Thời Duyên thích có gì đặc biệt.” Tô Duy nhìn thẳng vào Trình Triệt.
Trình Triệt không ăn nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Đến tận khi sắp khai tiệc thì Lục Thời Duyên mới đến.
“Xin lỗi, anh có chút việc nên đến trễ.” Lục Thời Duyên ngồi xuống bên cạnh Trình Triệt. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là “con nhà người ta”, làm gì cũng được khen ngợi không ngớt.
Tô Duy thấy thế thì vô cùng khó chịu, đều là người ưu tú, sao không ai khen anh ta chứ?
Trình Triệt gật đầu, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bữa cơm này Trình Triệt rất khó nuốt, cô không dám tỏ ra thân thiết với Lục Thời Duyên, nhưng Lục Thời Duyên lại rất thản nhiên, còn hỏi cô có muốn uống nước trái cây không.
“Nghe nói hôm trước em Trình Triệt bị thầy Trương gọi đến phòng làm việc, không biết có chuyện gì không? Tô Duy đột nhiên lên tiếng.
Trình Triệt căng thẳng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “À, lần trước thi đứng thứ nhất nên thầy Trương gọi tôi đến văn phòng, nói cố gắng giữ vững vị trí này.”
Định làm khó dễ cô nhưng cuối cùng lại không được, Tô Duy hơi ngại ngùng.
Ông cụ Lục cười ha ha: “Thế là Duyên Duyên có đối thủ cạnh tranh rồi.”
Mẹ Tô Duy cười: “Trình Triệt, nếu cháu rảnh thì có thể đến nhà dì chơi, kèm cho Tô Duy nhà dì nữa.”
Trình Triệt gật đầu: “Vâng ạ.”
Tô Duy bắt đầu hối hận, thành tích của anh ta không được tốt lắm.
Trình Triệt ăn xong thì đứng dậy rời đi, Tô Duy thấy vậy thì cũng nhanh chóng bám theo.
Lục Thời Duyên thấy thế thì nhíu chặt lông mày.
“Sao anh cứ theo tôi thế?” Trình Triệt rẽ vào hành lang, tức giận nói.
Tô Duy cuối cùng cũng thu nụ cười giả tạo lại, anh ta nhún vai bước lên: “Em tưởng anh có hứng thú với em à? Mẹ anh trước khi đến đã dặn dò anh, nhất định phải theo đuổi em, để sau này mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà Tô Trình sẽ càng thêm khăng khít.”
Trình Triệt không nhịn được bật cười: “Anh mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, đừng có tự nghĩ mình là nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết nữa. Bây giờ là thế kỷ 21, thời đại yêu đương và hôn nhân tự do.”
Tô Duy cười nhạt: “Em thực sự cho rằng chúng ta được tự do à?” Anh ta ghé sát vào cô: “Đừng nói em, ngay cả Lục Thời Duyên cũng không có tự do đâu. Với xuất thân của cậu ta, hôn nhân cũng chỉ là công cụ mà thôi.”
Trình Triệt ngơ người.
Cô chắc chắn mình có tự do, Trình Gia Sâm và Trình Vân Hoa không bao giờ ép cô phải làm bất cứ chuyện gì, nhưng Lục Thời Duyên...
Quên đi, hình như bây giờ quan tâm chuyện này hơi sớm.
Tô Duy thấy cô ngẩn người thì lập tức cúi sát lại gần cô, anh ta chỉ muốn hù dọa cô một chút chứ hoàn toàn không có ý gì khác.
Nhưng Trình Triệt không khỏi sợ hãi.
Cô vô thức nâng đầu gối lên, nhắm thẳng vào bộ phận yếu ớt của đối phương mà tấn công. Tô Duy đau đến mức không nói thành lời, liên tiếp lùi về phía sau.
“Trình Triệt! Tôi fuck cả nhà cô!” Anh ta cúi gập người, không nhịn được mắng một câu.
Lúc này Trình Triệt mới phát hiện hình như mình ra tay quá nặng.
“Anh không sao chứ?” Cô bước tới.
Tô Duy lùi lại phía sau, va chạm mạnh khiến mấy chậu hoa trên đầu lung lay.
Một chậu hoa rơi xuống ngay chỗ đầu Trình Triệt.
Tô Duy nghiến răng nghiến lợi, một tay kéo Trình Triệt về phía mình, chậu hoa rơi ngay chỗ cô vừa đứng, các mảnh sứ vỡ tung tóe.
Trình Triệt đơ người, cô còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi thì ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thời Duyên đứng dưới cầu thang, hai tay đút túi quần, nhìn hai người phía này.
“Vậy thì anh nói cho ông ngoại em, không biết ông ấy có giận dữ không?”
