Cấm Đến Gần

Chương 81

Diệp Sáp

2024-09-04 07:11:37

Hiểu Hiểu gặp một chút rắc rối, trước đây nàng ấy không phải là người như thế, ngay cả khi đi ra ngoài, nàng cũng đắn đo về tửu lượng của bản thân và biết dừng lại.

Nhưng từ sau khi có đại tiểu thư, vùng cấm trong lòng nàng dường như bị phá vỡ, sẽ luôn luôn có một ngày trời sập đi nữa thì đại tiểu thư vẫn tiếp tục hy vọng ngang ngược của cô ấy, cả người đều không căng như vậy nữa.

Đại tiểu thư trông chừng nàng cùng chơi oẳn tù tì với chiếc gường đến nửa đêm, đây mới là cách khiến cho sự kích thích trong lòng đều được trút bỏ, nhìn hai mắt của đều đã nhắm chặt, Tần Di ôm nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên trán: "Ngủ đi."

Mục Hiểu Hiểu nhướng mắt nhìn Tần Di, miệng lẩm bẩm: "Đại tiểu thư, em thắng rồi phải không?"

Đại tiểu htuw gật đầu, dỗ dành: "Thắng rồi, em là quán quân."

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, nàng nhắm mắt hài lòng, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ như một con chó con.

Đại tiểu thư không ngủ, cô đã quen với việc ngủ ít, đầu tiên lấy một chậu nước rửa tay sạch sẽ, sợ nước quá lạnh, cô lại đổ thêm nước nóng vào, thấm ướt khăn và nhẹ nhàng lau mặt cho Hiểu Hiểu.

Các đường nét trên khuôn mặt Hiểu Hiểu thực sự rất đẹp, khi mởmatsw to và tràn đầy sức sống, khi nhắm lại, hàng mi trông dễ thương như một đứa trẻ sơ sinh, khi bị ướt dầm dề khiến cho đại tiểu thư không thể không chạm vào, cô từ từ má, cổ và ngực... của nàng.

Tay của đại tiểu thư có chút run lên, mặt cũng ửng đỏ, hương vị đã nếm thử trước đây nhưng vẫn kích động.

Sau khi cơ thể của Hiểu Hiểu lau xong rồi, đại tiểu thư cởi bỏ bộ đồ ngủ ấm ướt trên người ngàng và thay bằng một bộ đồ ngủ bằng vải bông của chính mình.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Hiểu Hiểu đã thích mặc quần áo của cô, con nít quỷ này, đã tiêu hết tiền cho người khác rồi, này này qua ngày khác nàng đều đến đây lật tung tủ đồ.

Thật sự rất khác biệt.

Cùng một chiếc váy, được mặc trên người đại tiểu thư đại diện cho sự thanh lịch, còn khi mặc lên người Hiểu Hiểu, vòng eo mê hoặc và cái hông đẹp của nàng, giống như một kẻ say rượu quyến rũ người khác.

Đôi mắt đen của đại tiểu thư dịu dàng nhìn Hiểu Hiểu một lúc, vén chăn bông, đặt lại chậu nước và khăn tắm.

Ngày nay, chỉ có một mình Hiểu Hiểu mới được hưởng thụ sự chăm sóc của đại tiểu thư.

Hầu hết từ nhỏ cô đều được mọi người chăm sóc, cũng không nghĩ đến sẽ có ngày này, sẵn sàng vì một người mà đánh đổi tất cả.

Trăng sáng, là lúc đại tiểu thư đang luyện tập.

Đồng hồ điểm "tích tắc", hai tay của đại tiểu thư chống vào thành xe lăn, hết lần này đến lần khác ngã xuống bởi vì không còn sức lực.

Đó là một cách làm tiêu hao rất đau đớn của bất kì phương pháp thể dục nào, mồ hôi chảy dài trên cổ Tần Di, cô cắn chặt môi, kiên trì hết lần này đến lần khác.

Có lúc đôi chân không đủ sức lực, cơ thể có vẻ trở nên nặng nề.

Lúc đầu, đại tiểu thư chỉ có thể kiên trì được vài giây, bây giờ là 10 phút, cô nghiến răng nghiến lợi, muốn bứt phá vượt qua mốc 30 phút, nhưng nói dễ hơn làm.

Quần áo lại ướt đẫm, đại tiểu thư không kiên trì được nữa, liền đưa mắt nhìn Hiểu hiểu đang ngủ say bên cạnh như một con heo.

Hóa ra, yêu một người thực sự mang lại cho con người ta sức mạnh nội tâm.

Một tiếng trước Hiểu Hiểu đã ngủ rất ngon, ôm cả chăn đệm của đại tiểu thư, xung quanh đều là mùi hương của cô ấy khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Có vài lần, nàng thường có thói quen kéo chăn đệm quấn lấy người từ đầu đến chân, nhưng đại tiểu thư đã nhẹ nhàng nắm tay nàng, cô cẩn thận kéo chăn bông xuống, để lộ đầu của Hiểu Hiểu.

Trời nóng như vậy, nếu quấn cả người thì rất là nóng.

Vào giữa đêm, Mục Hiểu Hiểu có một giấc mơ.

Trong mơ, với một màn sương mù, nàng trở nên nhỏ bé và quay trở lại nóc tòa nhà nơi nàng và Lan Nhân từng chơi với nhau.

Bầu trời đấy vẫn trong xanh, hai người vẫn cầm chiếc diều trên tay.

Lan Nhân vẫn nhìn nàng ấy với một nụ cười dịu dàng, đưa cho nàng ấy khối Rubik phát sáng: "Hiểu Hiểu, cho cậu."

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, trong lòng nàng khó chịu và đau đớn, nắm chặt tay Lan Nhân: "Tớ không cần quà, đừng đi được không?"

Nàng dường như biết tất cả mọi thứ, nhưng lại không thể nó, trong lòng nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Lan Nhân nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống: "Hiểu Hiểu, cậu đã có hạnh phúc, đừng quan tâm đến tớ nữa."

Không ngờ vẫn nhảy lên như cũ.

Dù nàng cố gắng thế nào cũng không bắt kịp cô ấy, Hiểu Hiểu kêu lên và ngồi bật dậy khỏi giường, nàng ướt đẫm mồ hôi, cơ thể không ngừng run rẩy, Lan Nhân, Lan Nhân...

Cơn ác mộng như vậy, thỉnh thoảng lại gặp một lần.

Nó thường xảy ra lúc nàng còn nhỏ, hầu như mỗi ngày đều có.

Về sau càng lớn một chút, dần dần cũng tốt hơn, nhưng khi con dao quái ác đó không thể tha thứ được giải phóng, Hiểu Hiểu lại thường xuyên gặp ác mộng, vẫn vì lý do này mà Tô Thu Vân vẫn muốn đưa nàng đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng Hiểu Hiểu lại cười: "Mẹ, bác sĩ tâm lý xem cái gì chứ, con gái của mẹ đây nè."

Bác sĩ thì không thể tự chữa.

Hiểu Hiểu biết rằng bệnh tim của mình rất khó chữa.

Khi đó, ai cũng sợ cô gặp phải vấn đề làm ảnh hưởng đến tâm trí, ngay cả sau khi Lan Nhân đi, có lúc mẹ và bà nội đều nói chuyện với cô một cách cẩn thận.

Mọi người đều biết rằng nàng đau khổ và hoảng sợ, không thể trực tiếp thấy một bức tranh đẫm máu, nhất định là không chịu nổi.

Không ai dám động vào vết thương trong lòng nàng, kể cả nàng cũng không dám, nếu cứ để vết thương chảy máu đầm đìa, ngày qua ngày,dù có đau đớn đến đâu, một ngày nào đó nó tự nhiên sẽ đông cứng lại.

Sau khi có đại tiểu thư, nàng cũng tốt hơn nhiều, lần này so với lần trước đã qua mấy tháng rồi.

Nàng có thói quen kéo chăn quấn từ đầu đến chân và giữ chặt mình bằng hai tay.

Trước đây, mỗi lần mơ thấy ác mộng, Hiểu Hiểu đều thức dậy như thế này.

Mẹ và bà nội chăm sóc rất nhiều trẻ em, không thể làm hai việc cùng một lúc, trong trại trẻ mồ côi, nàng cũng là người chị mà mọi người nương nhờ vào, nàng không thể bộc lộ sự yếu đuối trước mặt bọn họ được.

Nàng bị quấn trong một chiếc khăn bông, cơ thể của Hiểu Hiểu vẫn còn đang run rẩy, nước mắt chảy dài trên khóe mắt, nàng rất sợ hãi và đau đớn, nỗi đau trong giấc mơ vẫn còn trong tâm trí, cho đến khi nàng được kéo vào một vòng tay ấm áp, được ngăn cách bởi chăn bông, cô nhẹ nhàng hôn: "Được rồi, Hiểu Hiểu, là giấc mơ thôi, chỉ là một giấc mơ thôi..."

Đại tiểu thư...

Những lời nói dịu dàng đó khiến Hiểu Hiểu dần dần thoát khỏi giấc mơ, chiếc chăn bông quấn quanh người nàng bị Tần Di kéo ra một chút, thứ in hằn trong mắt của Hiểu Hiểu là ánh mắt đau lòng của đại tiểu thư.

Tần Di ôm chặt Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hôn lên trán: "Chị ở đây, chị ở đây.."

Cô an ủi, vuốt ve lưng Hiểu Hiểu một chút, cơ thể của Hiểu Hiểu như vừa được đưa lên khỏi mặt nước, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, vẫn còn đang run rẩy không kiểm soát được.

Đại tiểu thư đau lòng nhưng cô ấy không thể làm gì được, chỉ có thể ámaps ôm lấy nàng.

Dần dần, trong vòng tay của cô, Hiểu Hiểu dần khôi phục và bình tĩnh, lúc mới bắt đầu, tay của nàng vẫn đang kéo chặt chân, sau đó, nàng dựa vào vòng tay của Tần Di.

Đại tiểu thư ôm nàng, ở cùng với nàng, nhẹ nhàng ngân nga bài hát.

Vòng tay này khiến nàng cảm thấy yên tâm.

Giọng nói này khiến nàng cảm thấy thoải mái.

Đại tiểu thư ôm Hiểu Hiểu một lúc lâu, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, còn nói bằng giọng mũi: "Sao còn chưa ngủ."

Đại tiểu thư nhìn xuống đôi mắt của nàng, thở phào nhẹ nhõm, từ nãy đến giờ không còn hoảng sợ nữa.

Cô cảm thấy buồn.

Hiểu Hiểu như vậy, lần đầu tiên cô thấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng trong cuộc sống của Hiểu Hiểu, đây là nỗi sợ hàng ngày.

Những tháng ngày không có cô ấy, nàng có phải luôn âm thầm chịu đựng một mình, đau đớn và sợ hãi đến cực điểm, chỉ có thể quấn chặt lấy chăn, mình mình chịu đựng.

Đại tiểu thư nghĩ, nếu như cô xuất hiện sớm hơn một chút, thật tốt biết bao khi được gặp Hiểu Hiểu sớm hơn.

"Có phải em làm chị tỉnh giấc?"

Hiểu Hiểu có chút tự trách, nằm trên ngực của đại tiểu thư, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài ướt át mỏng manh, ngực vẫn còn đang trập trùng.

Đại tiểu thư sờ tóc của nàng: "Không có, đừng nghĩ nhiều."

Có thể không nghĩ về nó?

Hiểu Hiểu ở nơi khác hoặc có thể là bất cẩn, sẽ có nút thắt trong tim, đó chính là nỗi đau của nàng.

Buổi tối lúc đi ngủ, Hiểu Hiểu vẫn còn khó xử, đại tiểu thư muốn ôm nàng nhưng lại sợ khiến gặp ác mộng, cười nói mình nóng, không chịu được, nhưng lại ngủ quên mất, nàng một tay kéo váy của đại tiểu thư, cơ thể liền co nhỏ lại như một quả bóng.

Như vậy Tần Di cảm thấy vừa giận vừa lo vừa đáng thương và vừa đau xót, nhưng trong thời gian này không thể đưa ra cách giải quyết được.

Gần như cả đêm cô không ngủ, cô dành toàn bộ thời gian để đọc hết cuốn sách trị liệu tâm lý của Hiểu Hiểu.

Ngày thứ hai, khi lên lớp Hiêu Hiểu không có chút tinh thần, câu nói của Lan Nhân cứ lặp đi lặp lại trong khiến nàng giật bắn mình.

Cậu có được hạnh phúc rồi, đừng quan tâm đến tớ nữa.

Đây không phải là những gì Lan Nhân nói, bởi vì Hiểu Hiểu là một nhà tâm lý học nên nàng biết rất rõ, đây là con quỷ làm hại trái tim nàng ấy.

Những giai điệu hôm nay đại tiểu thư phát ra cũng đặc biệt trầm hơn, âm nhạc cũng biết nói, cho dù là bài hát vui vẻ "Chiếc thuyền trắng nhỏ", thích hợp cho trẻ con hát, bài hát vui tươi vẫn xen lẫn nội tâm lo lắng.

Hiểu Hiểu có một vấn đề.

Nàng đã quen với việc để mọi chuyện của tất cả mọi người trong lòng, đặc biệt là những người thân thiết và sẽ không bao giờ nói ra.

Đại tiểu thư nó nàng là bảo bối trong lòng cô, từ lâu cô đã cảm thấy áy náy và mắc nợ, bây giờ có chuyện gì càng không muốn nàng phải lo lắng.

Đại tiểu thư có một tiết học vào sáng nay, buổi chiều cô quay về nhà và có rất nhiều việc cần giải quyết, lo lắng cho Hiểu Hiểu, vì vậy cô đã đi tìm cô giáo Trương.

Trương Xảo đang ngồi xổm trên mặt đất và chơi với những túi cát mà tụi trẻ để lại, dạo gần đây khi lên lớp cô ấy hầu như không nói nên lời, nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ, thấy đại tiểu thư tới tìm cô, cô ấy rất vui: "Chị Tần, có chuyện gì sao?"

Tần Di ngồi trên xe lăn, nhìn cô rồi khẽ gật đầu.

Cô ấy không giỏi bày tỏ, không biết nên mở miệng như thế nào, đang chần chừ, Trương Xảo liền mỉm cười, tay cô ấy chỉ về hướng lớp học của Hiểu Hiểu: "Làm sao vậy, cô giáo Mục lại phạm phải gì sao?"

Ngoại trừ Hiểu Hiểu, không ai có thể khiến Tần Di lộ ra vẻ mặt như vậy.

Đại tiểu thư gật đầu: "Cô chăm sóc cho nàng ấy."

Hiểu Hiểu không cho cô ấy đến gần, cô ấy lại lo lắng, chỉ có thể đi nhờ người khác.

Trương Xảo rõ ràng hiểu được suy nghĩ của đại tiểu thư, trấn an cô: "Chị Tần, chị đừng quá căng thẳng, nút thắt trong tim nhất thời muốn buộc chặt cũng không được, muốn cởi cũng không xong, cứ từ từ đến thôi."

Tần Di hiểu được lý lẽ này, nhưng cô chỉ muốn Hiểu Hiểu không suy nghĩ lung tung.

Chân của đại tiểu thư có thể đứng lên rồi, có rất nhiều chuyên cần cô ấy giải quyết, sắp tới cô phải bay về Bắc Kinh để tổ chức một cuộc họp quan trọng.

Cô lo lắng cho Hiểu Hiểu, chỉ hy vọng trước khi quay về có thể nhìn nàng ấy vui vẻ.

So với một Hiểu Hiểu u ám như vậy, cô thà rằng Hiểu Hiểu giày vò cô không ngủ được.

Hôm nay Hiểu Hiểu và cô giáo Trương đều có lớp vào buổi sáng, hai bọn họ đã quen với nhịp sống ở trường học, chương trình tiểu học đối với họ mà nói cũng không quá căng thẳng, chỉ là cổ họng của học vẫn không thể chịu được khi phải nói trong một thời gian dài, ngày nào cũng uống các loại trà.

Tiểu Hoa đã tiến bộ rất nhanh, Hiểu Hiểu thực sự thấy rằng cô ấy là một đứa trẻ thông minh, không nói là khó quên, nhưng cũng là người có chỉ số IQ cao nhất.

Nàng đã chăm sóc Tiểu Hoa rất nhiều, bà nội Tiểu Hoa cũng đến, còn giữ lời hứa của mình, đặc biệt làm một cái giỏ lớn cho Hiểu Hiểu.

Cô giáo Mục cầm lấy cái giỏ nhìn vào phòng âm nhạc, trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ, có thể để đại tiểu thư ngồi vào trong đó, nàng có thể chở cô đi du lịch vòng quanh thế giới.

Tâm tình của Tần Di có vẻ rất lanh lợi, cô ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu, hai người nhìn nhau, Hiểu Hiểu lập tức quay đầu đi.

Chuyện tối hôm qua, nàng biết đại tiểu thư nhất định có nghi ngờ nhưng nàng không hỏi, cho dù có hỏi thì Hiểu Hiểu cũng không biết trả lời như thế nào.

Lan Nhân vẫn luôn là một thút thắt trong tim nàng, nàng có vô số quá khứ đau buồn, nàng không muốn đại tiểu thư dính vào nỗi đau này, thà một người đau còn hơn hai người.

Cô luôn ở đấy khi Hiểu Hiểu chìm vào giấc ngủ thoải mái nhất.

Bất cứ khi nào Hiểu Hiểu muốn tốt hơn, nàng lại xé toạc vết sẹo trong tim mình, để lộ ra da thịt đỏ tươi, nhắc nhở nàng về nỗi đau trong quá khứ.

Buổi trưa, cô giáo Trương và cô giáo Mục giúp hiệu trưởng nấu ăn, đại tiểu thư đến chào họ trước khi quay về.

Hiểu Hiểu bây giờ đã rất thành thạo trong việc xoay cái nồi sắt lớn nặng hơn hcucj ký đó, nàng dùng một tay xoay cái nồi, vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Ăn cơm xong, Trương Xảo và Hiểu Hiểu đang trên đường trở về, Hiểu Hiểu phải mua một chiếc giường gấp.

Trương Xảo nhìn nàng có chút nghi hoặc: "Cậu muốn mua cái giường gì vậy? Cái giường lớn như vậy còn không đủ cho hai người ngủ sao?"

Phải biết rằng Hiểu Hiểu nổi tiếng là một keo kiệt, nhất định sẽ không chi tiêu một cách thiếu cẩn trọng.

Giường gấp tốt nhất để mua là loại nào?

Mục Hiểu Hiểu cau mày, sắc mặt và khí chất cũng không tốt: "Cậu quản tớ, tớ ăn cơm nhà cậu sao?"

Hôm qua nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy đại tiểu thư, mấy ngày nay đều như thế, nàng cảm thấy giấc ngủ kỳ lạ của mình đã làm lỡ giấc ngủ của đại tiểu thư.

Cơ thể của đại tiểu thư còn chưa hoàn toàn bình phục, một hai ngày thì không sao, nhưng làm sao có thể kéo dài như vậy được? Giấc ngủ đối với một người rất quan trọng, không thể trì hoãn được.

Trương Xảo kéo nàng: "Đừng mua, cậu lẽ nào không biết sao? Hai người sợ nhất là ngủ giường riêng, một khi mà thân thể đã chia lìa thì tâm cũng lạnh theo, hai người sẽ kết thúc đó."

Hiểu Hiểu không nói nên lời: "Tớ đang nghe một con cẩu độc thân nói? Aiya, cậu đừng kéo tớ, đại tiểu thư nhìn thấy sẽ không vui."

Trương Xảo:...

Cái này rất xấu khi dựa vào thế người khác.

Rốt cuộc nàng cũng mua xong cái giường gấp, Mục Hiểu Hiểu vất vả vác về nhà, vừa vào cửa liền cười nói: "Đại tiểu thư, tụi em về rồi!"

Cô chẳng giống ai, Trương Xảo thực sự cảm thấy mình thật lãng phí khi không trở thành một diễn viên có thực lực.

Trên tai đại tiểu thư đang đeo tai nghe bluetooth, cô ấy đang nói chuyện thì liền gật đầu với Hiểu Hiểu và Trương Xảo, cô sững sờ khi nhìn thấy chiếc giường gấp trên tay Hiểu Hiểu.

Thôi xong rồi.

Trương Xảo cảm thấy trong lòng ớn lạnh, chị Tần tức giận rồi, nhìn, hai mắt bắt đầu cau lại.

Hiểu Hiểu cúi đầu và giả vờ quăng chiếc giường ở đó, không dám nhìn cô, nàng chọn căn phòng nhỏ cạnh phòng làm việc để xem cách lắp đặt, cái giường cũng không đắt, việc lắp đặt có chút rắc rối, phải vặn ốc vít hay gì đó, may rằng Hiểu Hiểu có khả năng thực hành chắc chắn, cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, đầu đổ rất nhiều mồ hôi, nàng mới lắp hoàn chỉnh được cái giường.

Từ đầu đến cuối, đại tiểu thư luôn đứng ngoài cửa quan sát nàng.

Bầu không khí này khiến cô giáo Trương không chịu được, cô ấy cầm máy tính đi ra ngoài để trị liệu tâm lý cho mọi người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bây giờ công nghệ phát triển, việc chữa bệnh từ xa như thế này ngày càng phổ biến, lúc mới bắt đầu, cô chỉ định làm thử, nhưng về sau thì khối lượng công việc quá lớn khiến cô không thể chịu được nữa.

Trương Xảo không phải là một người sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của mình như Hiểu Hiểu, những khách hàng mà cô ấy chọn rất đơn giản, tiền hoa hồng sẽ được xếp từ cao xuống thấp.

Cô ấy dành ra thời gian có hạn để tạo nền nhiều giá trị hơn.

Nếu đưa quá nhiều tiền, thì có rất nhiều vấn đề tâm lý có một số khách hàng còn lựa chọn hình thức dùng ảnh đại diện hoạt hình để xuất hiện và trò chuyện thay đổi giọng nói.

Suy cho cùng, trong xã hội ngày nay chuyện riêng tư về các nhân rất quan trọng, chỉ cần đưa đủ tiền, cô giáo Trương sẽ đều đồng ý.

Gần đây, cô nhận công việc từ một ông chú bí ẩn, ông chú đó rất kỳ lạ, mỗi ngày đều nói rất ít, thậm chí còn đeo mặt nạ lúc xuất hiện, khi nằm xuống luôn trong trạng thái mệt mỏi đối mặt với cô ấy, chủ yếu là nghe cô giáo Trương nói, cô ấy bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ và mỗi ngày đều phải nghe một câu chuyện để chìm vào giấc ngủ, thật tình cờ cô giáo Trương rất giỏi kể chuyện, cả hai người đã rất ăn nhịp với nhau.

"Hôm nay chúng ta vẫn lên lớp, chỉ là cô giáo độc thân này có chút không vui, cô ấy giấu một chút bận tâm ở trong lòng và đương nhiên người huấn luyện cũng không vui, nhưng mà cả hai người đều không vui, bầu không khí ngột ngạt chạm mặt với bầu không khí ngột ngạt, thời tiết oi bức như muốn mưa."

Ông chú đó nằm trên chiếc sofa với chiếc mặt nạ Asura màu đen, lạnh nhạt nói: "Là một người bạn, cô nên khuyên nhủ bọn họ."

Lúc đại tiểu thư đi ra ngoài thầy cô giáo Trương đang lên lớp, người trên màn hình suy nghĩ thoáng qua, mặc dù đã đeo mặt nạ, nhưng đại tiểu thư vẫn ở đấy nhìn một cách không thể tưởng tượng nổi.

Trương Xảo đang nghiêm túc nên không biết có người ở phía sau, khẽ thở dài: "Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể hiểu nổi, thứ bạn cần không phải là sự giúp đỡ của người khác, mà là thời gian."

Bên kia khẽ "Ừ" và không nói gì nữa.

Ông chú này đưa rất nhiều tiền nhưng lại nói rất ít, mỗi ngày nói chuyện với cô giáo Trương một cách tình cờ, tiền hoa hồng được chuyển vào cuối ngày, khiến cho Trương Cảm cảm thấy người kia là một người thực sự giàu có, đến đây để gửi tặng những lời ấm áp và chúc phúc thôi.

Buổi điều trị ngày hôm nay đã kết thúc.

Cô giáo Trương nhìn vào trong phòng, lén lút hỏi đại tiểu thư: "Sao cậu ấy làm xong vẫn chưa đi ra ngoài."

Sắc mặt của Tần Di bỗng đờ ra: "Nàng ấy chột dạ nên không dám ra ngoài, đang ở bên trong giả vờ ngủ."

Cô giáo Trương:...

"Khách hàng của cô là người ở đâu vậy?"

Chẳng lẽ đại tiểu thư quan tâm đến công việc của mình, cô giáo Trương cười, nói: "Em cũng không biết, em tìm được qua lời giới thiệu của một người bạn, khá là bí ẩn, không nói rõ lý lịch được."

Đại tiểu thư cau mày nhìn Trương Xảo: "Nên cẩn trọng một chút."

Trương Xảo mỉm cười: "Bây giờ ở trong đây, mới nhận ra tiền quan trọng như thế nào, dù sao đó cũng là một phương pháp trị liệu đơn giản trên mạng, không cần gặp mặt, nói chuyện cũng không có gì nguy hiểm."

Đại tiểu thư nhìn cô ấy cũng không nói gì thêm nữa, nhàn nhạt nhìn vào trong.

Lúc này Hiểu Hiểu đang nằm trên giường giả vờ ngủ, hai tay ôm ngực, nàng không biết phải giải thích với đại tiểu thư như thế nào.

Cô giáo Trương bĩu môi: "Hiểu Hiểu vẫn như vậy sao?"

Đại tiểu thư lặng lẽ gật đầu.

Cô giáo Trương: "Vậy nên làm gì đây?"

Cô ấy cũng không làm được gì cô giáo Mục cứng đầu này, nàng ấy đã thực sự không muốn nói ra thì không ai có thể cạy miệng được nàng ấy.

Đại tiểu thư cau mày, chỉ vào cuốn sách dạy màu xanh bên cạnh: "Phương pháp thứ hai với thứ sáu."

Trương Xảo:...

Vãi.

Đại tiểu thư chuyên nghiệp như vậy sao?

Cô giáo Trương lập tức lật cuốn sách, cô lật đến phương pháp thứ hai và thứ sáu, cuốn sách này được viết bởi một nhà tâm lý học nước ngoài, đúc kết kinh nghiệm trị liệu của cả một đời người, tất cả kiến thức trong đó được trình dày dưới dạng một câu hỏi một câu trả lời.

Một câu hỏi: "Trong lòng người mình yêu có một nút thắt không thể nào tháo gỡ, lại không chịu đối mặt hay nói cho người khác biết, thì phải làm sao?

Câu trả lời: Nếu nút thắt trong tim không thể nào mở ra, đôi khi có thể cảm thấy thoải mái về thể chất và nụ hôn tiếp xúc da thịt sẽ luôn khiến con người ta cảm thấy thư giãn.

Cô giáo Trương:...

Này, ban ngày mà được ăn một đống "cơm chó" thì thật sự rất đau khổ.

Buổi chiều, đại tiểu thư vẫn còn đang bận, cô giáo Mục lặng lẽ đứng dậy, nàng nhìn đại tiểu thư: "Hai ngày nay đều mưa, em với cô giáo Trương đi hái nấm, đợi em quay về nấu canh gà hầm nấm cho."

Đại tiểu thư liếc mắt một cái nhưng không nói gì, cô giáo Mục cũng không dám nói, nhanh nhẹn lặng lẽ rời đi.

Đại tiểu thư hiện tại với trước đây không giống nhau nữa rồi, các học giả khác đều đã từng đọc qua sách của nàng và Trương Xảo, nếu nói để so sánh về chuyên môn thì có thể nàng là người có cấp bậc rất cao.

Không thể tùy tiện tin vào phút cuối được.

Ngay khi Hiểu Hiểu rời đi, đại tiểu thư đã gọi điện thoại cho Lưu Phương.

"Đến đây ngay."

Lưu Phương đã mấy ngày nay không được gọi đến, gần đây, cô ấy cả ngày không làm được gì, chứ đừng nói đến niềm vui được du ngoạn núi non sông nước.

Hôm nay hiếm lắm mới thấy đại tiểu thư gọi cô đến, cô ấy lập tức chạy đến, vừa bước vào phòng, tư thế như một người trong quân sự: "Đại tiểu thư, tôi đến để báo cáo."

Đại tiểu thư đang ở trong phòng, cô nhìn ra ngoài: "Vào đi."

Lưu Phương vội vàng đi vào, cô nghe thấy giọng nói của đại tiểu thư, liền cảm thấy nhất định có chuyện gì đó cần được bàn giao.

Cô tâm tình nhìn Tần Di đến nỗi cả người như sắp phát bệnh.

Có chuyện gì sao?

Là việc kết nối bên phía Bắc Kinh, hoặc là sắp xếp bên phía ông Lữ, hoặc là một cái gì khác?

Trong lúc Lưu Phương đang không ngừng suy nghĩ, thì đại tiểu thư ngồi trên xe lăn chậm rãi hỏi: "Trước đây cô đã từng tập luyện trong quân đội."

Lưu Phương mạnh mẽ gật đầu và trả lời một cách dứt khoát: "Vâng."

Có vẻ những gì cô sẽ giải thích ngày hôm nay sẽ là một phải kiểm tra nghiêm khắc về trình độ học vấn!

Cô ấy thực sự đã từng luyện tập qua, và luôn là nòng cốt của công việc kinh doanh trong một nhóm lớn vài nghìn người.

Không biết đại tiểu thư chỉ dạy gì chưa.

Đại tiểu thư gật đầu, cô chỉ tay vào chiếc giường gấp mà cô giáo Mục đã bỏ công ra để sắp xếp: "Phía sau chiếc giường giường này có bốn cái lò xo lớn, cô hãy tìm cách bẻ gãy nó đi."

Lưu Phương:...

Đại tiểu thư lạnh nhạt nói: "Thông minh một chút, đừng có để lại dấu vết."

Lưu Phương:?...

...

Tác giả có điều muốn nói:

Sau khi chữa trị cho cô giáo Mục, đại tiểu thư đã trở thành một nhà tâm lý học đạt huy chương vàng.

Ps: Có lẽ hai hôm nay nữa, chỉ có thể nói rằng nó có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đến Gần

Số ký tự: 0