Cám Dỗ! Thế Thân Ánh Trăng Sáng Của Từ Tổng
Có người giao đ...
2024-10-01 08:13:29
Dưới nhà có một "vị thần" đang đợi, Tô Dương đâu dám tắm trước, cô chỉ vội vàng thay một bộ quần áo sạch sẽ, sấy khô tóc rồi nhanh chóng xuống lầu.
Trong bếp, chiếc bàn đảo lớn đã được biến thành bàn ăn với những chiếc ghế cao.
Trên bàn đã bày sẵn ba món mặn và một món canh, khi thấy Tô Dương xuống, dì giúp việc mới mở nồi cơm điện luôn giữ ấm, lấy ra hai bát cơm trắng nóng hổi.
Tô Dương nhận lấy bát cơm, cảm giác như ngồi trên đống lửa.
“Thực sự xin lỗi, chiều nay tôi có chút việc phải ra ngoài, điện thoại lại hết pin nên không biết anh đang đợi tôi về ăn tối.”
Mấy ngày trước, khi Từ Lập Trạch đi công tác ở thành phố B, dì giúp việc cũng không đến.
Tô Dương đã vài lần ra vào một mình, nên cô nghĩ rằng trong thời gian “sống chung” sắp tới, ngoại trừ bữa sáng, mọi việc còn lại giữa cô và Từ Lập Trạch chắc chắn sẽ tự lo liệu.
Không ngờ là ngay ngày đầu tiên, Từ Lập Trạch lại tạo ra không khí trang trọng như vậy. Nhớ lại những lời anh nghiêm mặt nhắc nhở sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn sáng nay, Tô Dương thật sự không hiểu nổi ý định của người đàn ông này.
Từ Lập Trạch đặt bát xuống, nhìn cô một cái, rồi chậm rãi nói, “Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi cũng không có tiệc tối, vốn nghĩ rằng cô sẽ ở nhà cả ngày nên không báo trước rằng tôi sẽ về ăn cơm. Từ giờ nếu tôi có về muộn, tôi sẽ báo trước, còn nếu cô có việc về trễ, cũng nhớ thông báo trước.”
Tô Dương cúi đầu ăn cơm, nghe anh nói “hôm nay là ngày đặc biệt”, đoán rằng anh đang ám chỉ việc nhận giấy đăng ký kết hôn, liền nhỏ giọng đáp, “Vâng.”
Từ Lập Trạch tiếp tục, “Trước đây, khi tôi không có ở nhà, dì giúp việc không đến buổi tối, cô nghĩ…”
“Không cần!” Tô Dương lập tức hiểu ý anh, “Không cần để dì ấy đến riêng cho tôi, buổi tối tôi tự lo được. Dì giúp việc mỗi lần đến cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn trong tủ lạnh, tôi không thể c.h.ế.t đói được đâu.”
Từ nhỏ, Tô Dương đã rất tự lập, cô hiểu rằng trên đời này, đa số mọi thứ đều không thể dựa dẫm vào người khác.
Hồi học lớp năm, một lần bà ngoại cô bị trẹo lưng phải nằm trên giường hơn nửa tháng, ông ngoại ban ngày phải ra đồng làm việc, bận rộn không về nhà. Tô Dương không còn cách nào khác là phải đứng trên ghế nhỏ để tập nấu cơm, xào rau.
Thời sinh viên, cô làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, sau một ngày đứng làm việc, trở về ký túc xá luôn trong trạng thái mệt mỏi và đói lả. Cô chỉ cần ăn vài miếng bánh mì khô với chai nước khoáng cũng đủ cho một bữa.
Vì vậy, Tô Dương thực sự không quen với cuộc sống được “chăm sóc” như thế này.
Rất may là Từ Lập Trạch cũng không ép buộc, anh gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai người ăn xong, Tô Dương rất tự nhiên đứng dậy định thu dọn bát đĩa, nhưng dì giúp việc đã nhanh tay ngăn lại và đưa cho cô một đĩa trái cây đã gọt sẵn.
“Tô tiểu thư, cô đi ngồi nghỉ đi, để việc này tôi lo.”
Tô Dương cầm đĩa trái cây, lúng túng không biết nên làm gì, cuối cùng cô quyết định đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách, Từ Lập Trạch đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện điện thoại. Tô Dương thấy vậy thì nhanh chóng đặt đĩa trái cây xuống trước mặt anh rồi định rút lui.
Không ngờ Từ Lập Trạch lại đột nhiên đặt điện thoại úp xuống đùi và nói với cô, “Cô đợi một chút rồi lên lầu, lát nữa sẽ có người đưa một bộ quần áo đến, cô thử xem.”
Tô Dương không hiểu lời của Từ Lập Trạch là gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế sofa.
Từ Lập Trạch liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục cuộc điện thoại.
Trong bếp, chiếc bàn đảo lớn đã được biến thành bàn ăn với những chiếc ghế cao.
Trên bàn đã bày sẵn ba món mặn và một món canh, khi thấy Tô Dương xuống, dì giúp việc mới mở nồi cơm điện luôn giữ ấm, lấy ra hai bát cơm trắng nóng hổi.
Tô Dương nhận lấy bát cơm, cảm giác như ngồi trên đống lửa.
“Thực sự xin lỗi, chiều nay tôi có chút việc phải ra ngoài, điện thoại lại hết pin nên không biết anh đang đợi tôi về ăn tối.”
Mấy ngày trước, khi Từ Lập Trạch đi công tác ở thành phố B, dì giúp việc cũng không đến.
Tô Dương đã vài lần ra vào một mình, nên cô nghĩ rằng trong thời gian “sống chung” sắp tới, ngoại trừ bữa sáng, mọi việc còn lại giữa cô và Từ Lập Trạch chắc chắn sẽ tự lo liệu.
Không ngờ là ngay ngày đầu tiên, Từ Lập Trạch lại tạo ra không khí trang trọng như vậy. Nhớ lại những lời anh nghiêm mặt nhắc nhở sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn sáng nay, Tô Dương thật sự không hiểu nổi ý định của người đàn ông này.
Từ Lập Trạch đặt bát xuống, nhìn cô một cái, rồi chậm rãi nói, “Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi cũng không có tiệc tối, vốn nghĩ rằng cô sẽ ở nhà cả ngày nên không báo trước rằng tôi sẽ về ăn cơm. Từ giờ nếu tôi có về muộn, tôi sẽ báo trước, còn nếu cô có việc về trễ, cũng nhớ thông báo trước.”
Tô Dương cúi đầu ăn cơm, nghe anh nói “hôm nay là ngày đặc biệt”, đoán rằng anh đang ám chỉ việc nhận giấy đăng ký kết hôn, liền nhỏ giọng đáp, “Vâng.”
Từ Lập Trạch tiếp tục, “Trước đây, khi tôi không có ở nhà, dì giúp việc không đến buổi tối, cô nghĩ…”
“Không cần!” Tô Dương lập tức hiểu ý anh, “Không cần để dì ấy đến riêng cho tôi, buổi tối tôi tự lo được. Dì giúp việc mỗi lần đến cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn trong tủ lạnh, tôi không thể c.h.ế.t đói được đâu.”
Từ nhỏ, Tô Dương đã rất tự lập, cô hiểu rằng trên đời này, đa số mọi thứ đều không thể dựa dẫm vào người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồi học lớp năm, một lần bà ngoại cô bị trẹo lưng phải nằm trên giường hơn nửa tháng, ông ngoại ban ngày phải ra đồng làm việc, bận rộn không về nhà. Tô Dương không còn cách nào khác là phải đứng trên ghế nhỏ để tập nấu cơm, xào rau.
Thời sinh viên, cô làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, sau một ngày đứng làm việc, trở về ký túc xá luôn trong trạng thái mệt mỏi và đói lả. Cô chỉ cần ăn vài miếng bánh mì khô với chai nước khoáng cũng đủ cho một bữa.
Vì vậy, Tô Dương thực sự không quen với cuộc sống được “chăm sóc” như thế này.
Rất may là Từ Lập Trạch cũng không ép buộc, anh gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai người ăn xong, Tô Dương rất tự nhiên đứng dậy định thu dọn bát đĩa, nhưng dì giúp việc đã nhanh tay ngăn lại và đưa cho cô một đĩa trái cây đã gọt sẵn.
“Tô tiểu thư, cô đi ngồi nghỉ đi, để việc này tôi lo.”
Tô Dương cầm đĩa trái cây, lúng túng không biết nên làm gì, cuối cùng cô quyết định đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách, Từ Lập Trạch đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện điện thoại. Tô Dương thấy vậy thì nhanh chóng đặt đĩa trái cây xuống trước mặt anh rồi định rút lui.
Không ngờ Từ Lập Trạch lại đột nhiên đặt điện thoại úp xuống đùi và nói với cô, “Cô đợi một chút rồi lên lầu, lát nữa sẽ có người đưa một bộ quần áo đến, cô thử xem.”
Tô Dương không hiểu lời của Từ Lập Trạch là gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế sofa.
Từ Lập Trạch liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục cuộc điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro