Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!

Lỡ hẹn

2024-12-26 11:25:16

Không đợi Thụy Anh trả lời, anh quay người đi, bước đến gần Tinh Dương. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hơi nghiêng đầu nhìn quyển sách trên tay cô, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Sách gì mà say sưa thể? Không thấy tàu đang lắc mạnh à?"

Tinh Dương ngẩng lên, ánh mắt thản nhiên, không dấu vẻ cảnh giác.

“Đừng nghĩ chỉ có anh chịu đựng giỏi chứ.”

Tần Thế Nam cười nhẹ, lông mày hơi nhướng lên:

“Anh là vì đã quen với nước... chẳng lẽ em cũng vậy?”

Tinh Dương nghe anh hỏi thì lặng người, cô nở nụ cười không chút sắc thái:

“Có lẽ là do thể trạng tốt.

Tần Thế Nam nghe câu trả lời ấy có vẻ không hài lòng lắm, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm. Anh chỉ liếc nhìn cô một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong mắt cô, trước khi thở dài và quay mặt ra ngoài, nhìn vào khoảng không vô định ngoài biển cả.

Lúc trở về đến Tần gia, Tần Thế Nam giúp mọi người mang vali xuống xe, nhưng chủ yếu trong đầu anh chỉ là muốn giúp cô. Anh thực sự không muốn người khác chú ý đến mình nên chỉ có thể làm một cách kín đáo, hết sức tự nhiên. Anh sợ rằng nếu quá lộ liễu sẽ khiến Tinh Dương khó xử hoặc làm rạn nứt thêm mối quan hệ của họ. Vì vậy, mỗi hành động của anh đều được cân nhắc, nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một sự tình cờ trong lúc giúp đỡ.

Chỉ là sau đó, một bàn tay khác giữ lấy chiếc vali của cô. "Để anh làm cho." Tần Thế Vỹ xuất hiện nhanh chóng cầm lấy đồ của cô mang đi, và Tần Thế Nam dù không tình nguyện nhưng cũng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt thoáng chút chần chừ trước khi để cho Thế Vỹ giúp đỡ.

Lê Thụy Anh đẩy chiếc vali trong tay về phía Tần Thế Nam, khế nhướn mày nhìn anh với vẻ chờ đợi. "Anh Thế Nam, giúp em với nhé?" Giọng cô nũng nịu như muốn che giấu điều gì đó, ánh mắt liếc nhanh về phía Tinh Dương đang đứng gần đó.

Tần Thế Nam nhìn cô một lúc rồi thở dài, lắc đầu nhẹ. "Đưa cho anh" anh nói, giọng không mấy hào hứng.

Tinh Dương đi phía trước, Tần Thế Vỹ theo sau, giúp cô mang vali vào phòng. Khi đến nơi, anh cẩn thận khóa cửa lại rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt quan tâm. "Mọi chuyện ổn chứ?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng như muốn chắc chắn rằng mọi chuyện trên đảo xảy ra suôn sẻ.

Tinh Dương nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, giọng nói không giấu vẻ bực bội:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh nên nói cho tôi biết trước chứ! Anh có biết làm thể trước mặt bao nhiêu người nguy hiểm thể nào không? Lỡ bị phát hiện..."

Tần Thế Vỹ nhướng mày, giọng điềm tĩnh:

"Em thông minh như vậy mà sao lại sợ bị phát hiện? Hay là em sợ phải hành động trước mặt người khác?"

Tinh Dương hất nhẹ đầu, ánh mắt sắc bén:

"Anh bớt ra vẻ thông minh với tôi đi! Chúng ta đã đồng ý chỉ hợp tác, ngoài ra những chuyện khác không can thiệp vào. Anh hiểu không?"

Tần Thế Vỹ kìm nén cơn tức, cố gắng bình tĩnh:

“Em muốn chơi thì tìm bất kỳ ai khác, sao phải là Tần Thế Nam? Nó là.”

Tinh Dương ngắt lời anh, giọng lạnh lùng:

“Tần Thế Nam không là gì của anh hết, anh nên nhớ rõ mình vốn mang họ gì mới phải."

Tinh Dương đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tần Thế Vỹ. Cô không giấu được sự bực tức trong giọng nói, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. “Nếu anh có vấn đề với cách tôi sống, đó là chuyện của anh. Tôi không cần phải giải thích cho anh lý do tôi chọn ai để chơi đùa. Nếu anh không hài lòng thì nói Lý Tưởng Vũ bảo người khác đến thay thế."

Tần Thế Vỹ nghiến răng, đôi mắt anh lóe lên sự khó chịu. “Em đang cố chơi đùa với tình cảm của Tần Thế Nam. Em biết rõ điều đó không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn ảnh hưởng đến cả đạu cuộc mà đúng không?”

“Đừng vẽ ra cái lý do cao thượng ấy,” Tinh Dương cười khẩy. " Nhiệm vụ của tôi là giúp anh giành lấy quyền thừa kế Tần Lĩnh, còn thứ khác...anh bớt để tâm đi."

Tần Thế Vỹ nhìn cô bước đi, đôi mắt ánh lên vẻ ngỡ ngàng và bối rối. Anh định mở miệng, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thôi. Thế rồi, chỉ còn lại tiếng khóa cửa lách cách vang lên trong sự im lặng.

Tinh Dương bước vào phòng sách, khóa cửa lại sau lưng mình. Cô tựa lưng vào cánh cửa, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại sau cuộc đối đầu căng thẳng.

“Cố lên, Tinh Dương” cô tự nhủ, gạt đi những suy nghĩ miên man. “Chỉ còn một chút nữa thôi, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Sau lần tranh luận gay gắt đó, mối quan hệ giữa Tinh Dương và Tần Thế Vỹ càng trở nên căng thẳng. Cô luôn giữ vẻ ngoài hoàn hảo khi phải xuất hiện trước người khác, đóng vai người vợ hiền thục, hòa thuận. Nhưng mỗi khi cánh cửa đóng lại, Tinh Dương lạnh lùng bỏ mặc Tần Thế Vỹ, như thể anh không hề tồn tại trong cuộc sống của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Thế Vỹ dần cảm nhận được sự xa cách đó. Anh không thể phủ nhận rằng mình có chút khó chịu, nhưng cũng không dám nói ra. Những cảm xúc lẫn lộn giữa trách nhiệm, tham vọng và... một thứ cảm giác mơ hồ nào đó dành cho Tinh Dương khiến anh không thể hiểu nổi chính mình.

Một buổi chiều, khi Tinh Dương vừa dọn dẹp bàn làm việc chuẩn bị ra về thì điện thoại rung lên. Cô mở ra, nhìn thấy tin nhắn từ Tần Thế Nam:

[Ra về cùng đi ăn tối nhé.]

Tinh Dương nhíu mày, cảm giác quen thuộc lại ập đến. Anh ngày càng táo bạo, chẳng hề che giấu ý định của mình. Đang định gõ vài chữ từ chối, tin nhắn thứ hai đã nhanh chóng xuất hiện:

[ Đừng lo, anh sẽ nói là gặp đối tác.]

Cô bật cười, cảm giác vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Anh luôn biết cách tìm ra lý do để cả hai được gần nhau

Tinh Dương suy nghĩ một lát rồi đáp lại: [ Được ]

Ở đầu dây bên kia, Tần Thế Nam mỉm cười. Anh biết, chỉ cần kiên trì, dù bức tường mà cô dựng lên có cao đến đâu, anh cũng sẽ tìm được cách bước qua.

Tinh Dương tan tầm trước, cô đang đứng chờ ở cổng công ty thì một chiếc xe màu đen bóng loáng bất ngờ lướt tới. Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô, cửa sổ từ từ hạ xuống, để lộ ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông bên trong.

“Lên xe” giọng người đó trầm và cứng, không giống một lời mời mà như mệnh lệnh.

Tinh Dương khựng lại một giây, trong mắt thoáng qua sự bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn bước lên xe mà không nói gì.

Từ xa, Tần Thế Nam vừa đi ra khỏi tòa nhà, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng đó. Đôi mắt anh trầm xuống, gương mặt vốn lạnh lùng nay lại thêm phần u tối.

Chưa kịp bước đến, điện thoại trong túi rung lên. Anh rút ra xem, trên màn hình là tin nhắn từ Tinh Dương:

[Xin lỗi, em bận việc. Chúng ta hẹn lại lần sau.]

Đôi tay anh siết chặt lấy điện thoại, ánh mắt dõi theo chiếc xe đã chạy xa dần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!

Số ký tự: 0