“Ông tôi có giận hay không thì không biết, chỉ biết là ông tôi sẽ mắng anh là kẻ lắm chuyện.” Trình Triệt thực sự không hiểu: “Tôi có thù oán gì với anh à? Sao anh cứ bám lấy tôi thế?”
“Anh chỉ tò mò mà thôi, không biết người Lục Thời Duyên thích có gì đặc biệt.” Tô Duy nhìn thẳng vào Trình Triệt.
Trình Triệt không ăn nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Đến tận khi sắp khai tiệc thì Lục Thời Duyên mới đến.
“Xin lỗi, anh có chút việc nên đến trễ.” Lục Thời Duyên ngồi xuống bên cạnh Trình Triệt. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là “con nhà người ta”, làm gì cũng được khen ngợi không ngớt.
Tô Duy thấy thế thì vô cùng khó chịu, đều là người ưu tú, sao không ai khen anh ta chứ?
Trình Triệt gật đầu, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bữa cơm này Trình Triệt rất khó nuốt, cô không dám tỏ ra thân thiết với Lục Thời Duyên, nhưng Lục Thời Duyên lại rất thản nhiên, còn hỏi cô có muốn uống nước trái cây không.
“Nghe nói hôm trước em Trình Triệt bị thầy Trương gọi đến phòng làm việc, không biết có chuyện gì không? Tô Duy đột nhiên lên tiếng.
Trình Triệt căng thẳng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “À, lần trước thi đứng thứ nhất nên thầy Trương gọi tôi đến văn phòng, nói cố gắng giữ vững vị trí này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Định làm khó dễ cô nhưng cuối cùng lại không được, Tô Duy hơi ngại ngùng.
Ông cụ Lục cười ha ha: “Thế là Duyên Duyên có đối thủ cạnh tranh rồi.”
Mẹ Tô Duy cười: “Trình Triệt, nếu cháu rảnh thì có thể đến nhà dì chơi, kèm cho Tô Duy nhà dì nữa.”
Trình Triệt gật đầu: “Vâng ạ.”
Tô Duy bắt đầu hối hận, thành tích của anh ta không được tốt lắm.
Trình Triệt ăn xong thì đứng dậy rời đi, Tô Duy thấy vậy thì cũng nhanh chóng bám theo.
Lục Thời Duyên thấy thế thì nhíu chặt lông mày.
“Sao anh cứ theo tôi thế?” Trình Triệt rẽ vào hành lang, tức giận nói.
Tô Duy cuối cùng cũng thu nụ cười giả tạo lại, anh ta nhún vai bước lên: “Em tưởng anh có hứng thú với em à? Mẹ anh trước khi đến đã dặn dò anh, nhất định phải theo đuổi em, để sau này mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà Tô Trình sẽ càng thêm khăng khít.”
Trình Triệt không nhịn được bật cười: “Anh mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, đừng có tự nghĩ mình là nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết nữa. Bây giờ là thế kỷ 21, thời đại yêu đương và hôn nhân tự do.”
Tô Duy cười nhạt: “Em thực sự cho rằng chúng ta được tự do à?” Anh ta ghé sát vào cô: “Đừng nói em, ngay cả Lục Thời Duyên cũng không có tự do đâu. Với xuất thân của cậu ta, hôn nhân cũng chỉ là công cụ mà thôi.”
Trình Triệt ngơ người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chắc chắn mình có tự do, Trình Gia Sâm và Trình Vân Hoa không bao giờ ép cô phải làm bất cứ chuyện gì, nhưng Lục Thời Duyên...
Quên đi, hình như bây giờ quan tâm chuyện này hơi sớm.
Tô Duy thấy cô ngẩn người thì lập tức cúi sát lại gần cô, anh ta chỉ muốn hù dọa cô một chút chứ hoàn toàn không có ý gì khác.
Nhưng Trình Triệt không khỏi sợ hãi.
Cô vô thức nâng đầu gối lên, nhắm thẳng vào bộ phận yếu ớt của đối phương mà tấn công. Tô Duy đau đến mức không nói thành lời, liên tiếp lùi về phía sau.
“Trình Triệt! Tôi fuck cả nhà cô!” Anh ta cúi gập người, không nhịn được mắng một câu.
Lúc này Trình Triệt mới phát hiện hình như mình ra tay quá nặng.
“Anh không sao chứ?” Cô bước tới.
Tô Duy lùi lại phía sau, va chạm mạnh khiến mấy chậu hoa trên đầu lung lay.
Một chậu hoa rơi xuống ngay chỗ đầu Trình Triệt.
Tô Duy nghiến răng nghiến lợi, một tay kéo Trình Triệt về phía mình, chậu hoa rơi ngay chỗ cô vừa đứng, các mảnh sứ vỡ tung tóe.
Trình Triệt đơ người, cô còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi thì ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thời Duyên đứng dưới cầu thang, hai tay đút túi quần, nhìn hai người phía này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro