Cám Dỗ! Thế Thân Ánh Trăng Sáng Của Từ Tổng
Chấp nhận số mệ...
2024-10-01 08:13:29
Khi Tô Dương vội vàng đến phòng ICU, Hạ Quyên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng các chỉ số của bà đã bắt đầu ổn định lại.
Trưởng y tá đã ở lại cùng với cô trong phòng chăm sóc đặc biệt vài phút, nhưng vì Hạ Quyên đã ngủ nên Tô Dương nhanh chóng bước ra ngoài.
Suốt thời gian nằm viện, tình trạng của Hạ Quyên thực ra luôn ổn định, chưa bao giờ xảy ra tình huống khẩn cấp như hôm nay.
Lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy mạng sống của mẹ cô thật sự cần phải dùng tiền để "mua" thêm thời gian từ tay tử thần.
Trưởng y tá đi cùng cô đến tận thang máy rồi không kìm được mà nói thêm: "Tô Dương này, chị biết em còn trẻ, một mình gánh vác như vậy không dễ dàng gì, chúng tôi đều hiểu. Nhưng mấy hôm nữa là cuối tháng rồi, bệnh viện cũng có quy định, phía tài chính..."
"Em hiểu mà, trưởng y tá. Em đã vay được tiền rồi, chị yên tâm, trong mấy ngày tới em sẽ đi đóng viện phí."
Tô Dương hiểu rằng trưởng y tá nhắc đi nhắc lại như vậy là vì quan tâm, dù gì bệnh viện cũng không phải là tổ chức từ thiện, chữa bệnh cần tiền, đó là lẽ dĩ nhiên.
Lại một lần nữa bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, ngoài trời mưa lớn đã tạnh.
Chiếc điện thoại trong túi áo lại một lần nữa rung lên điên cuồng. Tô Dương lấy điện thoại ra xem, hàng chục cuộc gọi nhỡ đầy ác ý của Tô Thiến đã làm hao không ít pin của điện thoại cô.
Lo sợ điện thoại sẽ hết pin trước khi cô phỏng vấn xong, Tô Dương do dự vài giây rồi quyết định nghe cuộc gọi từ Tô Thiến.
Giọng nói bén nhọn, chói tai vang lên từ đầu dây bên kia, Tô Thiến mở miệng là tuôn ra những lời thô tục và vô giáo dục như thường lệ.
"Tô Dương, tôi khuyên chị tốt nhất nên biết điều một chút, trước khi làm gì hãy suy nghĩ kỹ về thân phận không đáng gì của mẹ chị và cả năng lực của chính chị. Đừng có mà cố chấp, đó chính là số mệnh của mẹ con chị!"
Vừa mở miệng là một tràng đe dọa, sau đó Tô Thiến mới làm ra vẻ thương hại nói thêm: "Chị không phải muốn tiền sao? Tôi có thể bảo ba chuẩn bị cho chị. Chị cần bao nhiêu, một trăm hay hai trăm triệu? Chị có thể đến lấy ngay bây giờ, tôi sẽ bảo ba viết séc cho chị ngay..."
"Không cần." Tô Dương cắt lời cô ta, nhẹ nhàng phản bác: "Chuyện này chị đã bàn bạc xong với Từ Lập Trạch rồi, em không cần bận tâm."
Hầu hết thời gian Tô Dương thường lười tranh luận với Tô Thiến, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có chút nóng giận nào.
"Tô Dương!" Tô Thiến hét lên một tiếng, rồi cười lạnh đầy châm chọc:
"Chị có biết Từ Lập Trạch là ai không? Một kẻ quê mùa như chị sao có thể xứng đứng bên cạnh anh ấy? Anh ấy là thiếu gia của Tập đoàn Minh Khai đấy, một đại gia độc thân với khối tài sản hàng tỷ, anh ấy đã gặp bao nhiêu phụ nữ trong đời, nhiều hơn số muối chị từng ăn. Có biết bao người mong muốn trở thành bà Từ, chị thật không biết tự lượng sức mình, mơ mộng hão huyền rằng sau khi kết hôn anh ấy sẽ yêu chị sao?"
Tô Dương thấy Tô Thiến thật thú vị, ban đầu cô ta cứ làm bộ làm tịch trước mặt Từ Lập Trạch để nâng cao giá trị bản thân, kết quả là bị Từ Lập Trạch thẳng thừng từ chối, rồi bây giờ cô ta lại đến quấy rối cô.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tô Dương luôn là người bị động trong chuyện này. Nếu không phải Tô Tuyền Thịnh và Tô Thiến liên tục phớt lờ cô, không bao giờ nhìn nhận nghiêm túc những lời cầu cứu chân thành của cô thì cô cũng không đến mức phải gật đầu đồng ý với yêu cầu của Từ Lập Trạch.
"Chị biết mình là ai, nhưng anh ta chắc cũng sẽ không thích em đâu. Đã vậy thì anh ta cưới ai mà chẳng như nhau?" Tô Dương hỏi ngược lại.
"Tự biết mình là ai?" Tô Thiến cười lớn qua điện thoại: "Tô Dương, chị thật là mặt dày! Bằng tốt nghiệp của chị có lẽ vẫn chưa nhận được đâu nhỉ? Chị không sợ tôi đến trường của chị phanh phui chuyện này sao?"
"Phanh phui chuyện gì?" Tô Dương cau mày, với hiểu biết của cô về Tô Thiến, cô ta có thể là người nói được làm được.
"Phanh phui việc chị quyến rũ em rể của mình, là một con điếm chính hiệu!" Tô Thiến hét lên đầy hung dữ.
Tô Dương sững sờ một lúc, cảm thấy không cần phải tiếp tục tranh cãi với Tô Thiến nữa, chỉ nói một câu "Tùy em" rồi dứt khoát cúp máy.
Do sự trì hoãn này, Tô Dương đã không kịp tham gia buổi phỏng vấn đầu tiên. Cô nhìn đồng hồ, quyết định đi thẳng đến buổi phỏng vấn thứ hai.
Sau cơn mưa lớn, mặt trời chiếu rọi không một gợn mây.
Tô Dương đi dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa tháng Sáu đến tòa nhà nơi diễn ra buổi phỏng vấn. Toàn thân cô đã nóng đến mức gần như dính chặt vào quần áo.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô đã bị mưa xối ướt sũng rồi lại bị nắng nung nấu. Tô Dương cảm thấy thời tiết vào mùa mưa sắp tới ở Hải Thành thật không dễ chịu chút nào.
May mắn thay, buổi phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ. Người phụ trách phỏng vấn trong vòng đầu tiên là giám đốc nhân sự của tập đoàn, người này tỏ ra rất quan tâm đến những kinh nghiệm thực tiễn mà Tô Dương đã đề cập trong bản lý lịch nên hỏi thêm cô vài câu.
Tô Dương cảm thấy mình trả lời khá tốt, bởi khi cô rời đi, vị quản lý đó còn mỉm cười gật đầu với cô, thể hiện sự thiện cảm.
Sau khi bước vào thang máy, Tô Dương lấy điện thoại từ trong túi ra và mở nhóm chat của lớp để xem lại các tin nhắn.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, thỉnh thoảng có người ra vào, nhưng sự chú ý của Tô Dương đều tập trung vào điện thoại.
Gần đến ngày tốt nghiệp, nhóm chat lớp lại trở nên sôi nổi hơn thường lệ. Đôi khi chỉ nửa ngày không xem điện thoại, số tin nhắn chưa đọc đã chất đống đến hàng trăm.
Tô Dương thường không quan tâm lắm đến những cuộc trò chuyện này, nhưng hôm nay trong nhóm có đăng thông tin tuyển dụng của vài doanh nghiệp lớn, với các yêu cầu được liệt kê rất rõ ràng. Vì sợ bỏ sót điều gì quan trọng nên cô đứng trong góc thang máy, tập trung lướt xem lại tin nhắn.
Đột nhiên, đèn trên trần thang máy sáng lên một cách kỳ lạ, ngay sau đó, chiếc thang máy vốn đang di chuyển ổn định bỗng dừng lại đột ngột, như thể bị kẹt, không di chuyển nữa.
Lúc đó trong thang máy còn có bốn, năm người khác, đã có một cô gái thốt lên tiếng kêu khẽ vì sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tô Dương gặp phải tình huống như vậy, cô theo phản xạ cầm chặt điện thoại áp lên ngực, sau đó ngước lên nhìn màn hình hiển thị số tầng.
Thang máy dừng ở tầng mười hai.
Tô Dương lo lắng nuốt khan, vừa định bước lên phía trước để nhấn nút gọi khẩn cấp, thì cả chiếc thang máy bất ngờ rung lắc mạnh, rồi nặng nề rơi xuống một đoạn.
Thang máy lập tức trở nên hỗn loạn, có người bắt đầu la mắng, có người sợ hãi cúi xuống ôm đầu, bắt đầu la hét.
Tô Dương mặt tái mét, cô áp chặt lưng vào tường thang máy, sợ hãi đến mức không dám chạm vào nút màu vàng gần đó.
Ngay lúc này, có ai đó nhẹ nhàng vỗ lên vai cô đang căng cứng.
Tô Dương giật mình quay đầu lại, đối diện với cô là gương mặt điển trai, sâu lắng của Từ Lập Trạch.
Trong một khoảnh khắc, Tô Dương nghĩ mình đã sợ đến mức sinh ra ảo giác, cho đến khi Từ Lập Trạch ra hiệu cho cô đứng lùi lại một chút, rồi bình tĩnh nhấn nút báo động trên bảng điều khiển.
Rất nhanh sau đó, tiếng của nhân viên an ninh tòa nhà vang lên trong thang máy.
Từ Lập Trạch điềm tĩnh thông báo tình hình trong thang máy với đối phương. Đúng lúc này, chiếc thang máy lại rung mạnh một lần nữa.
Gần như theo bản năng sinh tồn, Tô Dương hít một hơi lạnh, nhắm mắt lại rồi nắm chặt lấy vạt áo của Từ Lập Trạch, áp sát vào người anh.
Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh, điều hòa trong thang máy vẫn hoạt động, một cơn gió lạnh từ trần thổi xuống cùng với đó là giọng nói trầm thấp, vừa lạ vừa quen của Từ Lập Trạch vang lên bên tai.
"Thang máy chỉ bị kẹt thôi, cô hoảng cái gì?"
Từ Lập Trạch đã vào thang máy ở tầng mười sáu, ngay khi cửa thang máy mở ra, anh đã thấy Tô Dương đang thu mình ở góc.
Từ Lập Trạch có phần ngạc nhiên, nghĩ rằng hai tiếng trước, anh vừa đưa cô gái nhỏ này đến cổng bệnh viện Nhân Ái, vậy mà chớp mắt, lại gặp cô trong thang máy của tòa nhà "Tập đoàn Trần Thị".
Khi cửa thang máy từ từ khép lại, trong đầu Từ Lập Trạch lóe lên suy nghĩ về sự “duyên phận” của anh và Tô Dương trong nửa ngày qua, cảm thấy có chút trùng hợp đến kỳ lạ.
Cô gái nhỏ rõ ràng đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, đôi lông mày thanh tú cau lại, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Vì vậy, khi thang máy đột ngột dừng lại, phản ứng đầu tiên của Từ Lập Trạch là quay đầu nhìn biểu cảm của Tô Dương.
Quả nhiên, sự hoảng loạn cố tỏ ra bình tĩnh trên gương mặt cô gái nhỏ lúc này như một bức tranh sơn dầu bị nứt, lộ ra vẻ bối rối và ngây ngô vốn có dưới lớp ngụy trang.
Trưởng y tá đã ở lại cùng với cô trong phòng chăm sóc đặc biệt vài phút, nhưng vì Hạ Quyên đã ngủ nên Tô Dương nhanh chóng bước ra ngoài.
Suốt thời gian nằm viện, tình trạng của Hạ Quyên thực ra luôn ổn định, chưa bao giờ xảy ra tình huống khẩn cấp như hôm nay.
Lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy mạng sống của mẹ cô thật sự cần phải dùng tiền để "mua" thêm thời gian từ tay tử thần.
Trưởng y tá đi cùng cô đến tận thang máy rồi không kìm được mà nói thêm: "Tô Dương này, chị biết em còn trẻ, một mình gánh vác như vậy không dễ dàng gì, chúng tôi đều hiểu. Nhưng mấy hôm nữa là cuối tháng rồi, bệnh viện cũng có quy định, phía tài chính..."
"Em hiểu mà, trưởng y tá. Em đã vay được tiền rồi, chị yên tâm, trong mấy ngày tới em sẽ đi đóng viện phí."
Tô Dương hiểu rằng trưởng y tá nhắc đi nhắc lại như vậy là vì quan tâm, dù gì bệnh viện cũng không phải là tổ chức từ thiện, chữa bệnh cần tiền, đó là lẽ dĩ nhiên.
Lại một lần nữa bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, ngoài trời mưa lớn đã tạnh.
Chiếc điện thoại trong túi áo lại một lần nữa rung lên điên cuồng. Tô Dương lấy điện thoại ra xem, hàng chục cuộc gọi nhỡ đầy ác ý của Tô Thiến đã làm hao không ít pin của điện thoại cô.
Lo sợ điện thoại sẽ hết pin trước khi cô phỏng vấn xong, Tô Dương do dự vài giây rồi quyết định nghe cuộc gọi từ Tô Thiến.
Giọng nói bén nhọn, chói tai vang lên từ đầu dây bên kia, Tô Thiến mở miệng là tuôn ra những lời thô tục và vô giáo dục như thường lệ.
"Tô Dương, tôi khuyên chị tốt nhất nên biết điều một chút, trước khi làm gì hãy suy nghĩ kỹ về thân phận không đáng gì của mẹ chị và cả năng lực của chính chị. Đừng có mà cố chấp, đó chính là số mệnh của mẹ con chị!"
Vừa mở miệng là một tràng đe dọa, sau đó Tô Thiến mới làm ra vẻ thương hại nói thêm: "Chị không phải muốn tiền sao? Tôi có thể bảo ba chuẩn bị cho chị. Chị cần bao nhiêu, một trăm hay hai trăm triệu? Chị có thể đến lấy ngay bây giờ, tôi sẽ bảo ba viết séc cho chị ngay..."
"Không cần." Tô Dương cắt lời cô ta, nhẹ nhàng phản bác: "Chuyện này chị đã bàn bạc xong với Từ Lập Trạch rồi, em không cần bận tâm."
Hầu hết thời gian Tô Dương thường lười tranh luận với Tô Thiến, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có chút nóng giận nào.
"Tô Dương!" Tô Thiến hét lên một tiếng, rồi cười lạnh đầy châm chọc:
"Chị có biết Từ Lập Trạch là ai không? Một kẻ quê mùa như chị sao có thể xứng đứng bên cạnh anh ấy? Anh ấy là thiếu gia của Tập đoàn Minh Khai đấy, một đại gia độc thân với khối tài sản hàng tỷ, anh ấy đã gặp bao nhiêu phụ nữ trong đời, nhiều hơn số muối chị từng ăn. Có biết bao người mong muốn trở thành bà Từ, chị thật không biết tự lượng sức mình, mơ mộng hão huyền rằng sau khi kết hôn anh ấy sẽ yêu chị sao?"
Tô Dương thấy Tô Thiến thật thú vị, ban đầu cô ta cứ làm bộ làm tịch trước mặt Từ Lập Trạch để nâng cao giá trị bản thân, kết quả là bị Từ Lập Trạch thẳng thừng từ chối, rồi bây giờ cô ta lại đến quấy rối cô.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tô Dương luôn là người bị động trong chuyện này. Nếu không phải Tô Tuyền Thịnh và Tô Thiến liên tục phớt lờ cô, không bao giờ nhìn nhận nghiêm túc những lời cầu cứu chân thành của cô thì cô cũng không đến mức phải gật đầu đồng ý với yêu cầu của Từ Lập Trạch.
"Chị biết mình là ai, nhưng anh ta chắc cũng sẽ không thích em đâu. Đã vậy thì anh ta cưới ai mà chẳng như nhau?" Tô Dương hỏi ngược lại.
"Tự biết mình là ai?" Tô Thiến cười lớn qua điện thoại: "Tô Dương, chị thật là mặt dày! Bằng tốt nghiệp của chị có lẽ vẫn chưa nhận được đâu nhỉ? Chị không sợ tôi đến trường của chị phanh phui chuyện này sao?"
"Phanh phui chuyện gì?" Tô Dương cau mày, với hiểu biết của cô về Tô Thiến, cô ta có thể là người nói được làm được.
"Phanh phui việc chị quyến rũ em rể của mình, là một con điếm chính hiệu!" Tô Thiến hét lên đầy hung dữ.
Tô Dương sững sờ một lúc, cảm thấy không cần phải tiếp tục tranh cãi với Tô Thiến nữa, chỉ nói một câu "Tùy em" rồi dứt khoát cúp máy.
Do sự trì hoãn này, Tô Dương đã không kịp tham gia buổi phỏng vấn đầu tiên. Cô nhìn đồng hồ, quyết định đi thẳng đến buổi phỏng vấn thứ hai.
Sau cơn mưa lớn, mặt trời chiếu rọi không một gợn mây.
Tô Dương đi dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa tháng Sáu đến tòa nhà nơi diễn ra buổi phỏng vấn. Toàn thân cô đã nóng đến mức gần như dính chặt vào quần áo.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô đã bị mưa xối ướt sũng rồi lại bị nắng nung nấu. Tô Dương cảm thấy thời tiết vào mùa mưa sắp tới ở Hải Thành thật không dễ chịu chút nào.
May mắn thay, buổi phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ. Người phụ trách phỏng vấn trong vòng đầu tiên là giám đốc nhân sự của tập đoàn, người này tỏ ra rất quan tâm đến những kinh nghiệm thực tiễn mà Tô Dương đã đề cập trong bản lý lịch nên hỏi thêm cô vài câu.
Tô Dương cảm thấy mình trả lời khá tốt, bởi khi cô rời đi, vị quản lý đó còn mỉm cười gật đầu với cô, thể hiện sự thiện cảm.
Sau khi bước vào thang máy, Tô Dương lấy điện thoại từ trong túi ra và mở nhóm chat của lớp để xem lại các tin nhắn.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, thỉnh thoảng có người ra vào, nhưng sự chú ý của Tô Dương đều tập trung vào điện thoại.
Gần đến ngày tốt nghiệp, nhóm chat lớp lại trở nên sôi nổi hơn thường lệ. Đôi khi chỉ nửa ngày không xem điện thoại, số tin nhắn chưa đọc đã chất đống đến hàng trăm.
Tô Dương thường không quan tâm lắm đến những cuộc trò chuyện này, nhưng hôm nay trong nhóm có đăng thông tin tuyển dụng của vài doanh nghiệp lớn, với các yêu cầu được liệt kê rất rõ ràng. Vì sợ bỏ sót điều gì quan trọng nên cô đứng trong góc thang máy, tập trung lướt xem lại tin nhắn.
Đột nhiên, đèn trên trần thang máy sáng lên một cách kỳ lạ, ngay sau đó, chiếc thang máy vốn đang di chuyển ổn định bỗng dừng lại đột ngột, như thể bị kẹt, không di chuyển nữa.
Lúc đó trong thang máy còn có bốn, năm người khác, đã có một cô gái thốt lên tiếng kêu khẽ vì sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tô Dương gặp phải tình huống như vậy, cô theo phản xạ cầm chặt điện thoại áp lên ngực, sau đó ngước lên nhìn màn hình hiển thị số tầng.
Thang máy dừng ở tầng mười hai.
Tô Dương lo lắng nuốt khan, vừa định bước lên phía trước để nhấn nút gọi khẩn cấp, thì cả chiếc thang máy bất ngờ rung lắc mạnh, rồi nặng nề rơi xuống một đoạn.
Thang máy lập tức trở nên hỗn loạn, có người bắt đầu la mắng, có người sợ hãi cúi xuống ôm đầu, bắt đầu la hét.
Tô Dương mặt tái mét, cô áp chặt lưng vào tường thang máy, sợ hãi đến mức không dám chạm vào nút màu vàng gần đó.
Ngay lúc này, có ai đó nhẹ nhàng vỗ lên vai cô đang căng cứng.
Tô Dương giật mình quay đầu lại, đối diện với cô là gương mặt điển trai, sâu lắng của Từ Lập Trạch.
Trong một khoảnh khắc, Tô Dương nghĩ mình đã sợ đến mức sinh ra ảo giác, cho đến khi Từ Lập Trạch ra hiệu cho cô đứng lùi lại một chút, rồi bình tĩnh nhấn nút báo động trên bảng điều khiển.
Rất nhanh sau đó, tiếng của nhân viên an ninh tòa nhà vang lên trong thang máy.
Từ Lập Trạch điềm tĩnh thông báo tình hình trong thang máy với đối phương. Đúng lúc này, chiếc thang máy lại rung mạnh một lần nữa.
Gần như theo bản năng sinh tồn, Tô Dương hít một hơi lạnh, nhắm mắt lại rồi nắm chặt lấy vạt áo của Từ Lập Trạch, áp sát vào người anh.
Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh, điều hòa trong thang máy vẫn hoạt động, một cơn gió lạnh từ trần thổi xuống cùng với đó là giọng nói trầm thấp, vừa lạ vừa quen của Từ Lập Trạch vang lên bên tai.
"Thang máy chỉ bị kẹt thôi, cô hoảng cái gì?"
Từ Lập Trạch đã vào thang máy ở tầng mười sáu, ngay khi cửa thang máy mở ra, anh đã thấy Tô Dương đang thu mình ở góc.
Từ Lập Trạch có phần ngạc nhiên, nghĩ rằng hai tiếng trước, anh vừa đưa cô gái nhỏ này đến cổng bệnh viện Nhân Ái, vậy mà chớp mắt, lại gặp cô trong thang máy của tòa nhà "Tập đoàn Trần Thị".
Khi cửa thang máy từ từ khép lại, trong đầu Từ Lập Trạch lóe lên suy nghĩ về sự “duyên phận” của anh và Tô Dương trong nửa ngày qua, cảm thấy có chút trùng hợp đến kỳ lạ.
Cô gái nhỏ rõ ràng đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, đôi lông mày thanh tú cau lại, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Vì vậy, khi thang máy đột ngột dừng lại, phản ứng đầu tiên của Từ Lập Trạch là quay đầu nhìn biểu cảm của Tô Dương.
Quả nhiên, sự hoảng loạn cố tỏ ra bình tĩnh trên gương mặt cô gái nhỏ lúc này như một bức tranh sơn dầu bị nứt, lộ ra vẻ bối rối và ngây ngô vốn có dưới lớp ngụy trang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro