Chương 94
Diệp Sáp
2024-09-04 07:11:37
Đại tiểu thư cũng là người hiểu biết sâu rộng, từng thấy qua rất nhiều giống hoa đào của Hiểu Hiểu. Điều này dường như không giống như trước đây. Cô nhìn bức thư, đôi mắt phụng khẽ nheo lại, xung quanh phảng phất mùi nguy hiểm. Thu Thu trông thấy dáng vẻ này liền nói cô phải đi giúp mẹ nhóm bếp, cô xoa xoa mũi của Hiểu Hiểu rồi vui vẻ chạy đi như một chú thỏ. Trong lòng Hiểu Hiểu đã muốn dùng chiếc quạt đánh vào lòng bàn tay Thu Thu, có điều là nàng không vững dạ như bình thường, vô thức lộ ra sự lo lắng.
Lo lắng đến từ đâu? Khách quan mà nói, anh Vu Dược không phải là người theo đuổi cô, anh chỉ xem cô như một người bạn tốt. Khi còn nhỏ, Vu Dược thường đến cô nhi viện, lần đầu tiên đến là lúc anh ấy vẫn còn bé, ăn mặc sạch sẽ, cười lộ chiếc răng nanh nhỏ trông rất đáng yêu. Nhân lúc bố của anh đang nói chuyện với dì viện trưởng, anh đã để ý đến Hiểu Hiểu. Thời điểm đó, Hiểu Hiểu có phong cách lãnh đạo đặc biệt, cô chắp tay sau lưng xem Thu Thu học bài: "Em đừng chỉ nghĩ đến việc ăn chơi mỗi ngày, sau này nếu như chị không còn bên em nữa, không có kiến thức thì em lấy cái gì mà bảo vệ bản thân?" Thu Thu bĩu môi nức nở, lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Mặt em dễ bị bắt nạt lắm sao chị?" Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Lẽ nào chị đây thân là chị gái của em mà muốn lừa em sao? Ở cái xã hội này muốn nói chuyện người ta đều nhìn mặt mũi mà nói, em phải có tri thức thì mới có thể đứng vững."...
Lúc đó Vu Dược không thể nhịn được liền bật cười thành tiếng, Hiểu Hiểu và Thu Thu cùng quay đầu nhìn lại, lườm anh ta một cái, và đó chính là cái liếc mắt muôn đời chẳng quên của Vu Dược.
Vì bố là trưởng thôn nên từ nhỏ anh đã tiếp xúc với nhiều trẻ em, còn làm quen với bọn trẻ trong các cô nhi viện lớn nhỏ, hầu hết các em ấy đều đáng thương, tủi thân, sống thu mình khép kín. Duy chỉ có Hiểu Hiểu, nàng vẫn luôn sáng chói như vậy. Sau khi lớn lên, Vu Dược cũng rất quan tâm đến việc phúc lợi công cộng, lúc đó Hiểu Hiểu không có mạng lưới như bây giờ nên đã đi theo Vu Dược đến thị trấn trên chiếc xe tải lớn đó, giúp những người nông dân trong làng thu hút khách hàng rồi sau đó kiếm tiền bằng phần trăm hoa hồng nhận được. Từ nhỏ, Hiểu Hiểu đã có tài ăn nói, cộng với vẻ ngoài ưa nhìn nên đi đến đâu nàng cũng đều rất được hoan nghênh, vì thế Vu Dược càng thêm khâm phục nàng. Nhưng mọi người đều chỉ nhìn thấy một nửa khía cạnh tươi sáng của Hiểu Hiểu, cho đến khi trở về, lúc hai người ngồi sau xe tải, anh mới trố mắt nhìn Hiểu Hiểu dùng kim khâu để chọc vào những vết phồng rộp trên bàn chân của cô ấy, trong hoàn cảnh đó hầu hết người bình thường sẽ khóc vì đau, nhưng nàng vẫn cười nói với Vu Dược rằng hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, rằng mẹ nàng nếu biết thì sẽ vui mừng đến nhường nào. Vu Dược biết Hiểu Hiểu đã phải chịu đựng những đau khổ từ nhỏ. Anh luôn có một ước muốn rằng sau này lớn lên anh nhất định phải cố gắng bảo vệ nàng. Sau này Hiểu Hiểu được bố mẹ dẫn đi.
Vu Dược rất buồn, hàng tháng anh ấy đều gửi cho Hiểu Hiểu một lá thư, trong thư, anh ấy nói về trại trẻ mồ côi, ước mơ cho tương lai và một số kỉ niệm thời thơ ấu. Hiểu Hiểu rất thích đọc những bức thư của anh ấy, cho đến khi lớn lên, cô ấy mới lờ mờ cảm nhận được tình cảm của Vu Dược dành cho nàng dường như có một chút khác biệt. Có lần áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi trong lúc phát cơm giúp cô nhi viện, Hiểu Hiểu đã đưa khăn cho anh, khoảnh khắc Vu Dược bắt gặp ánh mắt của nàng thì Tô Thu Vân đang hái đậu trong sân cũng đang ngẩn người, anh mím môi cười nhẹ. Khi Hiểu Hiểu lo lắng, cô cười và nói với anh rằng sau sáu mươi tuổi, nếu hai người chưa tìm được nửa kia thì sẽ cùng nhau đến viện dưỡng lão. Nàng không ngờ rằng cuộc nói chuyện bình thường đó lại khiến Vu Dược nhớ đến hiện tại. Nét chữ của Vu Dược rất đẹp, mạnh mẽ, trôi chảy và rất có khí chất.
'Hiểu Hiểu, kể từ lần chia tay lúc trước thì cũng đã lâu hai anh em ta chưa gặp nhau. Lần này sinh nhật em, vốn dĩ anh muốn về sớm để tổ chức, nhưng không may dọc đường gặp bão ở làng Lâm Khê, anh sẽ cống hiến một chút sức lực của mình, giờ phút chia tay anh đã nghĩ nếu em còn ở đây thì hay biết mấy, chúng ta sẽ đi cùng nhau, em nhỉ? Năm tháng vội vã, anh và em đã không còn là những đứa trẻ của năm nào, nhưng lí tưởng trong lòng anh chưa bao giờ bị xóa nhòa, nếu lần này anh an toàn trở về, nhất định sẽ đích thân nói lời chúc mừng sinh nhật em. Nhớ giữ gìn súc khỏe em nhé!' Vài dòng đơn giản, không một lời yêu thương nhưng từng dòng chữ đều chứa chan tình cảm. Đại tiểu thư sau khi đọc xong liền đưa bức thư cho Hiểu Hiểu. Nếu đây là một bức thư tỏ tình mạnh mẽ, đại tiểu thư có thể sẽ ném nó đi như một chiếc máy bay giấy. Nhưng bây giờ, cô không thể. Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt của đại tiểu thư, nàng nhận lấy lá thư. Lúc đầu nàng hơi lo lắng và khó chịu, nhưng sau đó mắt nàng đỏ hoe. Đại tiểu thư mím môi, vươn tay cánh tay ôm lấy nàng. Hiểu Hiểu đã nghe nói về trận lụt ở làng Lâm Khê, lần này trở về, nàng đã cướp tiền. Nàng cướp của thầy Trương cũng bởi vì nàng đã quyên góp tất cả số tiền cuối cùng trong thẻ ngân hàng của mình. Nàng không ngờ Vu Dược lại đi qua một cách liều lĩnh như vậy. Hiểu Hiểu dựa vào đại tiểu thư và nói nhỏ: "Anh ấy rất dũng cảm." Đại tiểu thư gật đầu: "Anh ta thích em." Trên đời này có muôn vàn kiểu thích, đại tiểu thư luôn coi thường tình địch mà Hiểu Hiểu mang lại cho mình, bất kể là mẹ, tiền bối hay Tống Khả, mặc dù cô quan tâm nhưng cũng sẽ không để tâm. Nhưng đối với Vu Dược, giữa những hàng chữ đều lộ ra sự kiên định, cố chấp, liều lĩnh giống hệt như Hiểu Hiểu. Thanh mai trúc mã, lại thông minh lanh lợi. Hiểu Hiểu ôm chặt eo của đại tiểu thư, khe khẽ nói: Em đối với anh ấy như anh em một nhà, chị phải tin em." Bàn tay đại tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, xa xa có tiếng trẻ con cười, trong sân có mùi thức ăn, cô dịu dàng nói: "Nếu không có anh ta, em cũng sẽ gặp được một người tốt khác." Nàng xứng đáng.
Hiểu Hiểu xuất sắc như vậy mà. Đại tiểu thư từ nhỏ đã là niềm tự hào của người khác trong mắt người khác, ngay từ ngày sinh ra đã tài trí hơn người. Nhưng cuộc sống của cô ấy không chỉ có vật chất, khi một người đạt đến một trình độ nhất định thì thế giới nội tâm cũng rất quan trọng. So với Hiểu Hiểu, đại tiểu thư đột nhiên cảm thấy thế giới nội tâm luôn tầm thường và ngắn ngủi, cô chỉ toàn thấy những tranh chấp trong gia đình và sự phản bội của người thân. Khi còn nhỏ, đại tiểu thư đã đọc qua cuốn sách của thầy Kim Dung, và có một câu trong đó khiến cô vô cùng cảm động.
Người anh hùng vĩ đại nhất là người vì nước vì dân. Trong mắt cô, Hiểu Hiểu chính là người hùng. Hiểu Hiểu mỉm cười khi nàng nghe những gì cô nói, nàng đưa mũi hướng về phía cô rồi nhẹ nhàng hôn: "Chị đang nói gì vậy? Đại tiểu thư, chị biết không? Nếu không phải là chị thì em cũng không biết cuộc đời này hạnh phúc như thế nào." Trước kia, mỗi ngày nàng luôn bận rộn, gánh nặng trên vai, tuy rằng ý chí không thay đổi, nhưng dưới áp lực, nàng thỉnh thoảng sẽ gục xuống khóc. Nhưng với đại tiểu thư, mọi thứ lại khác. Mỗi ngày khi cô mở mắt ra, không khí tràn ngập hạnh phúc, mỗi bước đi và mọi việc cô làm đều rất kiên định. Hiểu Hiểu từng trách ông trời đã đối xử với nàng khắc nghiệt và bất công nhưng bây giờ nàng đã chấp nhận. Vì đại tiểu thư, trái tim của nàng đã hoàn toàn được chuộc lỗi và hoàn toàn được giải thoát.
"Đừng ghen mà." Mục Hiểu Hiểu nhéo nhéo cái mũi của đại tiểu thư, đôi mắt đen huyền của cô nhìn nàng đầy sâu xa: "Chị hỏi em một chuyện, em phải nói thật nhé!" Hiểu Hiểu mỉm cười gật đầu, đương nhiên nàng không dám nói dối đại tiểu thư. Tần Di nhẹ giọng hỏi: "Em thật sự chưa từng động lòng với Vu Dược sao?" Mục Hiểu Hiểu:... Có một số người quá kiêu hãnh luôn miệng nói rằng họ không quan tâm, nhưng kỳ thực họ lại quan tâm hơn bất kỳ ai khác. Đại tiểu thư làm sao có thể không quan tâm, tình địch này tuy rằng không có tài sản bạc triệu nhưng lại là một đối thủ mạnh trong lòng cô. Đôi mắt cô dán chặt vào Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu vòng tay qua eo cô, ghé sát môi vào tai cô, khẽ thì thầm: "Đại tiểu thư, chị có biết thích một người là như thế nào không?" Hơi thở ấm áp khiến cơ thể đại tiểu thư khẽ run lên, Hiểu Hiểu mỉm cười, khóe môi nhếch lên, chạm vào cô: "Khi nhìn thấy anh ấy, em chỉ nghĩ rằng anh này rất mạnh mẽ, rất cứng rắn, em rất ngưỡng mộ, có điều khi em nhìn chị..." Hiểu Hiểu liếm môi, trong mắt cô hiện lên một ngọn lửa: "Dù chị có mặc gì em đều thấy đẹp, muốn cởi đồ chị mà nhìn một cái. Dù chị có làm gì em cũng đều thấy quyến rũ, muốn ôm chị trên giường. Khi chị vui cũng như lúc chị giận cũng thế, cho dù chị luôn miệng bảo em cút, hoặc muốn móc mắt em, em cũng vẫn thích ngắm chị, những lúc như vậy tim em cứ đập thình thịch hỗn loạn lắm." Làn da của đại tiểu thư bị những lời yêu thương của Hiểu Hiểu làm cho bỏng rát một chút, đỏ hết cả lên má, chưa đủ, nàng còn đưa tay về phía cô: "Đại tiểu thư, chị xem đi, chị đã quyến rũ một người trung thành như em thành dáng vẻ gì rồi?" Ở trong phòng, Tô Thu Vân lau mồ hôi trên trán: "Người trung thành, mau đến phụ nấu cơm đi, mẹ con còn không nhấc nổi eo kìa." Đại tiểu thư:... Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư đẩy Hiểu Hiểu ra ngay lập tức, tức giận nhìn nàng rồi lập tức quay người bỏ chạy không thèm nhìn lại.
Hiểu Hiểu:...
Tô Thu Vân mỉm cười nhìn Hiểu Hiểu: "Có trẻ con ở đây, con làm chị chú ý chút đi." Mục Hiểu Hiểu tức giận nói: "Làm gì có, nhóc con Thu Thu đó đâu có ở đây"...
Bầu trời trong xanh, mây mềm, tiếng khóc của Thu Thu vang lên rõ to, cô không thể ngờ rằng dù trốn trong cô nhi viện, cô vẫn có thể bị chị gái giao cho nửa tấn bài tập.
Thực sự là nửa tấn bài tập...
Ôi trời ơi.
Vì sao chị ấy không mở to mắt để nhìn một đoá hoa như cô, cô chỉ vừa mới xong cuộc phẫu thuật, sao chị ấy lại tàn nhẫn như vậy? Mục Hiểu Hiểu xắn tay áo: "Đừng có nhòm ngó nhà người ta. Chị dạy em, mẹ và bà cũng không ai dám quản đâu." Thu Thu đến gặp đại tiểu thư mà nước mắt lưng tròng. Tần Di ngồi trên ghế mây buồn cười nhìn hai chị em, cô chưa từng thấy Hiểu Hiểu khi nghiêm túc lại đẹp như vậy.
Thu Thu:... Thấy chị gái giao bài tập, Thu Thu bĩu môi, cô lấy trong túi ra một chiếc phong bì đưa cho chị: "Cho chị nè." Mục Hiểu Hiểu nhận lấy nó: "Cái gì thế?" Hiểu Hiểu trợn tròn mắt: "Đây là tiền nhuận bút tiểu thuyết đầu tiên của em, đương nhiên em phải đưa cho phụ huynh rồi." Ỏ.
Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn Thu Thu, mở ra thì thấy có khá nhiều, nhìn sơ qua ước tính khoảng hai ba nghìn.
Thu Thu nhướng mày ngạo mạn nói: "Làm sao vậy, so với đóa hoa nhỏ bị hỏng của chị tốt hơn nhiều." Hiểu Hiểu sờ sờ tóc của cô: "Em viết tiểu thuyết gì vậy, không phải là ba cái truyện đồi trụy đó chứ? Sao mà kiếm được nhiều tiền như vậy?" Thu Thu:! A! Chị vẫn chưa chịu buông tha mình! Trong sân nhỏ đầy tiếng xì xào xôn xao của mọi người, xung quanh Tần Di có rất nhiều trẻ em vây quanh, cô ngồi ở giữa mỉm cười nhìn họ, trên tay cầm cây đàn ghita, nhẹ tay khảy đàn, họ thì ngân nga bài hát. Không biết chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ này. Hiểu Hiểu cảm thấy khác với khi còn nhỏ, cô ấy không đơn giản chút nào, còn nhỏ như vậy mà lại tỏ ra khinh thường. Gọi là chị thì dịu dàng hơn gọi chị, tất cả đều ngưỡng mộ ngước nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy có những ngôi sao nhỏ sáng rực rỡ.
Còn đại tiểu thư thì sao? Tuy rằng cô ấy không nói nhiều, nhưng nụ cười dịu dàng trong mắt hiện lên một tia ấm áp, bởi vì trong mắt cô ấy, những đứa trẻ đó giống như là những người hâm mộ nhỏ luôn vui vẻ.
Hiểu Hiểu điên cuồng nhìn đại tiểu thư mà tấm tắc, đây là một giọng nữ bẩm sinh, ngay cả những đứa trẻ không biết thân phận của cô ấy cũng sẽ bị thu hút một cách vô thức.
Cứ như vậy, còn không tự tin nổi? Mục Hiểu Hiểu kiếp trước chắc hẳn phải làm chuyện tốt lắm thì kiếp này mới có thể có người yêu như cô. Nàng nghiêng người muốn nghe đại tiểu thư hát cho bọn trẻ nghe cái gì, nàng ở xa không nghe rõ, có cảm giác đây không phải là bài hát thiếu nhi, hình như là đại tiểu thư tự sáng tác. Nàng tò mò đến gần, chăm chú lắng nghe.
'Em nói, cô ta là chị em..
Em lại nói, anh ta là anh trai của em.
Tại sao em có nhiều anh chị em đến vậy?'... Như bị sét đánh, Mục Hiểu Hiểu không thể tin được, nhìn vị đại tiểu thư, người duy nhất có thể hiểu được tiếng hát là Thu Thu đang cười chết đi sống lại, suýt chút nữa đã ngã khỏi xích đu.
Giờ ăn cơm.
Tô Thu Vân lấy tất cả rượu đã pha ra, ai trên mười tám tuổi đều được rót một ly, Hiểu Hiểu nhìn cô ấy háo hức và ra hiệu rót một ly cho đại tiểu thư. Tần Di đến gần cô, một tay véo da thịt trên chân cô, thấp giọng nói: "Đừng ồn." Hiểu Hiểu thực sự là một người trẻ, và sở thích của cô ấy trong lĩnh vực đó... Chà, không bình thường hơn, cô ấy luôn thích nhìn thấy đại tiểu thư đầu tóc rối bù và bị bắt nạt. Đó là trước kia. Khi đó mối quan hệ của cả hai còn chưa được tiết lộ, bây giờ đã yêu trong mắt thì còn cần gì rượu nữa? Hiểu Hiểu nhìn cô: "Vậy thì em muốn xem chị khiêu vũ tối nay." Nàng đã từng xem đoạn video buổi biểu diễn trước của đại tiểu thư, trời ơi, có một màn vũ đạo nóng bỏng, khi cô ấy bước ra trên đôi giày cao gót, ánh mắt nàng đổ dồn về phía đôi chân dài của cô. Nàng muốn xem đại tiểu thư khiêu vũ, không phải cho người khác, mà cho một mình nàng. Đại tiểu thư cứ mặc kệ nàng, cô ấy có thể nhảy cho Hiểu Hiểu xem, nhưng ai biết được liệu sau khi nhảy xong cô nàng này có đòi hỏi gì nữa không.
Mặt Tần Di có chút đỏ lên, cô cắn môi tức giận nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nhìn cô cười.
Tô Thu Vân ho khan một tiếng: "Khụ." Chú ý đến hai người này, bên cạnh còn có trẻ con, sao lại giao tiếp bằng ánh mắt không mời mà đến như vậy.
Những nếp gấp trên khuôn mặt tươi cười của bà nội sắp được di tản, bà nhìn hai người họ và gật đầu: "Được, được." Trong cuộc đời mình, bà đã cứu trợ rất nhiều trẻ em, và Hiểu Hiểu là người quan tâm đến bà nhất. Giờ đây, bà có thể an tâm khi nhìn thấy niềm hạnh phúc của mình trước khi chết. Tần Di, đứa trẻ này, không có tính cách gì giống với một đại tiểu thư, lúc nào cũng cười thì thật tốt, những lúc ở bên Hiểu Hiểu đều lộ ra tính cách đứa trẻ bướng bỉnh, không còn phải giả vờ là người lớn nữa. Nồi cơm lớn như vậy ăn rất ngon, nếu chiếu theo quỹ đạo sinh mệnh và khí lực của đại tiểu thư, có thể không nếm thử. Nhưng bây giờ, cô rất vui vẻ khi ăn, cô được bao quanh bởi các em nhỏ, và chúng được gọi một cách trìu mến là "chị". Còn bà và Tô Thu Vân thì luôn nhìn cô bé đầy lo lắng và gọi là "trẻ con". Đại tiểu thư không uống rượu mà giống như đang say, trong mắt tràn đầy ý cười, Hiểu Hiểu nhìn cô, nàng uống từng cốc từng cốc, trong khi bọn trẻ đang mải chơi đồ chơi, nàng cúi đầu xuống, bí mật hôn cô. Tần Di mím môi, đưa tay nhéo nhéo. Có mấy đứa lớn rất thích khối rubik do Hiểu Hiểu mua, nhưng không chơi được liền nhìn Tần Di đầy háo hức. Mục Hiểu Hiểu mỉm cười khi nhìn thấy nó: "Em tìm sai người rồi, chị Tần không biết làm chơi rubik đâu." Gì... Các em hơi thất vọng, theo ý các em thì chị mình hát hay, đánh đàn rất hay, làm sao mà không biết chơi khối rubik được. Giữa chừng, đại tiểu thư đứng dậy đi vệ sinh, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu lập tức buông bát đũa xuống và đi theo. Ỏ, đây không phải là phần thưởng sinh nhật sao? Thật phấn khích. Vào phòng ngủ, Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư đang dùng tay khóa trái cửa mà nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Hiểu Hiểu đỏ bừng vì hưng phấn, tuy rằng có chút cáu kỉnh, nhưng... Nhưng không tốt để bọn trẻ đợi đúng không? Nhưng mà... thật là kích động, đây là nhà của chị ấy, nếu là ở đây, cái này cái kia... Đánh nhanh thắng nhanh. Mặc dù trong lòng nàng Mục lại muốn có thể đi chuyến tàu dài hơn, đại tiểu thư đi tới trước mặt nàng, thu chân lại.
Dưới sự mong đợi của Hiểu Hiểu, đại tiểu thư dang hai tay ra nhìn cô: "Dạy chị đi." Hiểu Hiểu:...
Cái quái gì thế? Cô nhìn chằm chằm khối Rubik trong tay đại tiểu thư, nhìn cô với vẻ nghiêm túc không gì sánh được: "Mau dạy chị đi." Nàng cũng phải dạy những đứa em của mình.
Hiểu Hiểu:...
Chị ấy lừa mình tới đây chỉ để? Nàng ấy không làm! Hiểu Hiểu tức giận ngồi trên giường: "Nếu em không dạy thì chị có đối xử tốt với em không?" Hãy nhìn bạn học Mục - ba - tuổi này.
Đại tiểu thư cắn môi, đi tới bên cạnh Hiểu Hiểu, giậm chân, ngồi trên người nàng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa tóc nàng, bên tai dụ dỗ: "Em dạy chị đi, chị sẽ nhảy cho em xem một mình đêm nay."
Lo lắng đến từ đâu? Khách quan mà nói, anh Vu Dược không phải là người theo đuổi cô, anh chỉ xem cô như một người bạn tốt. Khi còn nhỏ, Vu Dược thường đến cô nhi viện, lần đầu tiên đến là lúc anh ấy vẫn còn bé, ăn mặc sạch sẽ, cười lộ chiếc răng nanh nhỏ trông rất đáng yêu. Nhân lúc bố của anh đang nói chuyện với dì viện trưởng, anh đã để ý đến Hiểu Hiểu. Thời điểm đó, Hiểu Hiểu có phong cách lãnh đạo đặc biệt, cô chắp tay sau lưng xem Thu Thu học bài: "Em đừng chỉ nghĩ đến việc ăn chơi mỗi ngày, sau này nếu như chị không còn bên em nữa, không có kiến thức thì em lấy cái gì mà bảo vệ bản thân?" Thu Thu bĩu môi nức nở, lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Mặt em dễ bị bắt nạt lắm sao chị?" Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Lẽ nào chị đây thân là chị gái của em mà muốn lừa em sao? Ở cái xã hội này muốn nói chuyện người ta đều nhìn mặt mũi mà nói, em phải có tri thức thì mới có thể đứng vững."...
Lúc đó Vu Dược không thể nhịn được liền bật cười thành tiếng, Hiểu Hiểu và Thu Thu cùng quay đầu nhìn lại, lườm anh ta một cái, và đó chính là cái liếc mắt muôn đời chẳng quên của Vu Dược.
Vì bố là trưởng thôn nên từ nhỏ anh đã tiếp xúc với nhiều trẻ em, còn làm quen với bọn trẻ trong các cô nhi viện lớn nhỏ, hầu hết các em ấy đều đáng thương, tủi thân, sống thu mình khép kín. Duy chỉ có Hiểu Hiểu, nàng vẫn luôn sáng chói như vậy. Sau khi lớn lên, Vu Dược cũng rất quan tâm đến việc phúc lợi công cộng, lúc đó Hiểu Hiểu không có mạng lưới như bây giờ nên đã đi theo Vu Dược đến thị trấn trên chiếc xe tải lớn đó, giúp những người nông dân trong làng thu hút khách hàng rồi sau đó kiếm tiền bằng phần trăm hoa hồng nhận được. Từ nhỏ, Hiểu Hiểu đã có tài ăn nói, cộng với vẻ ngoài ưa nhìn nên đi đến đâu nàng cũng đều rất được hoan nghênh, vì thế Vu Dược càng thêm khâm phục nàng. Nhưng mọi người đều chỉ nhìn thấy một nửa khía cạnh tươi sáng của Hiểu Hiểu, cho đến khi trở về, lúc hai người ngồi sau xe tải, anh mới trố mắt nhìn Hiểu Hiểu dùng kim khâu để chọc vào những vết phồng rộp trên bàn chân của cô ấy, trong hoàn cảnh đó hầu hết người bình thường sẽ khóc vì đau, nhưng nàng vẫn cười nói với Vu Dược rằng hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, rằng mẹ nàng nếu biết thì sẽ vui mừng đến nhường nào. Vu Dược biết Hiểu Hiểu đã phải chịu đựng những đau khổ từ nhỏ. Anh luôn có một ước muốn rằng sau này lớn lên anh nhất định phải cố gắng bảo vệ nàng. Sau này Hiểu Hiểu được bố mẹ dẫn đi.
Vu Dược rất buồn, hàng tháng anh ấy đều gửi cho Hiểu Hiểu một lá thư, trong thư, anh ấy nói về trại trẻ mồ côi, ước mơ cho tương lai và một số kỉ niệm thời thơ ấu. Hiểu Hiểu rất thích đọc những bức thư của anh ấy, cho đến khi lớn lên, cô ấy mới lờ mờ cảm nhận được tình cảm của Vu Dược dành cho nàng dường như có một chút khác biệt. Có lần áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi trong lúc phát cơm giúp cô nhi viện, Hiểu Hiểu đã đưa khăn cho anh, khoảnh khắc Vu Dược bắt gặp ánh mắt của nàng thì Tô Thu Vân đang hái đậu trong sân cũng đang ngẩn người, anh mím môi cười nhẹ. Khi Hiểu Hiểu lo lắng, cô cười và nói với anh rằng sau sáu mươi tuổi, nếu hai người chưa tìm được nửa kia thì sẽ cùng nhau đến viện dưỡng lão. Nàng không ngờ rằng cuộc nói chuyện bình thường đó lại khiến Vu Dược nhớ đến hiện tại. Nét chữ của Vu Dược rất đẹp, mạnh mẽ, trôi chảy và rất có khí chất.
'Hiểu Hiểu, kể từ lần chia tay lúc trước thì cũng đã lâu hai anh em ta chưa gặp nhau. Lần này sinh nhật em, vốn dĩ anh muốn về sớm để tổ chức, nhưng không may dọc đường gặp bão ở làng Lâm Khê, anh sẽ cống hiến một chút sức lực của mình, giờ phút chia tay anh đã nghĩ nếu em còn ở đây thì hay biết mấy, chúng ta sẽ đi cùng nhau, em nhỉ? Năm tháng vội vã, anh và em đã không còn là những đứa trẻ của năm nào, nhưng lí tưởng trong lòng anh chưa bao giờ bị xóa nhòa, nếu lần này anh an toàn trở về, nhất định sẽ đích thân nói lời chúc mừng sinh nhật em. Nhớ giữ gìn súc khỏe em nhé!' Vài dòng đơn giản, không một lời yêu thương nhưng từng dòng chữ đều chứa chan tình cảm. Đại tiểu thư sau khi đọc xong liền đưa bức thư cho Hiểu Hiểu. Nếu đây là một bức thư tỏ tình mạnh mẽ, đại tiểu thư có thể sẽ ném nó đi như một chiếc máy bay giấy. Nhưng bây giờ, cô không thể. Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt của đại tiểu thư, nàng nhận lấy lá thư. Lúc đầu nàng hơi lo lắng và khó chịu, nhưng sau đó mắt nàng đỏ hoe. Đại tiểu thư mím môi, vươn tay cánh tay ôm lấy nàng. Hiểu Hiểu đã nghe nói về trận lụt ở làng Lâm Khê, lần này trở về, nàng đã cướp tiền. Nàng cướp của thầy Trương cũng bởi vì nàng đã quyên góp tất cả số tiền cuối cùng trong thẻ ngân hàng của mình. Nàng không ngờ Vu Dược lại đi qua một cách liều lĩnh như vậy. Hiểu Hiểu dựa vào đại tiểu thư và nói nhỏ: "Anh ấy rất dũng cảm." Đại tiểu thư gật đầu: "Anh ta thích em." Trên đời này có muôn vàn kiểu thích, đại tiểu thư luôn coi thường tình địch mà Hiểu Hiểu mang lại cho mình, bất kể là mẹ, tiền bối hay Tống Khả, mặc dù cô quan tâm nhưng cũng sẽ không để tâm. Nhưng đối với Vu Dược, giữa những hàng chữ đều lộ ra sự kiên định, cố chấp, liều lĩnh giống hệt như Hiểu Hiểu. Thanh mai trúc mã, lại thông minh lanh lợi. Hiểu Hiểu ôm chặt eo của đại tiểu thư, khe khẽ nói: Em đối với anh ấy như anh em một nhà, chị phải tin em." Bàn tay đại tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, xa xa có tiếng trẻ con cười, trong sân có mùi thức ăn, cô dịu dàng nói: "Nếu không có anh ta, em cũng sẽ gặp được một người tốt khác." Nàng xứng đáng.
Hiểu Hiểu xuất sắc như vậy mà. Đại tiểu thư từ nhỏ đã là niềm tự hào của người khác trong mắt người khác, ngay từ ngày sinh ra đã tài trí hơn người. Nhưng cuộc sống của cô ấy không chỉ có vật chất, khi một người đạt đến một trình độ nhất định thì thế giới nội tâm cũng rất quan trọng. So với Hiểu Hiểu, đại tiểu thư đột nhiên cảm thấy thế giới nội tâm luôn tầm thường và ngắn ngủi, cô chỉ toàn thấy những tranh chấp trong gia đình và sự phản bội của người thân. Khi còn nhỏ, đại tiểu thư đã đọc qua cuốn sách của thầy Kim Dung, và có một câu trong đó khiến cô vô cùng cảm động.
Người anh hùng vĩ đại nhất là người vì nước vì dân. Trong mắt cô, Hiểu Hiểu chính là người hùng. Hiểu Hiểu mỉm cười khi nàng nghe những gì cô nói, nàng đưa mũi hướng về phía cô rồi nhẹ nhàng hôn: "Chị đang nói gì vậy? Đại tiểu thư, chị biết không? Nếu không phải là chị thì em cũng không biết cuộc đời này hạnh phúc như thế nào." Trước kia, mỗi ngày nàng luôn bận rộn, gánh nặng trên vai, tuy rằng ý chí không thay đổi, nhưng dưới áp lực, nàng thỉnh thoảng sẽ gục xuống khóc. Nhưng với đại tiểu thư, mọi thứ lại khác. Mỗi ngày khi cô mở mắt ra, không khí tràn ngập hạnh phúc, mỗi bước đi và mọi việc cô làm đều rất kiên định. Hiểu Hiểu từng trách ông trời đã đối xử với nàng khắc nghiệt và bất công nhưng bây giờ nàng đã chấp nhận. Vì đại tiểu thư, trái tim của nàng đã hoàn toàn được chuộc lỗi và hoàn toàn được giải thoát.
"Đừng ghen mà." Mục Hiểu Hiểu nhéo nhéo cái mũi của đại tiểu thư, đôi mắt đen huyền của cô nhìn nàng đầy sâu xa: "Chị hỏi em một chuyện, em phải nói thật nhé!" Hiểu Hiểu mỉm cười gật đầu, đương nhiên nàng không dám nói dối đại tiểu thư. Tần Di nhẹ giọng hỏi: "Em thật sự chưa từng động lòng với Vu Dược sao?" Mục Hiểu Hiểu:... Có một số người quá kiêu hãnh luôn miệng nói rằng họ không quan tâm, nhưng kỳ thực họ lại quan tâm hơn bất kỳ ai khác. Đại tiểu thư làm sao có thể không quan tâm, tình địch này tuy rằng không có tài sản bạc triệu nhưng lại là một đối thủ mạnh trong lòng cô. Đôi mắt cô dán chặt vào Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu vòng tay qua eo cô, ghé sát môi vào tai cô, khẽ thì thầm: "Đại tiểu thư, chị có biết thích một người là như thế nào không?" Hơi thở ấm áp khiến cơ thể đại tiểu thư khẽ run lên, Hiểu Hiểu mỉm cười, khóe môi nhếch lên, chạm vào cô: "Khi nhìn thấy anh ấy, em chỉ nghĩ rằng anh này rất mạnh mẽ, rất cứng rắn, em rất ngưỡng mộ, có điều khi em nhìn chị..." Hiểu Hiểu liếm môi, trong mắt cô hiện lên một ngọn lửa: "Dù chị có mặc gì em đều thấy đẹp, muốn cởi đồ chị mà nhìn một cái. Dù chị có làm gì em cũng đều thấy quyến rũ, muốn ôm chị trên giường. Khi chị vui cũng như lúc chị giận cũng thế, cho dù chị luôn miệng bảo em cút, hoặc muốn móc mắt em, em cũng vẫn thích ngắm chị, những lúc như vậy tim em cứ đập thình thịch hỗn loạn lắm." Làn da của đại tiểu thư bị những lời yêu thương của Hiểu Hiểu làm cho bỏng rát một chút, đỏ hết cả lên má, chưa đủ, nàng còn đưa tay về phía cô: "Đại tiểu thư, chị xem đi, chị đã quyến rũ một người trung thành như em thành dáng vẻ gì rồi?" Ở trong phòng, Tô Thu Vân lau mồ hôi trên trán: "Người trung thành, mau đến phụ nấu cơm đi, mẹ con còn không nhấc nổi eo kìa." Đại tiểu thư:... Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư đẩy Hiểu Hiểu ra ngay lập tức, tức giận nhìn nàng rồi lập tức quay người bỏ chạy không thèm nhìn lại.
Hiểu Hiểu:...
Tô Thu Vân mỉm cười nhìn Hiểu Hiểu: "Có trẻ con ở đây, con làm chị chú ý chút đi." Mục Hiểu Hiểu tức giận nói: "Làm gì có, nhóc con Thu Thu đó đâu có ở đây"...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu trời trong xanh, mây mềm, tiếng khóc của Thu Thu vang lên rõ to, cô không thể ngờ rằng dù trốn trong cô nhi viện, cô vẫn có thể bị chị gái giao cho nửa tấn bài tập.
Thực sự là nửa tấn bài tập...
Ôi trời ơi.
Vì sao chị ấy không mở to mắt để nhìn một đoá hoa như cô, cô chỉ vừa mới xong cuộc phẫu thuật, sao chị ấy lại tàn nhẫn như vậy? Mục Hiểu Hiểu xắn tay áo: "Đừng có nhòm ngó nhà người ta. Chị dạy em, mẹ và bà cũng không ai dám quản đâu." Thu Thu đến gặp đại tiểu thư mà nước mắt lưng tròng. Tần Di ngồi trên ghế mây buồn cười nhìn hai chị em, cô chưa từng thấy Hiểu Hiểu khi nghiêm túc lại đẹp như vậy.
Thu Thu:... Thấy chị gái giao bài tập, Thu Thu bĩu môi, cô lấy trong túi ra một chiếc phong bì đưa cho chị: "Cho chị nè." Mục Hiểu Hiểu nhận lấy nó: "Cái gì thế?" Hiểu Hiểu trợn tròn mắt: "Đây là tiền nhuận bút tiểu thuyết đầu tiên của em, đương nhiên em phải đưa cho phụ huynh rồi." Ỏ.
Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn Thu Thu, mở ra thì thấy có khá nhiều, nhìn sơ qua ước tính khoảng hai ba nghìn.
Thu Thu nhướng mày ngạo mạn nói: "Làm sao vậy, so với đóa hoa nhỏ bị hỏng của chị tốt hơn nhiều." Hiểu Hiểu sờ sờ tóc của cô: "Em viết tiểu thuyết gì vậy, không phải là ba cái truyện đồi trụy đó chứ? Sao mà kiếm được nhiều tiền như vậy?" Thu Thu:! A! Chị vẫn chưa chịu buông tha mình! Trong sân nhỏ đầy tiếng xì xào xôn xao của mọi người, xung quanh Tần Di có rất nhiều trẻ em vây quanh, cô ngồi ở giữa mỉm cười nhìn họ, trên tay cầm cây đàn ghita, nhẹ tay khảy đàn, họ thì ngân nga bài hát. Không biết chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ này. Hiểu Hiểu cảm thấy khác với khi còn nhỏ, cô ấy không đơn giản chút nào, còn nhỏ như vậy mà lại tỏ ra khinh thường. Gọi là chị thì dịu dàng hơn gọi chị, tất cả đều ngưỡng mộ ngước nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy có những ngôi sao nhỏ sáng rực rỡ.
Còn đại tiểu thư thì sao? Tuy rằng cô ấy không nói nhiều, nhưng nụ cười dịu dàng trong mắt hiện lên một tia ấm áp, bởi vì trong mắt cô ấy, những đứa trẻ đó giống như là những người hâm mộ nhỏ luôn vui vẻ.
Hiểu Hiểu điên cuồng nhìn đại tiểu thư mà tấm tắc, đây là một giọng nữ bẩm sinh, ngay cả những đứa trẻ không biết thân phận của cô ấy cũng sẽ bị thu hút một cách vô thức.
Cứ như vậy, còn không tự tin nổi? Mục Hiểu Hiểu kiếp trước chắc hẳn phải làm chuyện tốt lắm thì kiếp này mới có thể có người yêu như cô. Nàng nghiêng người muốn nghe đại tiểu thư hát cho bọn trẻ nghe cái gì, nàng ở xa không nghe rõ, có cảm giác đây không phải là bài hát thiếu nhi, hình như là đại tiểu thư tự sáng tác. Nàng tò mò đến gần, chăm chú lắng nghe.
'Em nói, cô ta là chị em..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em lại nói, anh ta là anh trai của em.
Tại sao em có nhiều anh chị em đến vậy?'... Như bị sét đánh, Mục Hiểu Hiểu không thể tin được, nhìn vị đại tiểu thư, người duy nhất có thể hiểu được tiếng hát là Thu Thu đang cười chết đi sống lại, suýt chút nữa đã ngã khỏi xích đu.
Giờ ăn cơm.
Tô Thu Vân lấy tất cả rượu đã pha ra, ai trên mười tám tuổi đều được rót một ly, Hiểu Hiểu nhìn cô ấy háo hức và ra hiệu rót một ly cho đại tiểu thư. Tần Di đến gần cô, một tay véo da thịt trên chân cô, thấp giọng nói: "Đừng ồn." Hiểu Hiểu thực sự là một người trẻ, và sở thích của cô ấy trong lĩnh vực đó... Chà, không bình thường hơn, cô ấy luôn thích nhìn thấy đại tiểu thư đầu tóc rối bù và bị bắt nạt. Đó là trước kia. Khi đó mối quan hệ của cả hai còn chưa được tiết lộ, bây giờ đã yêu trong mắt thì còn cần gì rượu nữa? Hiểu Hiểu nhìn cô: "Vậy thì em muốn xem chị khiêu vũ tối nay." Nàng đã từng xem đoạn video buổi biểu diễn trước của đại tiểu thư, trời ơi, có một màn vũ đạo nóng bỏng, khi cô ấy bước ra trên đôi giày cao gót, ánh mắt nàng đổ dồn về phía đôi chân dài của cô. Nàng muốn xem đại tiểu thư khiêu vũ, không phải cho người khác, mà cho một mình nàng. Đại tiểu thư cứ mặc kệ nàng, cô ấy có thể nhảy cho Hiểu Hiểu xem, nhưng ai biết được liệu sau khi nhảy xong cô nàng này có đòi hỏi gì nữa không.
Mặt Tần Di có chút đỏ lên, cô cắn môi tức giận nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nhìn cô cười.
Tô Thu Vân ho khan một tiếng: "Khụ." Chú ý đến hai người này, bên cạnh còn có trẻ con, sao lại giao tiếp bằng ánh mắt không mời mà đến như vậy.
Những nếp gấp trên khuôn mặt tươi cười của bà nội sắp được di tản, bà nhìn hai người họ và gật đầu: "Được, được." Trong cuộc đời mình, bà đã cứu trợ rất nhiều trẻ em, và Hiểu Hiểu là người quan tâm đến bà nhất. Giờ đây, bà có thể an tâm khi nhìn thấy niềm hạnh phúc của mình trước khi chết. Tần Di, đứa trẻ này, không có tính cách gì giống với một đại tiểu thư, lúc nào cũng cười thì thật tốt, những lúc ở bên Hiểu Hiểu đều lộ ra tính cách đứa trẻ bướng bỉnh, không còn phải giả vờ là người lớn nữa. Nồi cơm lớn như vậy ăn rất ngon, nếu chiếu theo quỹ đạo sinh mệnh và khí lực của đại tiểu thư, có thể không nếm thử. Nhưng bây giờ, cô rất vui vẻ khi ăn, cô được bao quanh bởi các em nhỏ, và chúng được gọi một cách trìu mến là "chị". Còn bà và Tô Thu Vân thì luôn nhìn cô bé đầy lo lắng và gọi là "trẻ con". Đại tiểu thư không uống rượu mà giống như đang say, trong mắt tràn đầy ý cười, Hiểu Hiểu nhìn cô, nàng uống từng cốc từng cốc, trong khi bọn trẻ đang mải chơi đồ chơi, nàng cúi đầu xuống, bí mật hôn cô. Tần Di mím môi, đưa tay nhéo nhéo. Có mấy đứa lớn rất thích khối rubik do Hiểu Hiểu mua, nhưng không chơi được liền nhìn Tần Di đầy háo hức. Mục Hiểu Hiểu mỉm cười khi nhìn thấy nó: "Em tìm sai người rồi, chị Tần không biết làm chơi rubik đâu." Gì... Các em hơi thất vọng, theo ý các em thì chị mình hát hay, đánh đàn rất hay, làm sao mà không biết chơi khối rubik được. Giữa chừng, đại tiểu thư đứng dậy đi vệ sinh, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu lập tức buông bát đũa xuống và đi theo. Ỏ, đây không phải là phần thưởng sinh nhật sao? Thật phấn khích. Vào phòng ngủ, Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư đang dùng tay khóa trái cửa mà nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Hiểu Hiểu đỏ bừng vì hưng phấn, tuy rằng có chút cáu kỉnh, nhưng... Nhưng không tốt để bọn trẻ đợi đúng không? Nhưng mà... thật là kích động, đây là nhà của chị ấy, nếu là ở đây, cái này cái kia... Đánh nhanh thắng nhanh. Mặc dù trong lòng nàng Mục lại muốn có thể đi chuyến tàu dài hơn, đại tiểu thư đi tới trước mặt nàng, thu chân lại.
Dưới sự mong đợi của Hiểu Hiểu, đại tiểu thư dang hai tay ra nhìn cô: "Dạy chị đi." Hiểu Hiểu:...
Cái quái gì thế? Cô nhìn chằm chằm khối Rubik trong tay đại tiểu thư, nhìn cô với vẻ nghiêm túc không gì sánh được: "Mau dạy chị đi." Nàng cũng phải dạy những đứa em của mình.
Hiểu Hiểu:...
Chị ấy lừa mình tới đây chỉ để? Nàng ấy không làm! Hiểu Hiểu tức giận ngồi trên giường: "Nếu em không dạy thì chị có đối xử tốt với em không?" Hãy nhìn bạn học Mục - ba - tuổi này.
Đại tiểu thư cắn môi, đi tới bên cạnh Hiểu Hiểu, giậm chân, ngồi trên người nàng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa tóc nàng, bên tai dụ dỗ: "Em dạy chị đi, chị sẽ nhảy cho em xem một mình đêm nay."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro