Chương 49
2024-10-17 22:26:38
Trong đầu Lê Nghiên tràn ngập lời nói của Phương Cầm Cầm, trong lúc nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối phó với Triệu Phi Minh, cô cầm điện thoại, mãi không nói gì, sau đó Triệu Phi Minh đột nhiên hỏi cô: “Tại sao cô lại kết hôn với Triệu Cao Hồng?”
Lại là vấn đề này.
Thấy vẻ mặt của Triệu Phi Minh vẫn nghiêm túc, lần này anh thậm chí còn không gọi cha mà trực tiếp gọi thẳng tên Triệu Cao Hồng.
Sau khi Lê Nghiên kết hôn với Triệu Cao Hồng, cô bị hỏi câu này đến chai mặt, cô đặt điện thoại xuống, vô cảm nói: “Tiền.”
“Ha.” Triệu Phi Minh nhếch môi cười lạnh, anh nhún vai, nhìn vào mắt cô, “Vậy tại sao cô không lấy thẻ ngân hàng ông ấy đưa cho cô khi ly hôn?”
Lê Nghiên im lặng một lúc, hiếm khi không trả lời ngay, cô cúi đầu nhìn móng chân của mình, một lúc sau mới nói: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Cô không vì tiền, vậy lý do là gì?” Triệu Phi Minh nhìn cô, lạnh lùng nói, “Thích ông ấy?”
Lê Nghiên: “…”
Hỏi nửa ngày trời, thằng nhãi này…Đang ghen với cha mình sao?
Cô ngạc nhiên chớp mắt, muốn giải thích nhưng lại liên quan đến những điều không hay về bạn trai cũ. Cô cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng Triệu Phi Minh lại coi như cô đồng ý, sắc mặt của anh rất xấu, anh cúi người xuống bóp cằm cô: “Cô nói không sai, tôi đang trả thù cô mà thôi.”
Anh dùng một tay cởi áo trên rồi bắt đầu cởi quần lót.
Lê Nghiên theo phản xạ nắm lấy tay anh, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô biết thằng nhãi này muốn làm gì ngay khi nhìn thấy hành động của anh. Cô gần như muốn phát điên, tối hôm trước bị đụ quá tàn nhẫn, hiện tại tiểu huyệt vẫn còn sưng, hôm nay đi đường không được thoải mái lắm, nếu tối nay làm một lần nữa, e rằng ngày mai cô không thể đến học lớp cắm hoa.
“Lúc ấy tôi…” Cô vội vàng giải thích, “Tôi chia tay với bạn trai cũ, mẹ của anh ta nhục nhã cha tôi, tôi…Tôi chia tay với anh ta, trong vòng hai ngày đi đăng ký kết hôn với cha cậu, cha cậu là một người rất tốt, ông ấy rất tốt với tôi và cha mẹ tôi.”
Nhắc lại chuyện này Lê Nghiên vẫn cảm thấy chua xót, mẹ của Giả Nhạc Nguyên làm tổn thương cô đến mức cô không bao giờ buông bỏ được chứ đừng nói đến việc tha thứ. Nhưng đối phương lại là mẹ của Giả Nhạc Nguyên, cô không có cách quên đi nỗi đau này, chỉ có thể để nó cắm rễ trong lòng.
“Lúc đó nhà tôi mắc nợ, chính cha cậu đã trả hết nợ cho gia đình tôi, tôi biết ơn ông ấy, luôn coi ông ấy như ân nhân của mình.”
Ngoại trừ vấn đề kia thì những khía cạnh khác của Triệu Cao Hồng đều rất tốt, mặc dù Lê Nghiên không có tình cảm quá sâu sắc với ông nhưng trong tiềm thức cô đã coi đối phương thành người nhà, chỉ là giữa đường gặp phải Triệu Phi Minh, làm xáo trộn tương lai của cô.
Lê Nghiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh nói: “Triệu Phi Minh, tôi mặc kệ cậu đang nghĩ gì, cậu dừng ở đây được không? Cậu về trường chăm chỉ học hành, sau này tốt nghiệp kế thừa gia sản của gia đình, đến lúc đó xung quanh cậu có rất nhiều cô gái xuất sắc.”
“Cô bỏ mặc tôi?” Triệu Phi Minh ngẩng đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lê Nghiên không nói gì.
Triệu Phi Minh cười lạnh, cầm quần áo xuống giường đi ra ngoài.
Lần này anh đi, có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Nhưng.
Nhưng.
Lê Nghiên vẫn lo lắng anh uống rượu đánh nhau với người ta ở ngoài đường, cô vội vàng đi dép lê chạy ra khỏi phòng ngủ, mở cửa nhà chạy ra ngoài, tuy nhiên vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Triệu Phi Minh dựa vào bức tường cạnh cửa.
Anh không hề đi.
Thấy cô đi ra, anh nhướng mày, khóe miệng cong lên nở nụ cười đắc ý: “Tôi biết mà.”
Vừa nói anh vừa xoay người đi vào trong nhà, Lê Nghiên xoay người đi vào theo, nhưng bị anh ôm eo đè lên cửa.
“Mẹ nhỏ.” Anh vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hỏi cô: “Cô không muốn tôi đi đúng không?”
Lê Nghiên mở miệng muốn phản bác nhưng rõ ràng bản thân cô vừa nói dừng lại, lát sau lại đuổi theo người ta, rõ ràng lời nói và hành động không đồng nhất, không có sức thuyết phục, vì vậy cô chỉ có thể lui về phương án tốt nhất tiếp theo, áp dụng biện pháp an toàn nhất: “Nếu cậu nghe lời, tôi sẽ không đuổi cậu đi.”
“Nghe lời như thế nào?” Triệu Phi Minh dùng ngón tay cái vuốt ve môi cô, cúi đầu cắn một cái.
Lê Nghiên: “…”
“Cậu không được chạm vào tôi nếu không có sự cho phép của tôi.” Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.
Triệu Phi Minh nhìn cô một lúc, đầu lưỡi đẩy má, sau đó đột nhiên gật đầu: “Được.”
Lại là vấn đề này.
Thấy vẻ mặt của Triệu Phi Minh vẫn nghiêm túc, lần này anh thậm chí còn không gọi cha mà trực tiếp gọi thẳng tên Triệu Cao Hồng.
Sau khi Lê Nghiên kết hôn với Triệu Cao Hồng, cô bị hỏi câu này đến chai mặt, cô đặt điện thoại xuống, vô cảm nói: “Tiền.”
“Ha.” Triệu Phi Minh nhếch môi cười lạnh, anh nhún vai, nhìn vào mắt cô, “Vậy tại sao cô không lấy thẻ ngân hàng ông ấy đưa cho cô khi ly hôn?”
Lê Nghiên im lặng một lúc, hiếm khi không trả lời ngay, cô cúi đầu nhìn móng chân của mình, một lúc sau mới nói: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Cô không vì tiền, vậy lý do là gì?” Triệu Phi Minh nhìn cô, lạnh lùng nói, “Thích ông ấy?”
Lê Nghiên: “…”
Hỏi nửa ngày trời, thằng nhãi này…Đang ghen với cha mình sao?
Cô ngạc nhiên chớp mắt, muốn giải thích nhưng lại liên quan đến những điều không hay về bạn trai cũ. Cô cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng Triệu Phi Minh lại coi như cô đồng ý, sắc mặt của anh rất xấu, anh cúi người xuống bóp cằm cô: “Cô nói không sai, tôi đang trả thù cô mà thôi.”
Anh dùng một tay cởi áo trên rồi bắt đầu cởi quần lót.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Nghiên theo phản xạ nắm lấy tay anh, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô biết thằng nhãi này muốn làm gì ngay khi nhìn thấy hành động của anh. Cô gần như muốn phát điên, tối hôm trước bị đụ quá tàn nhẫn, hiện tại tiểu huyệt vẫn còn sưng, hôm nay đi đường không được thoải mái lắm, nếu tối nay làm một lần nữa, e rằng ngày mai cô không thể đến học lớp cắm hoa.
“Lúc ấy tôi…” Cô vội vàng giải thích, “Tôi chia tay với bạn trai cũ, mẹ của anh ta nhục nhã cha tôi, tôi…Tôi chia tay với anh ta, trong vòng hai ngày đi đăng ký kết hôn với cha cậu, cha cậu là một người rất tốt, ông ấy rất tốt với tôi và cha mẹ tôi.”
Nhắc lại chuyện này Lê Nghiên vẫn cảm thấy chua xót, mẹ của Giả Nhạc Nguyên làm tổn thương cô đến mức cô không bao giờ buông bỏ được chứ đừng nói đến việc tha thứ. Nhưng đối phương lại là mẹ của Giả Nhạc Nguyên, cô không có cách quên đi nỗi đau này, chỉ có thể để nó cắm rễ trong lòng.
“Lúc đó nhà tôi mắc nợ, chính cha cậu đã trả hết nợ cho gia đình tôi, tôi biết ơn ông ấy, luôn coi ông ấy như ân nhân của mình.”
Ngoại trừ vấn đề kia thì những khía cạnh khác của Triệu Cao Hồng đều rất tốt, mặc dù Lê Nghiên không có tình cảm quá sâu sắc với ông nhưng trong tiềm thức cô đã coi đối phương thành người nhà, chỉ là giữa đường gặp phải Triệu Phi Minh, làm xáo trộn tương lai của cô.
Lê Nghiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh nói: “Triệu Phi Minh, tôi mặc kệ cậu đang nghĩ gì, cậu dừng ở đây được không? Cậu về trường chăm chỉ học hành, sau này tốt nghiệp kế thừa gia sản của gia đình, đến lúc đó xung quanh cậu có rất nhiều cô gái xuất sắc.”
“Cô bỏ mặc tôi?” Triệu Phi Minh ngẩng đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lê Nghiên không nói gì.
Triệu Phi Minh cười lạnh, cầm quần áo xuống giường đi ra ngoài.
Lần này anh đi, có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Nhưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng.
Lê Nghiên vẫn lo lắng anh uống rượu đánh nhau với người ta ở ngoài đường, cô vội vàng đi dép lê chạy ra khỏi phòng ngủ, mở cửa nhà chạy ra ngoài, tuy nhiên vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Triệu Phi Minh dựa vào bức tường cạnh cửa.
Anh không hề đi.
Thấy cô đi ra, anh nhướng mày, khóe miệng cong lên nở nụ cười đắc ý: “Tôi biết mà.”
Vừa nói anh vừa xoay người đi vào trong nhà, Lê Nghiên xoay người đi vào theo, nhưng bị anh ôm eo đè lên cửa.
“Mẹ nhỏ.” Anh vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hỏi cô: “Cô không muốn tôi đi đúng không?”
Lê Nghiên mở miệng muốn phản bác nhưng rõ ràng bản thân cô vừa nói dừng lại, lát sau lại đuổi theo người ta, rõ ràng lời nói và hành động không đồng nhất, không có sức thuyết phục, vì vậy cô chỉ có thể lui về phương án tốt nhất tiếp theo, áp dụng biện pháp an toàn nhất: “Nếu cậu nghe lời, tôi sẽ không đuổi cậu đi.”
“Nghe lời như thế nào?” Triệu Phi Minh dùng ngón tay cái vuốt ve môi cô, cúi đầu cắn một cái.
Lê Nghiên: “…”
“Cậu không được chạm vào tôi nếu không có sự cho phép của tôi.” Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.
Triệu Phi Minh nhìn cô một lúc, đầu lưỡi đẩy má, sau đó đột nhiên gật đầu: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro