Chương 100
Diệp Sáp
2024-09-04 07:11:37
Sang ngày thứ hai Hiểu Hiểu mới khá hơn một chút, nàng nhận được điện thoại của đạo diễn Vương, trong điện thoại, đạo diễn Vương ấp a ấp úng, Hiểu Hiểu ngồi ở trên giường, kim truyền bên tay phải vẫn còn đang nhỏ giọt, bờ môi khô khốc: "Đạo diễn Vương, có chuyện gì ông cứ nói đi, tôi chịu được mà."
Trải qua một vòng điều tra, các ban ngành tràn vào, cư dân mạng điên cuồng oanh tạc, trường học cũng phải chịu áp lực rất lớn từ xã hội. Ảnh hưởng từ chuyện của Hiểu Hiểu thực sự quá lớn, dư luận càng ngày càng phát tán nhanh hơn, xung quanh trường học còn có những "người tình nguyện" trên mạng đến tham quan, còn mang cả trứng gà và nước bẩn đến ném, ồn ào vô cùng, thậm chí còn có cư dân mạng tặng hẳn vòng hoa cho Hiểu Hiểu bày ở cổng trường học, sau khi trường học báo cảnh sát, những "người tình nguyện" kia lại tung ảnh của những cảnh sát chấp hành nhiệm vụ lên mạng, nói bọn họ chấp pháp một cách thô bạo, lại còn nói phía bên trên có người che chở Hiểu Hiểu, trường học phải nghênh đón những làn sóng ầm ĩ từ thủy quân trên mạng, một đợt lại một đợt, không ngừng không nghỉ.
Đạo diễn Vương nhân lúc Hiểu Hiểu chưa trở lại trường học, ông ấy nói hết tất cả cho hiệu trưởng, hiệu trưởng vốn đang bị bộ Giáo dục thẩm tra đến mức đầu óc cũng trướng lên, nghe đạo diễn Vương nói như vậy, hai tay ông chắp ở sau lưng nhìn đội bảo vệ đang dẹp loạn những người trẻ tuổi nhốn nháo ngoài kia, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Tôi dạy dỗ học sinh cả một đời, không ngờ trong tay lại có một học sinh là anh hùng vô danh như vậy."
Lời của ông ấy làm cho đạo diễn Vương vốn đã chuẩn bị tinh thần gánh chịu những hậu quả xấu nhất ngây ngẩn cả người, ông ấy ngơ ngác nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng xoay người lại, ông ấy đã là một người già gần bảy mươi tuổi rồi, năm nay, là năm cuối cùng ông còn ở trường học này.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đầu chiếu vào, hắt ánh nắng lên người hiệu trưởng, mái tóc bạc trên đầu như chất chứa năm tháng tang thương: "Người như vậy không nên bị phụ lòng."
...
Hiểu Hiểu đã chuẩn bị để quay trở lại phối hợp với trường học rồi. Dù sao thì nàng cũng chưa tốt nghiệp, vẫn còn là sinh viên, về tình về lý, trường học có yêu cầu, nàng cũng nên trở về, mặc dù, nàng cũng không cho là bản thân có cái gì cần phải khai báo nữa.
Hôm qua lãng phí nguyên ngày, sau khi Hiểu Hiểu đứng lên thì nhìn thấy Tô Thu Vân đang ngủ gà ngủ gật ở một bên, mẹ nàng già rồi, bôn ba vất vả, cùng nàng chịu đựng nhiều ngày như vậy, là ai cũng không chịu nổi.
Nàng nhìn chằm chằm Tô Thu Vân nhìn một hồi, vành mắt ướt át, vừa ngước mắt lên, ở ngoài cửa, là đại tiểu thư đang cầm điện thoại nhỏ giọng nói gì đó.
Từ sau khi trở lại, dường như Tần Di không được nghỉ ngơi chút nào, vẫn luôn vì chuyện của Hiểu Hiểu mà bôn ba, nếu quả thực không chịu được, cô sẽ uống một cốc cà phê rồi tiếp tục.
Chuyện này liên quan đến quá nhiều người, ngay cả khi có sức người và sức của hùng mạnh, nhưng muốn điều ra rõ ngọn ngành thì cũng không phải chuyện đơn giản.
Cô không chỉ muốn lột trần khuôn mặt của những kẻ đã hại Hiểu Hiểu mà còn muốn cho những kẻ đó phải trả giá thê thảm.
Lưu Vạn Niên cùng Lưu Phương cũng không nhìn nổi, khuyên cô đi nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ đại tiểu thư đang chạy đua với thời gian, sao cô có thể nhắm mắt đây? Cô lạnh mặt một cái, không ai dám nói gì nữa, hai anh em chỉ có thể hi vọng bà chủ mau tỉnh lại, đến quản cô.
Sau khi Hiểu Hiểu tỉnh lại không bao lâu thì cô nhận được điện thoại, trong điện thoại, thanh âm trầm thấp của Mag vang lên: "Tần, cậu biết rõ đây là một cạm bẫy."
Cô ấy đi thẳng vào vấn đề: "Cậu biết không? Bây giờ trong Nam Dương đang lan truyền về quan hệ giữa cậu và Mục Hiểu Hiểu."
Mặc dù chỉ là chút lời đồn bóng gió, nhưng làm cho cấp cao chấn động. Bây giờ ở trong nước, danh dự ở trong doanh nghiệp quan trọng nhất, nếu như bị lời ra tiếng vào, vậy thì mặc cho trước đây doanh nghiệp có phát đạt, kinh doanh trôi chảy như thế nào cũng sẽ chìm ngập trong sự xôn xao của dư luận.
Mà những hành động gần đây của Tần Di làm cho những ông lớn của ban giám đốc trước kia vốn dĩ luôn có thái độ mập mờ, không quyết thì hiện tại rối rít nhìn về phía Tần Hải Long.
Nếu như quả thật giống như trong tin đồn, đại tiểu thư nhà họ Tần thích một cô gái, cô gái này lại còn là "Người độc ác", "Thứ rác rưởi của xã hội" mà cư dân mạng đang bàn tán, vậy những ảnh hưởng sau này không phải là thứ mà Nam Dương có thể thừa nhận.
Mục Hiểu Hiểu đối với đại tiểu thư mà nói là người quan trọng nhất, là mạng của cô.
Nhưng đối với ban quản lý mà nói, chỉ có lợi ích là trên hết, tình cảm của một người ở trước mặt lợi ích của tập thể, tất phải lùi bước.
Đối mặt với chất vấn của Mag, Tần Di yên lặng, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới hình ảnh khi còn bé, lúc Mag rời đi còn ngoéo tay cô.
"Tần, cậu chờ mình, mình nhất định sẽ trở về, chớ quên mình, mình vĩnh viễn là bạn thân nhất của cậu."
Có vài đoạn tình cảm, có vài người, theo năm tháng trôi qua, theo sự hao mòn của xã hội, càng ngày càng xa.
Tần Di yên lặng làm cho Mag cũng yên lặng theo, không biết qua bao lâu, Mag nhẹ nhàng hỏi: "Tần, đây chính là lựa chọn của cậu sao?"
Lông mi của đại tiểu thư nhẹ nhàng chớp động, môi đỏ mọng khẽ mở: " Đúng, đây chính là lựa chọn của mình."
Từ đầu đến giờ, trừ khi đến tận cùng của tương lai, cô cũng sẽ không thay đổi.
Bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, yên lặng lâu dài, rất an tĩnh, im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Không biết qua bao lâu, Mag sâu kín nói: "Vậy thì chúc cậu hạnh phúc."
Thân là bạn bè duy nhất của Tần Di, cô ấy nên luôn hiểu cho cô, hỏi như vậy, là vì sự giãy giụa không cam chịu cuối cùng trong lòng mình.
Tình yêu ở trong cái giới này, Mag gặp được quá nhiều, hôm nay tình ý triền miên, ngày mai ở trước lợi ích lại trở thành không đáng giá, khiến cho người ta cảm thấy thật nực cười.
Từ trên góc độ lý tính, cô ấy rất khó chịu cho tình cảm của Tần Di, thế nhưng nếu đứng trên góc độ tình cảm, cô ấy lại vô cùng hâm mộ Hiểu Hiểu.
Cúp điện thoại.
Tần Di xoay người, nhìn thấy Hiểu Hiểu từ bên trong đi ra, Hiểu Hiểu nhìn cô, nâng tay lên đặt nhẹ lên môi một cái: "Suỵt."
Tô Thu Vân còn đang ngủ, không nên ồn ào phiền đến bà.
Ánh mắt đại tiểu thư sâu đậm nhìn Hiểu Hiểu, không nháy một cái nhìn chằm chằm nàng.
Hiểu Hiểu đi tới, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô.
Đại tiểu thư trầm mặc chốc lát, cô cũng nâng tay lên, ôm lấy Hiểu Hiểu.
Nhẹ nhàng ôm.
Chất chứa chua xót vô tận.
Thật ra thì đại tiểu thư đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi Hiểu Hiểu thức dậy, thời điểm nàng thức dậy có lẽ sẽ là lúc cô muộn phiền đến điên mất.
Mặc dù mọi người đã cố gắng để nàng cách xa điện thoại, cách xa mạng xã hội, nhưng có vài thứ, không phải là chuyện mà bạn có thể ngăn cản.
Chuyện như vậy, cho dù rơi trên người ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, thống khổ không dứt, trong tình huống xấu nhất, thậm chí đại tiểu thư còn muốn giấu hết đồ vật sắc nhọn trong nhà đi, ngay cả cửa sổ cũng dán lại.
Cô không thể mất đi Hiểu Hiểu được.
Hiểu Hiểu ôm đại tiểu thư, ngửi được mùi đàn hương làm người ta yên tâm trên người cô, nhẹ giọng nói: "Chị ngủ một lát đi mà."
Đại tiểu thư mím môi, nhìn nàng, trong mắt đều là lo lắng.
Hiểu Hiểu nhìn cô, nắm cánh tay cô đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng nói: "Chị không cần lo lắng cho em, em có thể, chỉ cần giải tỏa một chút là được rồi."
Nàng là ai kia chứ.
Nàng là người từ nhỏ đã phải trải qua không biết bao nhiêu là chia ly, phản bội, lừa dối...
Nàng cũng đã quen rồi.
Càng như vậy, trong lòng đại tiểu thư càng khó chịu, Hiểu Hiểu dắt tay cô, đưa cô tới bên ghế sa lon, kéo đại tiểu thư ngồi xuống.
Nàng dụ dỗ Tần Di: "Ngoan, chị cứ như vậy, trong lòng em khó chịu."
Nàng đã rất khó chịu rồi, đại tiểu thư không đành lòng nghe nàng nói như vậy.
Cô nghe lời gối lên chân Hiểu Hiểu, nghiêng người nằm xuống.
Lưu Vạn Niên đang ở trong phòng sách bận rộn sau khi ra ngoài thấy cảnh tượng như vậy, anh lặng lẽ lùi về, ánh mắt ướt át.
Đây chính dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu đi.
Hai con người tràn đầy mệt mỏi, tựa sát vào nhau liếm vết thương, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn có tấn công tới, cũng không cách nào làm các cô dao động dù chỉ là một chút.
Tay Hiểu Hiểu nhẹ nhàng xoa bóp chân đại tiểu thư, giống như là trước kia khi đại tiểu thư còn chưa hồi phục vậy, chẳng qua là thủ pháp càng thêm thành thạo, động tác càng thêm dịu dàng.
Ở dưới sự nhẹ nhàng của nàng, tinh thần đại tiểu thư cuối cùng cũng buông lỏng, huyệt thái dương của cô hôm nay vẫn luôn đau đơn, đã đạt đến mức giới hạn của sức lực bản thân rồi.
Có lẽ đại tiểu thư không dám dừng lại, mà hiện tại, sự bình tĩnh của Hiểu Hiểu làm cho lòng cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm .
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn đại tiểu thư đang yên lặng nhắm mắt ở trên chân nàng, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Có điều cũng chỉ trong chốc lát.
Hô hấp của đại tiểu thư đã ổn định, nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.
Cõi đời này, khiến cho nàng sợ không phải những lời thóa mạ kia, mà là lòng người.
Tim nàng đã lạnh rồi, cũng đã tuyệt vọng rồi, thậm chí có một giây nào đó, nàng cho là sự kiên định nhiều năm như thế của mình cũng chỉ là một trò cười trong mắt người khác, rốt cuộc là vì cái gì.
Có thể nàng biết, mẹ và đại tiểu thư đều ở đây vất vả vì nàng, đều ở đây vì nàng mà cố gắng.
Còn có những người dân trong thôn vây quanh cục công an mà lên tiếng cho nàng, những đứa trẻ ríu rít chạy theo xe nàng... Đằng sau những lời lẽ nhục mạ kia, là những thanh âm khích lệ cổ vũ nàng.
Nàng không có lý do gì để ngã xuống cả.
Mãi đến đại tiểu thư ngủ say, Hiểu Hiểu mới hôn hôn trán cô, nói với Tô Thu Vân đang nhẹ chân nhẹ tay đi ra: "Mẹ, con về trường học một chuyến."
Tô Thu Vân há miệng, lo lắng nhìn nàng.
Hiểu Hiểu cười, nàng đưa tay ra cánh tay ôm bà một cái: "Mẹ yên tâm."
Bà cũng không yên tâm.
Nhưng hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Tô Thu Vân biết tính tình con gái, nàng đã quyết định là sẽ không dao động.
Trước khi rời đi, Hiểu Hiểu lại sâu sắc nhìn đại tiểu thư một cái, lúc này nàng mới khoác áo mưa đen, soàn soạt leo lên xe đạp rời đi.
Nàng không cần người khác bảo vệ, cứ như bình thường đi.
Ngay thời khắc nàng đóng cửa lại, đại tiểu thư vốn đang ngủ say trên ghế sa lon đột nhiên mở mắt, cô chậm rãi ngồi dậy.
Tô Thu Vân đang muốn đắp chăn cho cô:...
Đại tiểu thư kinh ngạc nhìn mưa ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Dì, em ấy đi rồi."
Hiểu Hiểu cử động một cái, đại tiểu thư đã tỉnh, bây giờ tâm tư của cô đều ở trên người nàng, vốn dĩ là không ngủ ngon.
Tô Thu Vân nhẹ quay đầu cũng đi theo nhìn ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, con bé đi rồi."
Đây chính là Hiểu Hiểu, ý chí kiên cường, không có gì có thể hạ gục được nàng.
Nàng giống như một cây cỏ nhỏ giữa đời, từ lúc ra đời đã phải chịu qua tất thảy những gió táp mưa sa, trải qua sự rèn luyện của thế gian, nàng có lẽ sẽ thống khổ một lát, mê mang một lát, nhưng nàng sẽ không bao giờ lùi bước, áo khoác ngoài che mưa, kiên định chờ đợi thời khác mưa tan trời trong, ánh mặt trời chiếu xuống vùng đất kia.
Thời điểm Hiểu Hiểu đạp xe đến trường học, ở cổng trường, lại có người đến vây xem.
Các nàng còn "ân cần" mà đặt ảnh của Hiểu Hiểu trên ô đi mưa.
Hiểu Hiểu đạp xe đạp nhìn "di ảnh" của bản thân bị dày xéo, trong lòng đệch mợ.
Nàng cũng không biết những người này rốt cuộc là fan hay anti nữa, lại lấy bức ảnh xinh đẹp nhất của nàng in thành ảnh đen trắng đặt đó, bên cạnh lại còn đặt táo, bánh vân vân làm tế phẩm.
Hiểu Hiểu dở khóc dở cười, nên nói các cô thông minh, hay là ngu muội đây?
Có một người đàn ông mặc áo mưa xanh đi tới: "Bạn ơi, cậu cũng tới tham gia "Liên minh phản đối Mục Hiểu Hiểu" à? Nếu như vậy thì cậu tới bên này ghi một vài thông tin đi, tôi sẽ kéo cậu vào nhóm, chúng ta sẽ hoạt động định kỳ."
Hiểu Hiểu:...
Nàng không phải là chưa rửa mặt, chưa chải đầu, chưa trang điểm thôi hay sao, có cần phải đứng gần đến như thế còn không nhận ra hay không?
Hiểu Hiểu cười, cười tràn đầy khinh bỉ và châm chọc.
Đây chính là thực tế mà.
Có vài người, dốc hết sức lực bôi đen nàng, để người khác con cờ, dùng tất cả thời gian để chèn ép nàng, quay đầu lại ngay cả dáng vẻ nàng trông như thế nào cũng không rõ.
Đây không phải là tùy tiện lắm sao?
Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay : "Tôi bộn bề nhiều việc, các cậu cố gắng lên, hẹn gặp lại."
Lúc nàng nói lời này, người đàn ông kia nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, anh ta yên lặng chần chờ một chút, lại nhìn hình trên mặt đất.
Mà Hiểu Hiểu đã đạp xe vào sân trường.
Trong sân trường phong cảnh vẫn như cũ, nàng khóa kỹ xe, lúc đi vào bên trong, có không ít sinh viên nhận ra nàng.
Tất cả đều là khiếp sợ cùng kinh ngạc, thậm chí có người lấy điện thoại ra chụp hình.
Trên mặt Hiểu Hiểu hoàn toàn dửng dưng, nàng bước nhanh đi vào bên trong, sinh viên đại học năm thứ tư và mấy người trong trường nghe được thông tin vội chạy ra, bọn họ vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu cũng điên rồi, trong đó một em gái nhỏ đi lên ôm lấy Hiểu Hiểu: "Ô ô ô, Hiểu Hiểu, chị tới rồi, em đã nói chị nhất định sẽ tới mà, đàn chị Hiểu Hiểu của chúng ta nhất định sẽ không bị đánh bại!"
"Đù má đù má, Hiểu Hiểu, sau này cậu chính là thần tượng trong lòng mình, cậu cứ như vậy nghênh ngang vào trường học? Ở cửa không bị đám kia ngu đần nhận ra sao?"
"Áo mưa này của cậu... Mua giá rẻ ở đâu vậy, cũng đã bạc màu rồi."
...
Sân trường vẫn như cũ, người vẫn là những người kia, không khí cũng vẫn là không khí đã từng.
Có lẽ còn có rất nhiều ánh mắt không thiện lành gì, nhưng mà cảnh tùy tâm chuyển, Hiểu Hiểu mỉm cười nói chuyện với mọi người một chút, nàng đi thẳng đến khu dạy học.
Nơi đó, hiệu trưởng, cán bộ thanh tra, sếp lớn của Bộ Giáo đục, giám đốc thanh tra đang đợi nàng...
Tất cả đều đã tới.
Đời này của Hiểu Hiểu còn chưa thấy qua nhiều viên chức như vậy, nàng đi vào trước, vuốt lại tóc mình, kéo áo mưa xuống.
Gõ cửa đi vào, trong nháy mắt, một ánh mắt nhìn về phía Hiểu Hiểu.
Tổ thanh tra mới đến trường học một ngày, các cô lật xem hồ sơ trên trường của Hiểu Hiểu, lúc mới bắt đầu, bọn họ còn ôm suy nghĩ nhất định phải tra ra vấn đề, nhưng sau đó, nhìn thành tích kinh người, lý lịch đẹp đẽ này, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám tin tưởng.
Có lẽ, nàng thật sự có bản lĩnh lật trời, sửa lại cả lý lịch?
Khi lòng người bị che đậy, cố chấp muốn thấy được câu trả lời mà bản thân mong muốn, vậy thì dù cho có trăm ngàn người gọi anh ta, vậy anh ta cũng như bị mù thôi, không mở mắt ra nổi.
Hiểu Hiểu đứng ở trên đài, nàng nhìn hiệu trưởng tóc hoa râm, nhẹ giọng nói: "Hôm nay em trở lại, không phải là vì phối hợp điều tra, chỉ là muốn biểu đạt những suy nghĩ, cảm nhận của em trong mấy ngày này."
Mấy ngày nay, gió nổi mây bay.
Có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn nàng.
Có rất nhiều người muốn ép nàng mở miệng.
Hiểu Hiểu không nói gì.
Nhưng hiện tại, hiệu trưởng yêu cầu, nàng tới rồi.
Nếu như nói, sau ngày hôm nay, nàng sẽ vĩnh viễn không thể trở lại trường học, tiếp tục vẽ lên thanh xuân của mình nơi đây, vậy nàng sẽ trút hết những gì trong lòng nàng ra đây đi.
Dù sao cũng phải đi, sao phải ra đi trong bực tức chứ?
Hiểu Hiểu đứng ở trên đài, gò má nàng bị nước mưa xối ướt, mái tóc dài đen nhánh dán vào trán.
"Em nghĩ, mọi người điều tra lý lịch đã thấy được em khi còn bé đi học ở thôn Lâm Đông, nơi đó là quê hương mà em lớn lên."
Có vài nỗi đau, Hiểu Hiểu vốn đã muốn xem nhẹ, nhưng lại bị người nhất quyết vạch ra.
"Lúc em vừa sinh ra đã bị bố mẹ ném ở cổng thôn, tháng chạp trời đông giá rét, là bà nội nhặt em về cô nhi viện."
"Em cảm ơn mẹ Tô Thu Vân, bà nội Sở Vân Hạc, là hai người đã nuôi nấng em, dạy em tam quan chính đáng, để cho em có một cuộc đời giá trị."
"Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều nhận nổi hai chữ "Cha mẹ", đối với hai người sinh ra em, em không có gì để bình luận cả."
"Những năm nay, hết thảy những chuyện em làm, đã khai báo ở sở cảnh sát, nếu mọi người muốn xem, có thể liên lạc với bộ ngành, em chỉ muốn nói một câu, Mục Hiểu Hiểu em, từ nhỏ đến lớn." Nàng hít sâu một hơi, trong mắt đều là kiến nghị: "Không thẹn với trời, không thẹn với đất."
Trải qua một vòng điều tra, các ban ngành tràn vào, cư dân mạng điên cuồng oanh tạc, trường học cũng phải chịu áp lực rất lớn từ xã hội. Ảnh hưởng từ chuyện của Hiểu Hiểu thực sự quá lớn, dư luận càng ngày càng phát tán nhanh hơn, xung quanh trường học còn có những "người tình nguyện" trên mạng đến tham quan, còn mang cả trứng gà và nước bẩn đến ném, ồn ào vô cùng, thậm chí còn có cư dân mạng tặng hẳn vòng hoa cho Hiểu Hiểu bày ở cổng trường học, sau khi trường học báo cảnh sát, những "người tình nguyện" kia lại tung ảnh của những cảnh sát chấp hành nhiệm vụ lên mạng, nói bọn họ chấp pháp một cách thô bạo, lại còn nói phía bên trên có người che chở Hiểu Hiểu, trường học phải nghênh đón những làn sóng ầm ĩ từ thủy quân trên mạng, một đợt lại một đợt, không ngừng không nghỉ.
Đạo diễn Vương nhân lúc Hiểu Hiểu chưa trở lại trường học, ông ấy nói hết tất cả cho hiệu trưởng, hiệu trưởng vốn đang bị bộ Giáo dục thẩm tra đến mức đầu óc cũng trướng lên, nghe đạo diễn Vương nói như vậy, hai tay ông chắp ở sau lưng nhìn đội bảo vệ đang dẹp loạn những người trẻ tuổi nhốn nháo ngoài kia, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Tôi dạy dỗ học sinh cả một đời, không ngờ trong tay lại có một học sinh là anh hùng vô danh như vậy."
Lời của ông ấy làm cho đạo diễn Vương vốn đã chuẩn bị tinh thần gánh chịu những hậu quả xấu nhất ngây ngẩn cả người, ông ấy ngơ ngác nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng xoay người lại, ông ấy đã là một người già gần bảy mươi tuổi rồi, năm nay, là năm cuối cùng ông còn ở trường học này.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đầu chiếu vào, hắt ánh nắng lên người hiệu trưởng, mái tóc bạc trên đầu như chất chứa năm tháng tang thương: "Người như vậy không nên bị phụ lòng."
...
Hiểu Hiểu đã chuẩn bị để quay trở lại phối hợp với trường học rồi. Dù sao thì nàng cũng chưa tốt nghiệp, vẫn còn là sinh viên, về tình về lý, trường học có yêu cầu, nàng cũng nên trở về, mặc dù, nàng cũng không cho là bản thân có cái gì cần phải khai báo nữa.
Hôm qua lãng phí nguyên ngày, sau khi Hiểu Hiểu đứng lên thì nhìn thấy Tô Thu Vân đang ngủ gà ngủ gật ở một bên, mẹ nàng già rồi, bôn ba vất vả, cùng nàng chịu đựng nhiều ngày như vậy, là ai cũng không chịu nổi.
Nàng nhìn chằm chằm Tô Thu Vân nhìn một hồi, vành mắt ướt át, vừa ngước mắt lên, ở ngoài cửa, là đại tiểu thư đang cầm điện thoại nhỏ giọng nói gì đó.
Từ sau khi trở lại, dường như Tần Di không được nghỉ ngơi chút nào, vẫn luôn vì chuyện của Hiểu Hiểu mà bôn ba, nếu quả thực không chịu được, cô sẽ uống một cốc cà phê rồi tiếp tục.
Chuyện này liên quan đến quá nhiều người, ngay cả khi có sức người và sức của hùng mạnh, nhưng muốn điều ra rõ ngọn ngành thì cũng không phải chuyện đơn giản.
Cô không chỉ muốn lột trần khuôn mặt của những kẻ đã hại Hiểu Hiểu mà còn muốn cho những kẻ đó phải trả giá thê thảm.
Lưu Vạn Niên cùng Lưu Phương cũng không nhìn nổi, khuyên cô đi nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ đại tiểu thư đang chạy đua với thời gian, sao cô có thể nhắm mắt đây? Cô lạnh mặt một cái, không ai dám nói gì nữa, hai anh em chỉ có thể hi vọng bà chủ mau tỉnh lại, đến quản cô.
Sau khi Hiểu Hiểu tỉnh lại không bao lâu thì cô nhận được điện thoại, trong điện thoại, thanh âm trầm thấp của Mag vang lên: "Tần, cậu biết rõ đây là một cạm bẫy."
Cô ấy đi thẳng vào vấn đề: "Cậu biết không? Bây giờ trong Nam Dương đang lan truyền về quan hệ giữa cậu và Mục Hiểu Hiểu."
Mặc dù chỉ là chút lời đồn bóng gió, nhưng làm cho cấp cao chấn động. Bây giờ ở trong nước, danh dự ở trong doanh nghiệp quan trọng nhất, nếu như bị lời ra tiếng vào, vậy thì mặc cho trước đây doanh nghiệp có phát đạt, kinh doanh trôi chảy như thế nào cũng sẽ chìm ngập trong sự xôn xao của dư luận.
Mà những hành động gần đây của Tần Di làm cho những ông lớn của ban giám đốc trước kia vốn dĩ luôn có thái độ mập mờ, không quyết thì hiện tại rối rít nhìn về phía Tần Hải Long.
Nếu như quả thật giống như trong tin đồn, đại tiểu thư nhà họ Tần thích một cô gái, cô gái này lại còn là "Người độc ác", "Thứ rác rưởi của xã hội" mà cư dân mạng đang bàn tán, vậy những ảnh hưởng sau này không phải là thứ mà Nam Dương có thể thừa nhận.
Mục Hiểu Hiểu đối với đại tiểu thư mà nói là người quan trọng nhất, là mạng của cô.
Nhưng đối với ban quản lý mà nói, chỉ có lợi ích là trên hết, tình cảm của một người ở trước mặt lợi ích của tập thể, tất phải lùi bước.
Đối mặt với chất vấn của Mag, Tần Di yên lặng, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới hình ảnh khi còn bé, lúc Mag rời đi còn ngoéo tay cô.
"Tần, cậu chờ mình, mình nhất định sẽ trở về, chớ quên mình, mình vĩnh viễn là bạn thân nhất của cậu."
Có vài đoạn tình cảm, có vài người, theo năm tháng trôi qua, theo sự hao mòn của xã hội, càng ngày càng xa.
Tần Di yên lặng làm cho Mag cũng yên lặng theo, không biết qua bao lâu, Mag nhẹ nhàng hỏi: "Tần, đây chính là lựa chọn của cậu sao?"
Lông mi của đại tiểu thư nhẹ nhàng chớp động, môi đỏ mọng khẽ mở: " Đúng, đây chính là lựa chọn của mình."
Từ đầu đến giờ, trừ khi đến tận cùng của tương lai, cô cũng sẽ không thay đổi.
Bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, yên lặng lâu dài, rất an tĩnh, im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Không biết qua bao lâu, Mag sâu kín nói: "Vậy thì chúc cậu hạnh phúc."
Thân là bạn bè duy nhất của Tần Di, cô ấy nên luôn hiểu cho cô, hỏi như vậy, là vì sự giãy giụa không cam chịu cuối cùng trong lòng mình.
Tình yêu ở trong cái giới này, Mag gặp được quá nhiều, hôm nay tình ý triền miên, ngày mai ở trước lợi ích lại trở thành không đáng giá, khiến cho người ta cảm thấy thật nực cười.
Từ trên góc độ lý tính, cô ấy rất khó chịu cho tình cảm của Tần Di, thế nhưng nếu đứng trên góc độ tình cảm, cô ấy lại vô cùng hâm mộ Hiểu Hiểu.
Cúp điện thoại.
Tần Di xoay người, nhìn thấy Hiểu Hiểu từ bên trong đi ra, Hiểu Hiểu nhìn cô, nâng tay lên đặt nhẹ lên môi một cái: "Suỵt."
Tô Thu Vân còn đang ngủ, không nên ồn ào phiền đến bà.
Ánh mắt đại tiểu thư sâu đậm nhìn Hiểu Hiểu, không nháy một cái nhìn chằm chằm nàng.
Hiểu Hiểu đi tới, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô.
Đại tiểu thư trầm mặc chốc lát, cô cũng nâng tay lên, ôm lấy Hiểu Hiểu.
Nhẹ nhàng ôm.
Chất chứa chua xót vô tận.
Thật ra thì đại tiểu thư đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi Hiểu Hiểu thức dậy, thời điểm nàng thức dậy có lẽ sẽ là lúc cô muộn phiền đến điên mất.
Mặc dù mọi người đã cố gắng để nàng cách xa điện thoại, cách xa mạng xã hội, nhưng có vài thứ, không phải là chuyện mà bạn có thể ngăn cản.
Chuyện như vậy, cho dù rơi trên người ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, thống khổ không dứt, trong tình huống xấu nhất, thậm chí đại tiểu thư còn muốn giấu hết đồ vật sắc nhọn trong nhà đi, ngay cả cửa sổ cũng dán lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không thể mất đi Hiểu Hiểu được.
Hiểu Hiểu ôm đại tiểu thư, ngửi được mùi đàn hương làm người ta yên tâm trên người cô, nhẹ giọng nói: "Chị ngủ một lát đi mà."
Đại tiểu thư mím môi, nhìn nàng, trong mắt đều là lo lắng.
Hiểu Hiểu nhìn cô, nắm cánh tay cô đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng nói: "Chị không cần lo lắng cho em, em có thể, chỉ cần giải tỏa một chút là được rồi."
Nàng là ai kia chứ.
Nàng là người từ nhỏ đã phải trải qua không biết bao nhiêu là chia ly, phản bội, lừa dối...
Nàng cũng đã quen rồi.
Càng như vậy, trong lòng đại tiểu thư càng khó chịu, Hiểu Hiểu dắt tay cô, đưa cô tới bên ghế sa lon, kéo đại tiểu thư ngồi xuống.
Nàng dụ dỗ Tần Di: "Ngoan, chị cứ như vậy, trong lòng em khó chịu."
Nàng đã rất khó chịu rồi, đại tiểu thư không đành lòng nghe nàng nói như vậy.
Cô nghe lời gối lên chân Hiểu Hiểu, nghiêng người nằm xuống.
Lưu Vạn Niên đang ở trong phòng sách bận rộn sau khi ra ngoài thấy cảnh tượng như vậy, anh lặng lẽ lùi về, ánh mắt ướt át.
Đây chính dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu đi.
Hai con người tràn đầy mệt mỏi, tựa sát vào nhau liếm vết thương, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn có tấn công tới, cũng không cách nào làm các cô dao động dù chỉ là một chút.
Tay Hiểu Hiểu nhẹ nhàng xoa bóp chân đại tiểu thư, giống như là trước kia khi đại tiểu thư còn chưa hồi phục vậy, chẳng qua là thủ pháp càng thêm thành thạo, động tác càng thêm dịu dàng.
Ở dưới sự nhẹ nhàng của nàng, tinh thần đại tiểu thư cuối cùng cũng buông lỏng, huyệt thái dương của cô hôm nay vẫn luôn đau đơn, đã đạt đến mức giới hạn của sức lực bản thân rồi.
Có lẽ đại tiểu thư không dám dừng lại, mà hiện tại, sự bình tĩnh của Hiểu Hiểu làm cho lòng cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm .
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn đại tiểu thư đang yên lặng nhắm mắt ở trên chân nàng, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Có điều cũng chỉ trong chốc lát.
Hô hấp của đại tiểu thư đã ổn định, nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.
Cõi đời này, khiến cho nàng sợ không phải những lời thóa mạ kia, mà là lòng người.
Tim nàng đã lạnh rồi, cũng đã tuyệt vọng rồi, thậm chí có một giây nào đó, nàng cho là sự kiên định nhiều năm như thế của mình cũng chỉ là một trò cười trong mắt người khác, rốt cuộc là vì cái gì.
Có thể nàng biết, mẹ và đại tiểu thư đều ở đây vất vả vì nàng, đều ở đây vì nàng mà cố gắng.
Còn có những người dân trong thôn vây quanh cục công an mà lên tiếng cho nàng, những đứa trẻ ríu rít chạy theo xe nàng... Đằng sau những lời lẽ nhục mạ kia, là những thanh âm khích lệ cổ vũ nàng.
Nàng không có lý do gì để ngã xuống cả.
Mãi đến đại tiểu thư ngủ say, Hiểu Hiểu mới hôn hôn trán cô, nói với Tô Thu Vân đang nhẹ chân nhẹ tay đi ra: "Mẹ, con về trường học một chuyến."
Tô Thu Vân há miệng, lo lắng nhìn nàng.
Hiểu Hiểu cười, nàng đưa tay ra cánh tay ôm bà một cái: "Mẹ yên tâm."
Bà cũng không yên tâm.
Nhưng hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Tô Thu Vân biết tính tình con gái, nàng đã quyết định là sẽ không dao động.
Trước khi rời đi, Hiểu Hiểu lại sâu sắc nhìn đại tiểu thư một cái, lúc này nàng mới khoác áo mưa đen, soàn soạt leo lên xe đạp rời đi.
Nàng không cần người khác bảo vệ, cứ như bình thường đi.
Ngay thời khắc nàng đóng cửa lại, đại tiểu thư vốn đang ngủ say trên ghế sa lon đột nhiên mở mắt, cô chậm rãi ngồi dậy.
Tô Thu Vân đang muốn đắp chăn cho cô:...
Đại tiểu thư kinh ngạc nhìn mưa ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Dì, em ấy đi rồi."
Hiểu Hiểu cử động một cái, đại tiểu thư đã tỉnh, bây giờ tâm tư của cô đều ở trên người nàng, vốn dĩ là không ngủ ngon.
Tô Thu Vân nhẹ quay đầu cũng đi theo nhìn ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, con bé đi rồi."
Đây chính là Hiểu Hiểu, ý chí kiên cường, không có gì có thể hạ gục được nàng.
Nàng giống như một cây cỏ nhỏ giữa đời, từ lúc ra đời đã phải chịu qua tất thảy những gió táp mưa sa, trải qua sự rèn luyện của thế gian, nàng có lẽ sẽ thống khổ một lát, mê mang một lát, nhưng nàng sẽ không bao giờ lùi bước, áo khoác ngoài che mưa, kiên định chờ đợi thời khác mưa tan trời trong, ánh mặt trời chiếu xuống vùng đất kia.
Thời điểm Hiểu Hiểu đạp xe đến trường học, ở cổng trường, lại có người đến vây xem.
Các nàng còn "ân cần" mà đặt ảnh của Hiểu Hiểu trên ô đi mưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiểu Hiểu đạp xe đạp nhìn "di ảnh" của bản thân bị dày xéo, trong lòng đệch mợ.
Nàng cũng không biết những người này rốt cuộc là fan hay anti nữa, lại lấy bức ảnh xinh đẹp nhất của nàng in thành ảnh đen trắng đặt đó, bên cạnh lại còn đặt táo, bánh vân vân làm tế phẩm.
Hiểu Hiểu dở khóc dở cười, nên nói các cô thông minh, hay là ngu muội đây?
Có một người đàn ông mặc áo mưa xanh đi tới: "Bạn ơi, cậu cũng tới tham gia "Liên minh phản đối Mục Hiểu Hiểu" à? Nếu như vậy thì cậu tới bên này ghi một vài thông tin đi, tôi sẽ kéo cậu vào nhóm, chúng ta sẽ hoạt động định kỳ."
Hiểu Hiểu:...
Nàng không phải là chưa rửa mặt, chưa chải đầu, chưa trang điểm thôi hay sao, có cần phải đứng gần đến như thế còn không nhận ra hay không?
Hiểu Hiểu cười, cười tràn đầy khinh bỉ và châm chọc.
Đây chính là thực tế mà.
Có vài người, dốc hết sức lực bôi đen nàng, để người khác con cờ, dùng tất cả thời gian để chèn ép nàng, quay đầu lại ngay cả dáng vẻ nàng trông như thế nào cũng không rõ.
Đây không phải là tùy tiện lắm sao?
Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay : "Tôi bộn bề nhiều việc, các cậu cố gắng lên, hẹn gặp lại."
Lúc nàng nói lời này, người đàn ông kia nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, anh ta yên lặng chần chờ một chút, lại nhìn hình trên mặt đất.
Mà Hiểu Hiểu đã đạp xe vào sân trường.
Trong sân trường phong cảnh vẫn như cũ, nàng khóa kỹ xe, lúc đi vào bên trong, có không ít sinh viên nhận ra nàng.
Tất cả đều là khiếp sợ cùng kinh ngạc, thậm chí có người lấy điện thoại ra chụp hình.
Trên mặt Hiểu Hiểu hoàn toàn dửng dưng, nàng bước nhanh đi vào bên trong, sinh viên đại học năm thứ tư và mấy người trong trường nghe được thông tin vội chạy ra, bọn họ vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu cũng điên rồi, trong đó một em gái nhỏ đi lên ôm lấy Hiểu Hiểu: "Ô ô ô, Hiểu Hiểu, chị tới rồi, em đã nói chị nhất định sẽ tới mà, đàn chị Hiểu Hiểu của chúng ta nhất định sẽ không bị đánh bại!"
"Đù má đù má, Hiểu Hiểu, sau này cậu chính là thần tượng trong lòng mình, cậu cứ như vậy nghênh ngang vào trường học? Ở cửa không bị đám kia ngu đần nhận ra sao?"
"Áo mưa này của cậu... Mua giá rẻ ở đâu vậy, cũng đã bạc màu rồi."
...
Sân trường vẫn như cũ, người vẫn là những người kia, không khí cũng vẫn là không khí đã từng.
Có lẽ còn có rất nhiều ánh mắt không thiện lành gì, nhưng mà cảnh tùy tâm chuyển, Hiểu Hiểu mỉm cười nói chuyện với mọi người một chút, nàng đi thẳng đến khu dạy học.
Nơi đó, hiệu trưởng, cán bộ thanh tra, sếp lớn của Bộ Giáo đục, giám đốc thanh tra đang đợi nàng...
Tất cả đều đã tới.
Đời này của Hiểu Hiểu còn chưa thấy qua nhiều viên chức như vậy, nàng đi vào trước, vuốt lại tóc mình, kéo áo mưa xuống.
Gõ cửa đi vào, trong nháy mắt, một ánh mắt nhìn về phía Hiểu Hiểu.
Tổ thanh tra mới đến trường học một ngày, các cô lật xem hồ sơ trên trường của Hiểu Hiểu, lúc mới bắt đầu, bọn họ còn ôm suy nghĩ nhất định phải tra ra vấn đề, nhưng sau đó, nhìn thành tích kinh người, lý lịch đẹp đẽ này, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám tin tưởng.
Có lẽ, nàng thật sự có bản lĩnh lật trời, sửa lại cả lý lịch?
Khi lòng người bị che đậy, cố chấp muốn thấy được câu trả lời mà bản thân mong muốn, vậy thì dù cho có trăm ngàn người gọi anh ta, vậy anh ta cũng như bị mù thôi, không mở mắt ra nổi.
Hiểu Hiểu đứng ở trên đài, nàng nhìn hiệu trưởng tóc hoa râm, nhẹ giọng nói: "Hôm nay em trở lại, không phải là vì phối hợp điều tra, chỉ là muốn biểu đạt những suy nghĩ, cảm nhận của em trong mấy ngày này."
Mấy ngày nay, gió nổi mây bay.
Có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn nàng.
Có rất nhiều người muốn ép nàng mở miệng.
Hiểu Hiểu không nói gì.
Nhưng hiện tại, hiệu trưởng yêu cầu, nàng tới rồi.
Nếu như nói, sau ngày hôm nay, nàng sẽ vĩnh viễn không thể trở lại trường học, tiếp tục vẽ lên thanh xuân của mình nơi đây, vậy nàng sẽ trút hết những gì trong lòng nàng ra đây đi.
Dù sao cũng phải đi, sao phải ra đi trong bực tức chứ?
Hiểu Hiểu đứng ở trên đài, gò má nàng bị nước mưa xối ướt, mái tóc dài đen nhánh dán vào trán.
"Em nghĩ, mọi người điều tra lý lịch đã thấy được em khi còn bé đi học ở thôn Lâm Đông, nơi đó là quê hương mà em lớn lên."
Có vài nỗi đau, Hiểu Hiểu vốn đã muốn xem nhẹ, nhưng lại bị người nhất quyết vạch ra.
"Lúc em vừa sinh ra đã bị bố mẹ ném ở cổng thôn, tháng chạp trời đông giá rét, là bà nội nhặt em về cô nhi viện."
"Em cảm ơn mẹ Tô Thu Vân, bà nội Sở Vân Hạc, là hai người đã nuôi nấng em, dạy em tam quan chính đáng, để cho em có một cuộc đời giá trị."
"Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều nhận nổi hai chữ "Cha mẹ", đối với hai người sinh ra em, em không có gì để bình luận cả."
"Những năm nay, hết thảy những chuyện em làm, đã khai báo ở sở cảnh sát, nếu mọi người muốn xem, có thể liên lạc với bộ ngành, em chỉ muốn nói một câu, Mục Hiểu Hiểu em, từ nhỏ đến lớn." Nàng hít sâu một hơi, trong mắt đều là kiến nghị: "Không thẹn với trời, không thẹn với đất."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro