Chương 90
Diệp Sáp
2024-09-04 07:11:37
Làm người không thể quá càn rỡ, không thể nói lời quá vẹn toàn, nếu không ông trời cũng không nhìn nổi.
Cái này nếu là đặt ở bình thường, Mục lão sư còn cùng đại tiểu thư chưa học xong khóa tố chất của bạn gái "Chính là dù cho bạn thân có bạn gái đi chăng nữa cũng nên giữ một khoảng cách", đoán chừng cũng sẽ không giống hiện tại khó giải quyết như vậy.
Mắt thấy đôi mắt của đại tiểu thư giống như hồ sâu bao phủ nàng, Mục Hiểu Hiểu ngượng ngùng cười một tiếng: "Không phải đâu, chị cũng biết bọn em mà." Nàng đưa tay ra vẻ không thèm để ý lấy di động đi, đại tiểu thư trở tay đè tay của nàng xuống, lạnh như băng: "Chị biết bọn em gì cơ, bỏ tay ra."
Tiêu hủy bằng chứng sao?
Mục Hiểu Hiểu kìm nén mặt đỏ bừng, khát vọng sống sót khiến nàng thu tay về: "Cậu ấy là fan hâm mộ của chị."
Đại tiểu thư sẽ không ngay cả như thế này cũng ăn dấm chua chứ?
Tần Di tựa như nhìn vào con mắt của nàng: "Fan hâm mộ của chị ngàn ngàn vạn lần, lão sư Mục đều muốn ôm hôn môi như này sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
A a a a a!!!
Sớm biết rằng lúc ấy nàng xóa ảnh chụp đi, Đại tiểu thư nhàn nhạt: "Trước khi đến, hối hận vì quên xóa bỏ ?"
Mục Hiểu Hiểu:......
OMG.
Hiện tại nàng đã có thể gọi đại tiểu thư một câu Mục lão sư .
Vào thời khắc mấu chốt như vậy, lão sư Mục nhanh chóng đứng dậy, nàng nhanh chân muốn ra bên ngoài phòng bếp: "À, em đi sữa bò nóng thế nào, em --"
Đại tiểu thư phản ứng nhanh chóng, bất thình lình duỗi ra chân của mình ra, vướng chân như này, lão sư Mục bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo kém chút ngã sấp xuống.
Mục Hiểu Hiểu:......
Đại tiểu thư đứng dậy .
Lão sư Mục kinh sợ.
Tần Di từ trên cao nhìn Mục Hiểu Hiểu, hai tay bóp chặt eo của nàng: "Em muốn chạy đi đâu?"
Lão sư Mục là có thể tiêu chuẩn kép như này sao?
Hôm qua giày vò cô lâu như vậy, lại nói nhiều lời cuồng ngạo như vậy khiến người ta xấu hổ mà tan vỡ, hiện tại vừa đến nàng đã muốn chạy?
Bị hơi thở của đại tiểu thư bao phủ, xung quanh cánh mũi đều là đàn hương trên người cô, Mục Hiểu Hiểu tim đập rộn lên, nàng nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Chị không mệt mỏi à?"
Hôm qua giày vò một đêm, đại tiểu thư chảy nhiều mồ hôi như vậy, than nhẹ cả đêm, giọng nói cũng khàn, còn muốn tới sao?
Theo nhận thấy của lão sư Mục, nàng thật sự quan tâm đến cơ thể của đại tiểu thư, dù sao hôm nay cô còn có công việc bận rộn, thật vất vả có một buổi sáng nghỉ ngơi, còn không điều chỉnh tốt một chút?
Nhưng đại tiểu thư nghe được, vậy mang theo hương vị khiêu khích, cô lấy tay ôm chặt eo nàng, nhàn nhạt hồi phục: "Chị cũng không phải em."
Mục Hiểu Hiểu:......!!!
Có ý gì?
Nàng mở to hai mắt nhìn đại tiểu thư, Tần Di một đôi mắt nhìn nàng, khóe môi có chút cong lên, cơ thể cô nghiêng về phía trước, ôm lấy eo của Hiểu Hiểu hôn xuống.
Như thể mái tóc dài của thác nước được kéo thành một vòng cung đẹp mắt, Mục Hiểu Hiểu bị đại tiểu thư cường thế đè cong eo, cơ thể của nàng hướng về sau, thừa nhận hôn đại tiểu thư.
Đại tiểu thư không hổ là nhân vật cấp boss của giới ca hát, lượng hô hấp không phải đùa giỡn, vừa hôn xong.
Đại tiểu thư duỗi tay nhẹ nhàng câu áo của Mục Hiểu Hiểu một chút, dịu dàng kéo nàng lại không mất đi quyến rũ, hai tay ôm cổ cô.
Ai u.
Cứ như vậy một chút.
Mục Hiểu Hiểu cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình đều bị câu xong rồi, đại tiểu thư quyến rũ xinh đẹp như vậy, nàng còn là lần đầu tiên gặp, trợn cả mắt lên .
Trán của Tần Di dán lên trán của nàng, môi dán nàng nhẹ nhàng nói nhỏ: "Rất muốn ư?"
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Mục Hiểu Hiểu cảm giác lỗ chân lông của nàng đều giống như bị mở rộng ra, cả người tê dại bị điện giật, cơ thể nàng cứng đờ nhìn đại tiểu thư.
Đây là cùng với nàng học sao? Tại sao muốn hỏi như vậy?
Đại tiểu thư chế trụ tay của Hiểu Hiểu, cùng nàng mười ngón đan xen, hai tay ôm eo của nàng, ôm nàng nhẹ giọng nói: "Chị phải chờ tới ngày nào đó động phòng hoa chúc."
Mục Hiểu Hiểu:............
Cái gì?
Nhìn Mục lão sư trực tiếp mắt trợn tròn thành đầu gỗ ngu ngơ, đại tiểu thư cắn cắn môi, cô cúi thấp nửa đầu, tóc dài lướt qua cổ, trên mặt cuồn cuộn nổi lên nhàn nhạt phấn hồng: "Em chưa bao giờ nghĩa muốn làm vợ chị sao?"
Mục Hiểu Hiểu:......
Nàng...... Làm cái gì ?
Tần Di ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hiểu Hiểu, nhìn bộ dáng ngu ngơ của nàng, ngón tay mảnh khảnh nâng lên, nhẹ nhàng chọc chọc trán của nàng, giọng nói mềm mại, mang theo một tia nũng nịu một tia ngang ngược: "Chị nhiều nhất chỉ có thể chờ đợi đến khi em tốt nghiệp."
Rõ ràng là lời thề đẹp nhất tuyệt vời nhất trên đời này.
Nhưng đại tiểu thư hết lần này tới lần khác kiêu ngạo dùng khí phách cường thế như vậy nói ra.
Một khắc này, Mục Hiểu Hiểu cảm giác lòng của mình giống như bị cây búa hồng nhạt mạnh mẽ nện xuống, hạnh phúc từ đó toàn bộ bắn tung toé mà ra, nàng lập tức ôm eo đại tiểu thư, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, yhân thể bởi vì kích động có chút run rẩy nóng lên: "Là thật sao, đại tiểu thư?"
Hiểu Hiểu biết, nàng cả đời này không phải đại tiểu thư thì không thể, các nàng cũng không thể lại rời khỏi nhau.
Thế nhưng là trở thành vợ chồng.
Phu nhân của nàng.
Vợ của nàng.
Hiểu Hiểu không dám nghĩ, đại tiểu thư mới vừa bình phục cơ thể, trở lại Nam Dương thu hồi tất cả đã từng thuộc về cô, tương lai là ngàn vạn tia sáng đang chờ đợi cô, mà nàng chỉ là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp mới ra đời tiền đồ chưa biết.
Tuy rằng khúc mắc được gỡ bỏ, nhưng thực chất không tự tin và bi quan chôn giấu ở bên trong Hiểu Hiểu vẫn sẽ đánh bại nàng trong phút chốc nào đó.
Thân là nhà tâm lý nàng hiểu rõ nhất, trên đời này, có lẽ tất cả mọi thứ có thể được đo lường, đều có thể nắm giữ và có được, chỉ có lòng người, thay đổi nhất, khó dò nhất.
Nàng tiếp nhận bao nhiêu người bệnh, thời điểm lúc trước yêu nhau, cái nào không phải lời ngon tiếng ngọt, tình ý triền miên, khó xá khó chia.
Nhưng thời gian là một con dao, thời điểm hai trái tim sinh sôi cắt ra, lại là như thế nào châm chọc mỉa mai, hình như người lạ, thậm chí như kè thù oán hận.
Hiểu Hiểu ngẫu nhiên, cũng sẽ nhớ tới những điều này, bình thường biện pháp xử lý của cô đều qua dễ làm, không thèm nghĩ quá mức chuyện tương lai.
Tương lai...... Có mờ mịt không dám đoán cỡ nào......
Nhưng hiện nay, đại tiểu thư cứ như vậy hứa hẹn tương lai đặt vào trước mặt của nàng.
Tần Di không chớp mắt nhìn Hiểu Hiểu, cô từ trong mắt của nàng có thể đọc hiểu lòng của nàng, này nếu là người khác, khi ở cô nói như vậy, nội tâm phức tạp của thế giới, đại tiểu thư có thể sẽ trực tiếp để nàng cút đi, thưởng bế môn canh.*
*từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn
Thế nhưng là Hiểu Hiểu mà...... Cô không có cách nào.
Đại tiểu thư nắm tay Hiểu Hiểu, ngồi xuống trên ghế sa lon: "Vốn muốn trở về đưa cho em."
Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư khom lưng, kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp nhung đỏ lấp lánh ra.
Hiểu Hiểu tim đập kịch liệt, gần như lao ra ngoài, nàng khẩn trương đến mức miệng đắng lưỡi khô, trong lòng bàn tay bốc lên đổ mồ hôi.
Đại tiểu thư cũng không có nơi nào tốt để đi cả, có trời mới biết thời điểm cô cầm trên tay chiếc nhẫn tự mình thiết kế, nghĩ đến cảnh tượng khi đưa cho Hiểu Hiểu có bao nhiêukích động.
"Bành" Một tiếng, đại tiểu thư mở hộp ra, Hiểu Hiểu cảm giác khói lửa trong lòng của nàng được thắp sáng.
Một viên ngọc bích lộng lẫy làm thành đá quý móng vuốt cún nhỏ được cô đưa tới trước mặt của Hiểu Hiểu.
Nó tỏa ra ánh sáng lãnh diễm, điệu thấp xa hoa, nhưng hết lần này tới lần khác hình dạng rất đáng yêu.
Đây là đại tiểu thư tự mình thiết kế.
Trên đời này duy nhất thuộc về một mình lão sư Mục.
Vì chiếc nhẫn này, Tần Di còn cố ý liên hệ trước với hộ khách của Cao Châu Bảo, hộ khách nói qua, có thể tìm cho đại tiểu thư một nhà thiết kế chuyên nghiệp, bị Tần Di từ chối.
Có rất nhiều đồ vật, có thể để người khác làm thay.
Nhưng cả đời này, chiếc nhẫn này, là hứa hẹn của cô với Hiểu Hiểu, là lời hứa với tương lai.
Tần Di biết, trái tim của Hiểu Hiểu vẫn trôi nổi bất định, khi thơ ấu gặp phải khiến cho nàng khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô cũng giống như vậy.
Tuy rằng đại tiểu thư là thiên chi kiêu tử*, từ khinh thường với đi tranh cái gì, chỉ cần là cô muốn đều sẽ nhất định phải được.
*chỉ những đứa con được ba mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.
Nhưng duy nhất chỉ để ý người yêu, khiến cô lo được lo mất.
Cô buồn phiền với những bông hoa đào thối rữa xuất hiện bên cạnh nàng, buồn phiền vì nàng cười với người khác, hồn của đối phương sẽ câu mất.
Hết lần này tới lần khác nghề nghiệp của Hiểu Hiểu, còn không thể để nàng đều gương mặt lạnh lùng với người khác.
Chuyện này, đại tiểu thư đã suy nghĩ thật lâu, cô thiết kế chiếc nhẫn này, thoạt nhìn giống như móng của một chú cún con, nhưng thật ra là một viên ngôi sao bên trên đựng lấy móng của một chú cún con.
Này đối với các nàng mà nói, là có ý nghĩa kỷ niệm.
Ngay lúc đó Hiểu Hiểu đã từng ở dưới ánh trăng hôn môi cô, đã từng chữa lành vết sẹo trong tim cô, vì trở thành một chú cún nhỏ của cô.
Bây giờ, cô muốn dùng chiếc nhẫn này thay mặt cho tình yêu của các cô, định ra nửa đời sau của cô.
Đương nhiên, mang chiếc nhẫn này ở trên tay của Hiểu Hiểu, đại tiểu thư không thể phủ nhận tư tâm của mình, cô hi vọng cái này ít nhiều giống như một lá bùa hộ mệnh, ít nhiều có thể ngăn trở ong mật khiến cô phiền lòng.
Hiểu Hiểu đỏ ngầu cả mắt, nàng nhìn Tần Di giọng nói nghẹn ngào: "Chị làm khi nào vậy?"
Nàng thế mà bị giấu gắt gao.
Đại tiểu thư một ngày bận rộn như vậy, cô rốt cuộc có thời gian chỗ nào vậy?
Đại tiểu thư không nhìn tới nàng, chỉ là cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kia, nhẹ nhàng lại kiên định nói: "Hiểu Hiểu, chị là một người bảo thủ, đồng ý với chị, một khi mang chiếc nhẫn này, cũng đừng tháo xuống được chứ?"
Giống như lúc ấy Hiểu Hiểu đưa quà sinh nhật là vòng cổ đưa cho cô, một khắc Hiểu Hiểu vì cô đeo mà đeo lên, đại tiểu thư rốt cuộc không có tháo xuống.
Nước mắt trong mắt của Hiểu Hiểu tuôn rơi, nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài chớp động, khẽ gật đầu.
Sẽ không tháo xuống.
Vĩnh viễn sẽ không .
Nụ cười nở rộ ở trên mặt đại tiểu thư, cô nâng bàn tay mảnh khảnh của Hiểu Hiểu lên, từng chút một đeo chiếc nhẫn vào tay nàng.
Kích thước vừa đúng.
Một tia sáng lóe lên trong tay Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nhìn cô, đôi mắt hồng hồng: "Chị đo ngón tay em lúc nào thế, vừa vặn."
Tần Di nhìn nàng: " Kích thước của em chị còn phải đo nữa sao?"
Hiểu Hiểu:......
A a a a a.
Đại tiểu thư lái xe .
Tại sao lại lái xe vào thời điểm như thế này?
Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay kia, Hiểu Hiểu vừa muốn khóc vừa muốn cười, àng nhịn không được thân thể nghiêng về phía trước ôm lấy Tần Di.
Có tài đức gì.
Đời này có thể có được đại tiểu thư.
Bất quá...... Thời khắc mấu chốt đều như vậy, lão sư Mục còn lén lút suy nghĩa, nhẫn cũng đeo, nàng thật sự bà chủ tiêu chuẩn, chuyện lúc trước mà có thể lật trời sao?
Đại tiểu thư giống như có thể nhìn thấu lòng của nàng, yếu ớt nói: "Ngày đó ở lại động phòng."
Nàng có thể để Hiểu Hiểu cảm thụ tốt một chút chênh lệch thực lực.
Bởi vì Hiểu Hiểu đến, tất cả cũng khác nhau.
Hiểu Hiểu cũng thật giữ lời hứa , nàng không có ra bên ngoài chạy loạn tiếp tục chăm sóc đại tiểu thư.
Nàng không hiểu nhiều lắm về vấn đề kinh doanh xí nghiệp, một ngày này, nàng tựa như một người trợ lý, bồi tiếp đại tiểu thư họp, chạy khắp nơi, gặp cổ đông quan trọng.
Trước kia, Hiểu Hiểu luôn cảm thấy tổng giám đốc hẳn là rất ra vẻ, thậm chí một hai năm có lẽ đều không cần đi công ty một chuyến, không có việc gì đi cũng chính là ký tên khai mở họp ăn một bữa cơm tâm sự, căn bản không cần nhọc lòng.
Nhưng ở bên đại tiểu thư, nàng mới hiểu được gian khổ phía sau.
Nàng nhìn đại tiểu thư mỉm cười nói chuyện đủ kiểu với đối phương, lời nói dịu dàng tiến hành đánh cờ thức câu thông, chủ yếu nhất là bên trong Nam Dương, căn cơ của Tần Hải Long vẫn còn tồn tại, đại tiểu thư lại là con gái của ông, huyết thống gì đấy, là người ngoài không nguyện ý tham dự nhất, thái độ rất nhiều người phần lớn là chưa quyết định.
Tần Di đã thành thói quen, ở trong quá trình này, Mục Hiểu Hiểu mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng không thể không bật ngón tay cái tán thưởng Mag.
Cô ấy phối hợp với đại tiểu thư không chê vào đâu được, là đại cổ đông của Nam Dương, lời của cô ấy nói mỗi một câu nói đều mang tính quyền uy.
Bởi vì chỉ có thể ở Bắc Kinh đợi ba ngày, Hiểu Hiểu nhớ lại lúc trở về muốn mua cho bọn nhỏ thứ gì, tự mình mua sắm, đi Đại Hậu Vật gửi qua bưu điện.
Đại tiểu thư biết nàng nhớ thương bên kia, phân phó Lưu Văn Niên đi mua sắm với nàng, Hiểu Hiểu không làm, biết mọi người đều bận, nàng muốn tự mình đến đó.
Đại tiểu thư nhíu nhíu mày, cô rất dứt khoát: "Không được."
Lúc này này, không biết bao nhiêu người, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Hiểu Hiểu là uy hiếp duy nhất của cô.
Cô không thể để cho nàng xảy ra vấn đề gì.
Sự việc ảnh chụp lúc trước, đại tiểu thư đã bắt đầu điều tra, là số do điện thoại ảo từ nước ngoài gửi về, tuy rằng không điều tra được, nhưng đại tiểu thư vẫn như cũ theo Đằng Loát Liễu, quả nhiên là do Tố Lam làm.
Thủ đoạn thấp kém đê tiện như này, bà ta vẫn luôn sử dụng thành thạo, nhiều năm như vậy bà ta vẫn không có tiến bộ gì.
Với tính tình trước đây của Tần Di, chuyện như vậy, nàng căn bản lười nhác so đo với bà.
Nhưng hôm nay, bà ta dám đụng Hiểu Hiểu, chính là đụng phải vẩy ngược của Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư lấy đạo của người trả lại cho người, dùng số đồng dạng, gửi mấy tấm ảnh làm quà đáp lễ cho Tố Lam.
Thời điểm Tố Lam nhận được ảnh chụp, trên ảnh chụp là Tần Hải Lông hôn môi người phụ nữ khác, thậm chí ông còn khỏa thân trên giường khách sạn với một người phụ nữ khác, bà ta giống như thuốc nổ nổ mạnh ngay tại chỗ.
Nghe nói một đêm kia cãi nhau và âm thanh ném đồ vật của Tần gia liên tục đến sau nửa đêm, thẳng đến khi hàng xóm báo công an mới dừng lại.
Vào lúc ban đêm, Tần Hải Long nổi giận đùng đùng tìm đến đại tiểu thư, lúc ông đến tương đối thảm, tay phải bọc băng vải, trên trán nổi lên một vết xanh tím to: "Cô cái đồ phản nghịch."
Đại tiểu thư buông văn kiện trong tay xuống, kinh ngạc đánh giá Tần Hải Long: "Đây là như thế nào?"
Giọng điệu tức giận trong trà trà như vậy, cô từng thấy Hiểu Hiểu nói với người khác, lúc ấy biểu hiện của đại tiểu thư lạnh lùng khinh thường, kỳ thật đều ghi tạc trong lòng.
Hôm nay cô thử dùng một chút, cảm giác cực kỳ tốt.
Trên người Tần Hải Long không có một chỗ khác biệt, tối hôm qua là buổi tối kinh khủng nhất trong đời ông, ông cảm giác nếu như không phải về sau chạy trốn, ông sẽ bị Tố Lam ăn tươi nuốt sống.
"Có phải cô làm không?"
Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Di, đại tiểu thư buông văn kiện, lông mày nhăn lại, trong giọng nói mang theo nghi ngờ: "Dì nhỏ bà ấy cũng thật là gươm quý không bao giờ cùn."
Lớn tuổi như vậy rồi, sức chiến đấu vẫn còn phi phàm.
Tần Hải Long muốn hộc máu: "Tôi hỏi cô, ảnh chụp kia có phải cô gửi không?"
Ảnh chụp?
Tần Di nhíu mày, cô để văn kiện trong tay xuống, ngả người ra sau, dựa vào ghế.
"Tần tổng, mọi thứ mà cũng phải nói chứng cứ, ông vu tội thế này, tôi cũng không thừa nhận được."
Những lời này đều là năm đó Tố Lam làm trò trước mắt Tần Hải Long đang nói chuyện với đại tiểu thư, lúc ấy Tần Hải Long cũng không ba phải, còn nói xong cái gì tin tưởng lời nói của dì nhỏ sao? Bây giờ, đại tiểu thư trả lại cho ông.
Tần Di làm như vậy, là hoàn toàn xé mở Tần Hải Long và Tố Lam nhiều năm qua như vậy chỉ có bề ngoài tình cảm.
Chuyện như vậy khiến Tần Hải Long rất bị động, ông biết tính cách mắc chứng cuồng loạn của Tố Lam, bà ta khẳng định sẽ cực đoan đi thuê tư nhân thám tử đi tìm những người phụ nữ có liên quan tới ông, một khi tìm được, lỗ hổng xé mở, bà ta không chừng làm ra cái gì.
Quan trọng nhất chính là phía sau của bà ta là Tần Sương, là người cầm quyền trên thực tế của Nam Dương.
Tần Sương, Tần Di......
Tần Hải Long nghĩ không ra, ông bận rộn phí thời gian nhiều năm như vậy, vì hậu bối gây dựng giang sơn, nhưng hiện nay, già cả rồi lại bị hai người con gái xé rách đến phát điên.
Cuối cùng, ông bị nhân viên bảo vệ của Thắng Lam "Mời" ra ngoài.
Đại tiểu thư thật là một chút tình cảm đều không cho ông.
Tần Hải Long tức giận gần như muốn chảy máu não, ông lại chạy đến Nam Dương đi tìm Tần Sương.
Tần Dương so với lúc trước hoàn toàn khác nhau, không biết chỗ gân nào không đúng, vô tâm với công việc.
Lúc ông đi vào, Tần sương cư nhiên đang nghe thư ký báo cáo cái gì giúp học tập công trình tình yêu, cái này không lầm dáng vẻ đứng đắn, lại một lần lật ngược Tần Hải Long.
Tần sương thấy Tần Hả Long này một thân tiến vào cũng là rất kinh ngạc, cô ấy xua tay, ra hiệu cho A Chức lui ra ngoài.
Mặt Tần Hải Long âm trầm ngồi ở trước mặt cô ấy: "Mẹ cũng nói cho con biết sao?"
Tần Sương nhìn ông: "Nói cái gì? Mẹ nói với con nhiều chuyện lắm."
Tần Hải Long:!!!
Cái này một cái hai cái, không tức chết ông không cam lòng phải không?
Tố Lam đích xác không có nói cho Tần Sương, bà ta không biết con gái biết chuyện của ông, tuy rằng bà ta điên, nhưng là cũng biết gần đây là thời kì mấu chốt của Nam Dương, không thể quấy nhiễu Tần Sương, đem vị trí con gái rất không dễ dàng đạt được đoạt lấy của Tần Di.
Tần Sương nhìn dáng vẻ vết thương đầy người của Tần Hải Long, ít nhiều cũng đoán được, cô ấy cánh tay, nhàn nhạt: "Đi bệnh viện chưa?"
Tuy rằng những lời này không có gì ấm áp, nhưng trong lòng Tần Hải Long vẫn thoải mái hơn một chút, hừ lạnh: "Các con còn quản ba sống chết sao?"
Các con?
Tần Sương nghe ý lời này của ông, biết ông lại đi tìm Tần Di, cô ấy lạnh như băng: "Con đã nói, không nên đi trêu chọc cô ấy, ba không phải già nên hồ đồ rồi? Còn tưởng rằng mình có thể giống như trước nắm trong tay lừa gạt xỉ nhục cô ấy? Ba tỉnh đi."
Lời này như là cây kim đâm vào trong lòng của Tần Hải Long, khiến ông trong nháy mắt nổi trận lôi đình: "Ba làm như vậy cũng là vì ai?"
Ông cảm giác từ trong lòng luồn lên một cỗ lửa, toàn thân đều run rẩy không thoải mái.
Không phải Tần Di, chính là Tần Sương.
Tần Di là ông từ nhỏ đã nhìn thấy, là thiên kim đại tiểu thư đứng đắn của Kinh Bát nhưng Tần Sương đâu? Cô ấy cánh chim chưa đầy, lại dám dẫm lên mặt mũi của ông?
Tần Sương nhàn nhạt: "Đừng bảo là vì con."
Cô ấy tiện tay ném văn kiện sang một bên, thản nhiên nói: "Vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút, còn lại thì tốt, trọng điểm bộ vị đừng bị ảnh hưởng tới, cũng tốt con và Di Di đều trở thành con rơi của ngài, còn có thể mang em trai nâng đỡ trước mắt bọn con sao?"
Tần Hải Long:...
Lão Tần tổng vào bệnh viện trong đêm đó.
Các báo chí lớn đều đưa tin, nghe nói là bởi vì bên trong Tần gia tranh chấp không ngừng, bé gái mồ côi từ trong bụng mẹ của vợ chính và con gái của vợ hai tranh đấu trong lúc đó mới có thể như này.
......
Chính là bởi vì thời khắc trông gà hoá cuốc này, Tần Di mới không yên tâm Hiểu Hiểu một mình đi ra ngoài, chính là sắp xếp người đi theo nàng.
Hiểu Hiểu bất đắc dĩ ra cửa, nàng mới đi chưa được mấy bước, nguy hiểm không nhìn thấy, ngược lại là thấy được người không muốn gặp.
Cái này nếu là đặt ở bình thường, Mục lão sư còn cùng đại tiểu thư chưa học xong khóa tố chất của bạn gái "Chính là dù cho bạn thân có bạn gái đi chăng nữa cũng nên giữ một khoảng cách", đoán chừng cũng sẽ không giống hiện tại khó giải quyết như vậy.
Mắt thấy đôi mắt của đại tiểu thư giống như hồ sâu bao phủ nàng, Mục Hiểu Hiểu ngượng ngùng cười một tiếng: "Không phải đâu, chị cũng biết bọn em mà." Nàng đưa tay ra vẻ không thèm để ý lấy di động đi, đại tiểu thư trở tay đè tay của nàng xuống, lạnh như băng: "Chị biết bọn em gì cơ, bỏ tay ra."
Tiêu hủy bằng chứng sao?
Mục Hiểu Hiểu kìm nén mặt đỏ bừng, khát vọng sống sót khiến nàng thu tay về: "Cậu ấy là fan hâm mộ của chị."
Đại tiểu thư sẽ không ngay cả như thế này cũng ăn dấm chua chứ?
Tần Di tựa như nhìn vào con mắt của nàng: "Fan hâm mộ của chị ngàn ngàn vạn lần, lão sư Mục đều muốn ôm hôn môi như này sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
A a a a a!!!
Sớm biết rằng lúc ấy nàng xóa ảnh chụp đi, Đại tiểu thư nhàn nhạt: "Trước khi đến, hối hận vì quên xóa bỏ ?"
Mục Hiểu Hiểu:......
OMG.
Hiện tại nàng đã có thể gọi đại tiểu thư một câu Mục lão sư .
Vào thời khắc mấu chốt như vậy, lão sư Mục nhanh chóng đứng dậy, nàng nhanh chân muốn ra bên ngoài phòng bếp: "À, em đi sữa bò nóng thế nào, em --"
Đại tiểu thư phản ứng nhanh chóng, bất thình lình duỗi ra chân của mình ra, vướng chân như này, lão sư Mục bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo kém chút ngã sấp xuống.
Mục Hiểu Hiểu:......
Đại tiểu thư đứng dậy .
Lão sư Mục kinh sợ.
Tần Di từ trên cao nhìn Mục Hiểu Hiểu, hai tay bóp chặt eo của nàng: "Em muốn chạy đi đâu?"
Lão sư Mục là có thể tiêu chuẩn kép như này sao?
Hôm qua giày vò cô lâu như vậy, lại nói nhiều lời cuồng ngạo như vậy khiến người ta xấu hổ mà tan vỡ, hiện tại vừa đến nàng đã muốn chạy?
Bị hơi thở của đại tiểu thư bao phủ, xung quanh cánh mũi đều là đàn hương trên người cô, Mục Hiểu Hiểu tim đập rộn lên, nàng nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Chị không mệt mỏi à?"
Hôm qua giày vò một đêm, đại tiểu thư chảy nhiều mồ hôi như vậy, than nhẹ cả đêm, giọng nói cũng khàn, còn muốn tới sao?
Theo nhận thấy của lão sư Mục, nàng thật sự quan tâm đến cơ thể của đại tiểu thư, dù sao hôm nay cô còn có công việc bận rộn, thật vất vả có một buổi sáng nghỉ ngơi, còn không điều chỉnh tốt một chút?
Nhưng đại tiểu thư nghe được, vậy mang theo hương vị khiêu khích, cô lấy tay ôm chặt eo nàng, nhàn nhạt hồi phục: "Chị cũng không phải em."
Mục Hiểu Hiểu:......!!!
Có ý gì?
Nàng mở to hai mắt nhìn đại tiểu thư, Tần Di một đôi mắt nhìn nàng, khóe môi có chút cong lên, cơ thể cô nghiêng về phía trước, ôm lấy eo của Hiểu Hiểu hôn xuống.
Như thể mái tóc dài của thác nước được kéo thành một vòng cung đẹp mắt, Mục Hiểu Hiểu bị đại tiểu thư cường thế đè cong eo, cơ thể của nàng hướng về sau, thừa nhận hôn đại tiểu thư.
Đại tiểu thư không hổ là nhân vật cấp boss của giới ca hát, lượng hô hấp không phải đùa giỡn, vừa hôn xong.
Đại tiểu thư duỗi tay nhẹ nhàng câu áo của Mục Hiểu Hiểu một chút, dịu dàng kéo nàng lại không mất đi quyến rũ, hai tay ôm cổ cô.
Ai u.
Cứ như vậy một chút.
Mục Hiểu Hiểu cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình đều bị câu xong rồi, đại tiểu thư quyến rũ xinh đẹp như vậy, nàng còn là lần đầu tiên gặp, trợn cả mắt lên .
Trán của Tần Di dán lên trán của nàng, môi dán nàng nhẹ nhàng nói nhỏ: "Rất muốn ư?"
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Mục Hiểu Hiểu cảm giác lỗ chân lông của nàng đều giống như bị mở rộng ra, cả người tê dại bị điện giật, cơ thể nàng cứng đờ nhìn đại tiểu thư.
Đây là cùng với nàng học sao? Tại sao muốn hỏi như vậy?
Đại tiểu thư chế trụ tay của Hiểu Hiểu, cùng nàng mười ngón đan xen, hai tay ôm eo của nàng, ôm nàng nhẹ giọng nói: "Chị phải chờ tới ngày nào đó động phòng hoa chúc."
Mục Hiểu Hiểu:............
Cái gì?
Nhìn Mục lão sư trực tiếp mắt trợn tròn thành đầu gỗ ngu ngơ, đại tiểu thư cắn cắn môi, cô cúi thấp nửa đầu, tóc dài lướt qua cổ, trên mặt cuồn cuộn nổi lên nhàn nhạt phấn hồng: "Em chưa bao giờ nghĩa muốn làm vợ chị sao?"
Mục Hiểu Hiểu:......
Nàng...... Làm cái gì ?
Tần Di ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hiểu Hiểu, nhìn bộ dáng ngu ngơ của nàng, ngón tay mảnh khảnh nâng lên, nhẹ nhàng chọc chọc trán của nàng, giọng nói mềm mại, mang theo một tia nũng nịu một tia ngang ngược: "Chị nhiều nhất chỉ có thể chờ đợi đến khi em tốt nghiệp."
Rõ ràng là lời thề đẹp nhất tuyệt vời nhất trên đời này.
Nhưng đại tiểu thư hết lần này tới lần khác kiêu ngạo dùng khí phách cường thế như vậy nói ra.
Một khắc này, Mục Hiểu Hiểu cảm giác lòng của mình giống như bị cây búa hồng nhạt mạnh mẽ nện xuống, hạnh phúc từ đó toàn bộ bắn tung toé mà ra, nàng lập tức ôm eo đại tiểu thư, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, yhân thể bởi vì kích động có chút run rẩy nóng lên: "Là thật sao, đại tiểu thư?"
Hiểu Hiểu biết, nàng cả đời này không phải đại tiểu thư thì không thể, các nàng cũng không thể lại rời khỏi nhau.
Thế nhưng là trở thành vợ chồng.
Phu nhân của nàng.
Vợ của nàng.
Hiểu Hiểu không dám nghĩ, đại tiểu thư mới vừa bình phục cơ thể, trở lại Nam Dương thu hồi tất cả đã từng thuộc về cô, tương lai là ngàn vạn tia sáng đang chờ đợi cô, mà nàng chỉ là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp mới ra đời tiền đồ chưa biết.
Tuy rằng khúc mắc được gỡ bỏ, nhưng thực chất không tự tin và bi quan chôn giấu ở bên trong Hiểu Hiểu vẫn sẽ đánh bại nàng trong phút chốc nào đó.
Thân là nhà tâm lý nàng hiểu rõ nhất, trên đời này, có lẽ tất cả mọi thứ có thể được đo lường, đều có thể nắm giữ và có được, chỉ có lòng người, thay đổi nhất, khó dò nhất.
Nàng tiếp nhận bao nhiêu người bệnh, thời điểm lúc trước yêu nhau, cái nào không phải lời ngon tiếng ngọt, tình ý triền miên, khó xá khó chia.
Nhưng thời gian là một con dao, thời điểm hai trái tim sinh sôi cắt ra, lại là như thế nào châm chọc mỉa mai, hình như người lạ, thậm chí như kè thù oán hận.
Hiểu Hiểu ngẫu nhiên, cũng sẽ nhớ tới những điều này, bình thường biện pháp xử lý của cô đều qua dễ làm, không thèm nghĩ quá mức chuyện tương lai.
Tương lai...... Có mờ mịt không dám đoán cỡ nào......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hiện nay, đại tiểu thư cứ như vậy hứa hẹn tương lai đặt vào trước mặt của nàng.
Tần Di không chớp mắt nhìn Hiểu Hiểu, cô từ trong mắt của nàng có thể đọc hiểu lòng của nàng, này nếu là người khác, khi ở cô nói như vậy, nội tâm phức tạp của thế giới, đại tiểu thư có thể sẽ trực tiếp để nàng cút đi, thưởng bế môn canh.*
*từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn
Thế nhưng là Hiểu Hiểu mà...... Cô không có cách nào.
Đại tiểu thư nắm tay Hiểu Hiểu, ngồi xuống trên ghế sa lon: "Vốn muốn trở về đưa cho em."
Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư khom lưng, kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp nhung đỏ lấp lánh ra.
Hiểu Hiểu tim đập kịch liệt, gần như lao ra ngoài, nàng khẩn trương đến mức miệng đắng lưỡi khô, trong lòng bàn tay bốc lên đổ mồ hôi.
Đại tiểu thư cũng không có nơi nào tốt để đi cả, có trời mới biết thời điểm cô cầm trên tay chiếc nhẫn tự mình thiết kế, nghĩ đến cảnh tượng khi đưa cho Hiểu Hiểu có bao nhiêukích động.
"Bành" Một tiếng, đại tiểu thư mở hộp ra, Hiểu Hiểu cảm giác khói lửa trong lòng của nàng được thắp sáng.
Một viên ngọc bích lộng lẫy làm thành đá quý móng vuốt cún nhỏ được cô đưa tới trước mặt của Hiểu Hiểu.
Nó tỏa ra ánh sáng lãnh diễm, điệu thấp xa hoa, nhưng hết lần này tới lần khác hình dạng rất đáng yêu.
Đây là đại tiểu thư tự mình thiết kế.
Trên đời này duy nhất thuộc về một mình lão sư Mục.
Vì chiếc nhẫn này, Tần Di còn cố ý liên hệ trước với hộ khách của Cao Châu Bảo, hộ khách nói qua, có thể tìm cho đại tiểu thư một nhà thiết kế chuyên nghiệp, bị Tần Di từ chối.
Có rất nhiều đồ vật, có thể để người khác làm thay.
Nhưng cả đời này, chiếc nhẫn này, là hứa hẹn của cô với Hiểu Hiểu, là lời hứa với tương lai.
Tần Di biết, trái tim của Hiểu Hiểu vẫn trôi nổi bất định, khi thơ ấu gặp phải khiến cho nàng khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô cũng giống như vậy.
Tuy rằng đại tiểu thư là thiên chi kiêu tử*, từ khinh thường với đi tranh cái gì, chỉ cần là cô muốn đều sẽ nhất định phải được.
*chỉ những đứa con được ba mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.
Nhưng duy nhất chỉ để ý người yêu, khiến cô lo được lo mất.
Cô buồn phiền với những bông hoa đào thối rữa xuất hiện bên cạnh nàng, buồn phiền vì nàng cười với người khác, hồn của đối phương sẽ câu mất.
Hết lần này tới lần khác nghề nghiệp của Hiểu Hiểu, còn không thể để nàng đều gương mặt lạnh lùng với người khác.
Chuyện này, đại tiểu thư đã suy nghĩ thật lâu, cô thiết kế chiếc nhẫn này, thoạt nhìn giống như móng của một chú cún con, nhưng thật ra là một viên ngôi sao bên trên đựng lấy móng của một chú cún con.
Này đối với các nàng mà nói, là có ý nghĩa kỷ niệm.
Ngay lúc đó Hiểu Hiểu đã từng ở dưới ánh trăng hôn môi cô, đã từng chữa lành vết sẹo trong tim cô, vì trở thành một chú cún nhỏ của cô.
Bây giờ, cô muốn dùng chiếc nhẫn này thay mặt cho tình yêu của các cô, định ra nửa đời sau của cô.
Đương nhiên, mang chiếc nhẫn này ở trên tay của Hiểu Hiểu, đại tiểu thư không thể phủ nhận tư tâm của mình, cô hi vọng cái này ít nhiều giống như một lá bùa hộ mệnh, ít nhiều có thể ngăn trở ong mật khiến cô phiền lòng.
Hiểu Hiểu đỏ ngầu cả mắt, nàng nhìn Tần Di giọng nói nghẹn ngào: "Chị làm khi nào vậy?"
Nàng thế mà bị giấu gắt gao.
Đại tiểu thư một ngày bận rộn như vậy, cô rốt cuộc có thời gian chỗ nào vậy?
Đại tiểu thư không nhìn tới nàng, chỉ là cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kia, nhẹ nhàng lại kiên định nói: "Hiểu Hiểu, chị là một người bảo thủ, đồng ý với chị, một khi mang chiếc nhẫn này, cũng đừng tháo xuống được chứ?"
Giống như lúc ấy Hiểu Hiểu đưa quà sinh nhật là vòng cổ đưa cho cô, một khắc Hiểu Hiểu vì cô đeo mà đeo lên, đại tiểu thư rốt cuộc không có tháo xuống.
Nước mắt trong mắt của Hiểu Hiểu tuôn rơi, nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài chớp động, khẽ gật đầu.
Sẽ không tháo xuống.
Vĩnh viễn sẽ không .
Nụ cười nở rộ ở trên mặt đại tiểu thư, cô nâng bàn tay mảnh khảnh của Hiểu Hiểu lên, từng chút một đeo chiếc nhẫn vào tay nàng.
Kích thước vừa đúng.
Một tia sáng lóe lên trong tay Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nhìn cô, đôi mắt hồng hồng: "Chị đo ngón tay em lúc nào thế, vừa vặn."
Tần Di nhìn nàng: " Kích thước của em chị còn phải đo nữa sao?"
Hiểu Hiểu:......
A a a a a.
Đại tiểu thư lái xe .
Tại sao lại lái xe vào thời điểm như thế này?
Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay kia, Hiểu Hiểu vừa muốn khóc vừa muốn cười, àng nhịn không được thân thể nghiêng về phía trước ôm lấy Tần Di.
Có tài đức gì.
Đời này có thể có được đại tiểu thư.
Bất quá...... Thời khắc mấu chốt đều như vậy, lão sư Mục còn lén lút suy nghĩa, nhẫn cũng đeo, nàng thật sự bà chủ tiêu chuẩn, chuyện lúc trước mà có thể lật trời sao?
Đại tiểu thư giống như có thể nhìn thấu lòng của nàng, yếu ớt nói: "Ngày đó ở lại động phòng."
Nàng có thể để Hiểu Hiểu cảm thụ tốt một chút chênh lệch thực lực.
Bởi vì Hiểu Hiểu đến, tất cả cũng khác nhau.
Hiểu Hiểu cũng thật giữ lời hứa , nàng không có ra bên ngoài chạy loạn tiếp tục chăm sóc đại tiểu thư.
Nàng không hiểu nhiều lắm về vấn đề kinh doanh xí nghiệp, một ngày này, nàng tựa như một người trợ lý, bồi tiếp đại tiểu thư họp, chạy khắp nơi, gặp cổ đông quan trọng.
Trước kia, Hiểu Hiểu luôn cảm thấy tổng giám đốc hẳn là rất ra vẻ, thậm chí một hai năm có lẽ đều không cần đi công ty một chuyến, không có việc gì đi cũng chính là ký tên khai mở họp ăn một bữa cơm tâm sự, căn bản không cần nhọc lòng.
Nhưng ở bên đại tiểu thư, nàng mới hiểu được gian khổ phía sau.
Nàng nhìn đại tiểu thư mỉm cười nói chuyện đủ kiểu với đối phương, lời nói dịu dàng tiến hành đánh cờ thức câu thông, chủ yếu nhất là bên trong Nam Dương, căn cơ của Tần Hải Long vẫn còn tồn tại, đại tiểu thư lại là con gái của ông, huyết thống gì đấy, là người ngoài không nguyện ý tham dự nhất, thái độ rất nhiều người phần lớn là chưa quyết định.
Tần Di đã thành thói quen, ở trong quá trình này, Mục Hiểu Hiểu mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng không thể không bật ngón tay cái tán thưởng Mag.
Cô ấy phối hợp với đại tiểu thư không chê vào đâu được, là đại cổ đông của Nam Dương, lời của cô ấy nói mỗi một câu nói đều mang tính quyền uy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì chỉ có thể ở Bắc Kinh đợi ba ngày, Hiểu Hiểu nhớ lại lúc trở về muốn mua cho bọn nhỏ thứ gì, tự mình mua sắm, đi Đại Hậu Vật gửi qua bưu điện.
Đại tiểu thư biết nàng nhớ thương bên kia, phân phó Lưu Văn Niên đi mua sắm với nàng, Hiểu Hiểu không làm, biết mọi người đều bận, nàng muốn tự mình đến đó.
Đại tiểu thư nhíu nhíu mày, cô rất dứt khoát: "Không được."
Lúc này này, không biết bao nhiêu người, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Hiểu Hiểu là uy hiếp duy nhất của cô.
Cô không thể để cho nàng xảy ra vấn đề gì.
Sự việc ảnh chụp lúc trước, đại tiểu thư đã bắt đầu điều tra, là số do điện thoại ảo từ nước ngoài gửi về, tuy rằng không điều tra được, nhưng đại tiểu thư vẫn như cũ theo Đằng Loát Liễu, quả nhiên là do Tố Lam làm.
Thủ đoạn thấp kém đê tiện như này, bà ta vẫn luôn sử dụng thành thạo, nhiều năm như vậy bà ta vẫn không có tiến bộ gì.
Với tính tình trước đây của Tần Di, chuyện như vậy, nàng căn bản lười nhác so đo với bà.
Nhưng hôm nay, bà ta dám đụng Hiểu Hiểu, chính là đụng phải vẩy ngược của Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư lấy đạo của người trả lại cho người, dùng số đồng dạng, gửi mấy tấm ảnh làm quà đáp lễ cho Tố Lam.
Thời điểm Tố Lam nhận được ảnh chụp, trên ảnh chụp là Tần Hải Lông hôn môi người phụ nữ khác, thậm chí ông còn khỏa thân trên giường khách sạn với một người phụ nữ khác, bà ta giống như thuốc nổ nổ mạnh ngay tại chỗ.
Nghe nói một đêm kia cãi nhau và âm thanh ném đồ vật của Tần gia liên tục đến sau nửa đêm, thẳng đến khi hàng xóm báo công an mới dừng lại.
Vào lúc ban đêm, Tần Hải Long nổi giận đùng đùng tìm đến đại tiểu thư, lúc ông đến tương đối thảm, tay phải bọc băng vải, trên trán nổi lên một vết xanh tím to: "Cô cái đồ phản nghịch."
Đại tiểu thư buông văn kiện trong tay xuống, kinh ngạc đánh giá Tần Hải Long: "Đây là như thế nào?"
Giọng điệu tức giận trong trà trà như vậy, cô từng thấy Hiểu Hiểu nói với người khác, lúc ấy biểu hiện của đại tiểu thư lạnh lùng khinh thường, kỳ thật đều ghi tạc trong lòng.
Hôm nay cô thử dùng một chút, cảm giác cực kỳ tốt.
Trên người Tần Hải Long không có một chỗ khác biệt, tối hôm qua là buổi tối kinh khủng nhất trong đời ông, ông cảm giác nếu như không phải về sau chạy trốn, ông sẽ bị Tố Lam ăn tươi nuốt sống.
"Có phải cô làm không?"
Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Di, đại tiểu thư buông văn kiện, lông mày nhăn lại, trong giọng nói mang theo nghi ngờ: "Dì nhỏ bà ấy cũng thật là gươm quý không bao giờ cùn."
Lớn tuổi như vậy rồi, sức chiến đấu vẫn còn phi phàm.
Tần Hải Long muốn hộc máu: "Tôi hỏi cô, ảnh chụp kia có phải cô gửi không?"
Ảnh chụp?
Tần Di nhíu mày, cô để văn kiện trong tay xuống, ngả người ra sau, dựa vào ghế.
"Tần tổng, mọi thứ mà cũng phải nói chứng cứ, ông vu tội thế này, tôi cũng không thừa nhận được."
Những lời này đều là năm đó Tố Lam làm trò trước mắt Tần Hải Long đang nói chuyện với đại tiểu thư, lúc ấy Tần Hải Long cũng không ba phải, còn nói xong cái gì tin tưởng lời nói của dì nhỏ sao? Bây giờ, đại tiểu thư trả lại cho ông.
Tần Di làm như vậy, là hoàn toàn xé mở Tần Hải Long và Tố Lam nhiều năm qua như vậy chỉ có bề ngoài tình cảm.
Chuyện như vậy khiến Tần Hải Long rất bị động, ông biết tính cách mắc chứng cuồng loạn của Tố Lam, bà ta khẳng định sẽ cực đoan đi thuê tư nhân thám tử đi tìm những người phụ nữ có liên quan tới ông, một khi tìm được, lỗ hổng xé mở, bà ta không chừng làm ra cái gì.
Quan trọng nhất chính là phía sau của bà ta là Tần Sương, là người cầm quyền trên thực tế của Nam Dương.
Tần Sương, Tần Di......
Tần Hải Long nghĩ không ra, ông bận rộn phí thời gian nhiều năm như vậy, vì hậu bối gây dựng giang sơn, nhưng hiện nay, già cả rồi lại bị hai người con gái xé rách đến phát điên.
Cuối cùng, ông bị nhân viên bảo vệ của Thắng Lam "Mời" ra ngoài.
Đại tiểu thư thật là một chút tình cảm đều không cho ông.
Tần Hải Long tức giận gần như muốn chảy máu não, ông lại chạy đến Nam Dương đi tìm Tần Sương.
Tần Dương so với lúc trước hoàn toàn khác nhau, không biết chỗ gân nào không đúng, vô tâm với công việc.
Lúc ông đi vào, Tần sương cư nhiên đang nghe thư ký báo cáo cái gì giúp học tập công trình tình yêu, cái này không lầm dáng vẻ đứng đắn, lại một lần lật ngược Tần Hải Long.
Tần sương thấy Tần Hả Long này một thân tiến vào cũng là rất kinh ngạc, cô ấy xua tay, ra hiệu cho A Chức lui ra ngoài.
Mặt Tần Hải Long âm trầm ngồi ở trước mặt cô ấy: "Mẹ cũng nói cho con biết sao?"
Tần Sương nhìn ông: "Nói cái gì? Mẹ nói với con nhiều chuyện lắm."
Tần Hải Long:!!!
Cái này một cái hai cái, không tức chết ông không cam lòng phải không?
Tố Lam đích xác không có nói cho Tần Sương, bà ta không biết con gái biết chuyện của ông, tuy rằng bà ta điên, nhưng là cũng biết gần đây là thời kì mấu chốt của Nam Dương, không thể quấy nhiễu Tần Sương, đem vị trí con gái rất không dễ dàng đạt được đoạt lấy của Tần Di.
Tần Sương nhìn dáng vẻ vết thương đầy người của Tần Hải Long, ít nhiều cũng đoán được, cô ấy cánh tay, nhàn nhạt: "Đi bệnh viện chưa?"
Tuy rằng những lời này không có gì ấm áp, nhưng trong lòng Tần Hải Long vẫn thoải mái hơn một chút, hừ lạnh: "Các con còn quản ba sống chết sao?"
Các con?
Tần Sương nghe ý lời này của ông, biết ông lại đi tìm Tần Di, cô ấy lạnh như băng: "Con đã nói, không nên đi trêu chọc cô ấy, ba không phải già nên hồ đồ rồi? Còn tưởng rằng mình có thể giống như trước nắm trong tay lừa gạt xỉ nhục cô ấy? Ba tỉnh đi."
Lời này như là cây kim đâm vào trong lòng của Tần Hải Long, khiến ông trong nháy mắt nổi trận lôi đình: "Ba làm như vậy cũng là vì ai?"
Ông cảm giác từ trong lòng luồn lên một cỗ lửa, toàn thân đều run rẩy không thoải mái.
Không phải Tần Di, chính là Tần Sương.
Tần Di là ông từ nhỏ đã nhìn thấy, là thiên kim đại tiểu thư đứng đắn của Kinh Bát nhưng Tần Sương đâu? Cô ấy cánh chim chưa đầy, lại dám dẫm lên mặt mũi của ông?
Tần Sương nhàn nhạt: "Đừng bảo là vì con."
Cô ấy tiện tay ném văn kiện sang một bên, thản nhiên nói: "Vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút, còn lại thì tốt, trọng điểm bộ vị đừng bị ảnh hưởng tới, cũng tốt con và Di Di đều trở thành con rơi của ngài, còn có thể mang em trai nâng đỡ trước mắt bọn con sao?"
Tần Hải Long:...
Lão Tần tổng vào bệnh viện trong đêm đó.
Các báo chí lớn đều đưa tin, nghe nói là bởi vì bên trong Tần gia tranh chấp không ngừng, bé gái mồ côi từ trong bụng mẹ của vợ chính và con gái của vợ hai tranh đấu trong lúc đó mới có thể như này.
......
Chính là bởi vì thời khắc trông gà hoá cuốc này, Tần Di mới không yên tâm Hiểu Hiểu một mình đi ra ngoài, chính là sắp xếp người đi theo nàng.
Hiểu Hiểu bất đắc dĩ ra cửa, nàng mới đi chưa được mấy bước, nguy hiểm không nhìn thấy, ngược lại là thấy được người không muốn gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro