Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!

Bị bắt

2024-12-26 11:25:16

Tần Thế Nam nhìn cô, ánh mắt không rời, sự kiên quyết trong anh vẫn không hề giảm đi. Anh bước gần hơn, giọng nói trầm nhưng chắc nịch: "Dù là ai cũng được, chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau mà. Em không phải người sẽ vì danh lợi mà làm chuyện đó, nói với anh đi, là họ ép buộc em, đúng không ? "

Tinh Dương quay mặt đi, sự bực bội và tuyệt vọng lộ rõ trong ánh mắt. Cô biết, dù có giải thích thế nào, anh cũng sẽ không hiểu được. Đối với cô, những gì đã qua không thể thay đổi, và tương lai cô đã sắp xếp cho chính mình là điều duy nhất quan trọng.

"Anh không hiểu đâu," cô thì thầm, "và anh sẽ không bao giờ hiểu được."

Tần Thế Nam bước đến, dừng lại trước mặt cô. "Vậy thì em giải thích đi, em nói anh sẽ tin mà

Tinh Dương nhìn anh, đôi mắt đầy mâu thuẫn. Cô cắn chặt môi, như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Một phần trong cô muốn nói ra tất cả, nhưng phần khác lại muốn giữ kín.

Em..."

Đoàng*

Đột nhiên, tiếng súng nổ vang rền phá vỡ không khí yên tĩnh, tiếp theo là những tiếng la hét hoảng loạn vang lên từ khắp nơi. Bên ngoài, hàng chục chiếc xe bất ngờ xuất hiện, bao vây toàn bộ khách sạn.

Tinh Dương lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Ánh mắt cô lóe lên sự cảnh giác, không hề chần chừ, cô đẩy mạnh Tần Thế Nam vào một góc khuất.

"Đừng ra ngoài!" Cô ra lệnh, giọng nói đầy quyết đoán.

Nhưng chưa kịp quay người bỏ đi, một nhóm người áo đen đeo mặt nạ đã xông tới. Chúng di chuyển nhanh chóng và đầy chuyên nghiệp, bao vây lấy cô trong nháy mắt.

"Tinh Dương!" Anh hét lên, nhưng tiếng gọi của anh bị nhấn chìm bởi tiếng ồn bên ngoài.

Đôi mắt anh đầy hoảng hốt và phẫn nộ khi nhìn thấy mấy gã áo đen bịt mặt kéo cô lên một chiếc xe tải màu đen đang chờ sẵn. Cô không hề chống cự, nhưng dáng vẻ lạnh lùng và bình tĩnh của cô càng khiến anh cảm thấy bất an.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Thế Nam không thể đứng yên thêm giây nào. Anh lao ra khỏi khách sạn, bất chấp sự nguy hiểm đang chực chờ.

"Thế Nam, đừng! Nguy hiểm lắm!" Dương Nhã Linh, đang run rẩy ẩn nấp sau bàn ăn, hét lớn, cố gắng ngăn cản con trai.

Nhưng anh chẳng hề để tâm. Đôi chân anh như được tiếp thêm sức mạnh, lao nhanh về phía cổng. Khi đến nơi, ánh mắt anh lập tức bắt gặp cảnh tượng khiến tim anh thắt lại: Tinh Dương đang bị những gã áo đen áp giải lên chiếc xe tải.

Cô vùng Vẫy, ánh mắt đầy bất lực nhưng vẫn kiên định. Trước khi cánh cửa xe đóng sập, cô hướng về anh, đôi tay bị giữ chặt nhưng vẫn cố làm một vài động tác, như muốn truyền tải điều gì đó.

"Thả cô ấy ra!" Tần Thế Nam gào lên, giọng nói pha lẫn sự tức giận và tuyệt

vọng.

Đáp lại anh, những kẻ áo đen xả một loạt đạn lên trời, âm thanh sắc lạnh vang vọng trong không gian, buộc anh phải khựng lại. Chiếc xe tải rồ ga, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, để lại anh đứng đó, nắm chặt tay đến mức run rẩy.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bao quanh khách sạn để tiến hành điều tra. Những tiếng nói bàn tán xen lẫn sự căng thẳng bao trùm cả không gian. Từng nhân chứng được lấy lời khai, nhưng tất cả chỉ có thể lắc đầu, không ai biết rõ nhóm người áo đen kia là ai và lý do chúng hành động táo tợn như vậy.

Tần Gia Hào xuất hiện với vẻ mặt trầm trọng. Ông nhìn quanh hiện trường, sau đó lên tiếng:

"Dù là mâu thuẫn trong làm ăn cũng không tới mức này. Đây rõ ràng không phải hành động bộc phát mà đã được lên kế hoạch từ trước.

Viên đội trưởng cảnh sát gật đầu, đồng tình:

"Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, thưa ông Tần. Nhóm này hoạt động rất chuyên nghiệp, vũ khí cũng không phải hạng thường. Chúng tôi sẽ truy lùng ngay, nhưng ông có nghĩ việc này liên quan đến gia đình ông không?"

Tần Thế Nam, vẫn còn thất thần nhưng ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, anh thì thầm chỉ một mình bản thân có thể nghe thấy. "Không phải vì Tần gia. Mục tiêu của chúng là cô ấy"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Thế Vỹ lặng lẽ quan sát em trai, ánh mắt như một màn sương mờ che giấu những suy nghĩ thâm sâu. Anh đã nhận ra từ lâu giữa Thế Nam và Tinh Dương có điều gì đó không bình thường, nhưng việc cô dám phản bội Hắc Vũ Bang vẫn khiến anh bất ngờ. Khi nhận được thông báo từ Lý Tường Vũ, anh không khỏi kinh ngạc. Tuy nhiên, lời cam kết của ông ta rằng Tinh Dương sẽ không bị tổn hại, chỉ đơn thuần là rời khỏi nhà họ Tần, đã khiến anh yên tâm phần nào.

“Chỉ cần cô ấy rời khỏi khỏi Tần gia, tránh ca Tần Thế Nam mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo” anh thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên. “Khi Tần Lĩnh rơi vào tay mình, lúc đó cô ấy sẽ thuộc về mình mà không cần phải lo ngại bất cứ điều gì."

Đang mải đắm chìm trong những toan tính riêng, Tần Thế Vỹ bất giác cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đang hướng về mình. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng phải ánh nhìn sắc bén của Thế Nam.

“Anh” Tần Thế Nam cất tiếng, giọng nói trầm nhưng đầy kiên quyết, phá vỡ bầu không khí im lặng. “Tinh Dương bị bắt, nhưng anh trông có vẻ bình thản quá"

Tần Thế Vỹ thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh mỉm cười nhạt, như thể câu hỏi của Thế Nam chẳng mảy may làm anh bận tâm. "Bình thản? Vì anh tin rằng chuyện này sẽ sớm được giải quyết. Còn em thì sao? Có vẻ hơi kích động nhỉ?"

Thế Nam không trả lời ngay, ánh mắt anh càng sâu, như muốn xuyên thấu suy nghĩ của anh trai mình. “Có phải là anh đã biết điều gì mà em không biết?”

Tần Thế Vỹ chỉ nhướng mày, không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Thế Nam, dù trẻ tuổi, nhưng không phải là kẻ dễ bị qua

mặt.

Tinh Dương bị áp giải ra khỏi thành phố, cả người bị trói chặt, ngồi trong góc xe tối tăm. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm đám người Hắc Vũ Bang xung quanh, ánh lửa giận và uất ức cháy bùng lên.

" Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi không biết tại sao số hàng lại biến mất!" Cô nghiến răng, giọng nói cố giữ bình tĩnh nhưng đầy căm phẫn.

Một gã trong số đó quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như dao sắc. Hắn bất ngờ giáng một cái tát mạnh vào mặt cô, khiến cô lảo đảo.

" Im miệng, con đàn bà! Mày có biết số hàng đó đáng giá bao nhiêu không?" Gã rít lên, ánh mắt đầy khinh bỉ. "Số tiền đó đủ mua mười cái mạng như mày. Mày cứ chuẩn bị mà giải thích với ông chủ!"

Tinh Dương cắn chặt răng, má nóng rát nhưng ánh mắt cô vẫn không hề tỏ ra yếu đuối. Trong lòng cô thầm hứa, nếu thoát khỏi đây, nhất định sẽ khiến bọn chúng trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!

Số ký tự: 0