Gia Tộc Họ Vươn...
Thanh Biệt
2024-09-09 01:34:11
Trên giá sách vẫn còn mấy quyển sách mới chưa đọc, từ khi đi làm đến giờ, Đường Ninh chưa bao giờ được trải nghiệm những hoạt động giải trí bình thường.
Cẩm nang nuôi dưỡng minh quân trên điện thoại di động cả tuần nay cô chưa từng đụng tới, thi thoảng cũng muốn mở ra chơi một chút, nhưng sau hôm đó, cô cảm thấy có hơi thiếu động lực.
Thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại để ý đến mãi, mỗi lần có chút rảnh rỗi là lại nghĩ đến tiểu hoàng đế này.
Tuổi còn nhỏ đã học được cách ngụy trang, thờ ơ xem những đau khổ và sự cười nhạo của người khác với mình như một trò đùa, thật ra cũng có thể nói, lúc đối mặt với người khác, Tạ Hành Dã sẽ không quý trọng mạng sống của mình.
Người lạnh lùng với cả bản thân cũng sẽ đối với người khác y chang như vậy.
Nhưng nói trắng ra, tính cách hắn biến thành như vậy cũng là do những chuyện đáng thương mà hắn phải trải qua tạo thành...
Trong lúc cô đang suy nghĩ nhiều, Đường Ninh đã lấy lại tinh thần, trò chơi cũng đã tải xuống.
Nhân vật của cô vẫn còn ở lại bên Hành Chỉ cung, nhưng toàn bộ hành cung đều đã tiêu điều quạnh vắng, hoang vu trống trải.
Thời gian nàng biến mất ước chừng khoảng nửa năm, trong trò chơi, trời đã vào thu.
Đường Ninh nhìn cảnh sắc nơi này một hồi, sau đó mở bản đồ ra, lần này nàng đi vòng vòng trong cung, không có mục đích gì cả.
Thật ra trò chơi này làm rất tinh xảo, mô hình cảnh sắc, vật phẩm, hầu như là giống hệt so với hoàng cung thật sự, tỉ lệ 1:1 mà thành. Cô tiện tay cầm chén trà lên, hoa văn trên đó phong phú sắc nét, tinh xảo vô cùng.
Cô tùy ý đi lại trong trò chơi, trông thấy cái gì hay hay cũng sáp lại gần nhìn, nhìn thấy cái gì đẹp đẽ cũng không nhịn được mà mở tư liệu ra xem.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, lúc cô đến gần NPC, những NPC đó hình như cảm nhận được điều gì, vẻ mặt có hơi bất an nghi hoặc sợ hãi, còn xoa xoa đôi bàn tay và cánh tay, hoảng sợ nói với người bên cạnh: “... Lạnh quá à, hình như vừa có một trận âm phong.”
Đường Ninh thấy cạn lời: Trò chơi sẽ không thật sự thiết lập cho cô thành quỷ đó chứ!
Cứ chơi một hồi như vậy, Đường Ninh chầm chậm đứng dậy định đi rửa mặt rồi làm bữa sáng cho mình, còn đọc sách một hồi.
Chờ đến bữa trưa, cô bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, lại mở trò chơi ra lần nữa.
Lần này đi thẳng đến chỗ Tạ Hành Dã.
Tính cách tiểu hoàng đế máu lạnh như vậy không phải là lỗi của hắn.
Đường Ninh cảm thấy sau này sau khi hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, hẳn là nên điều chỉnh lại một chút: Dạy cho hắn chút đạo lý, giúp hắn kiện toàn nhân cách!
Nữ quỷ biến mất hơn nửa năm, lời đồn tại trong cung vẫn không ngớt. Vừa lúc thời tiết bắt đầu tiêu điều vào đông, toàn bộ tòa thành đều bị bao phủ trong bầu không khí hoảng loạn.
Vương Bình Chi Đại đô đốc Bắc Bình quân đã hai lần dánh đuổi sự xâm lăng của Bắc Mạc, hai lần đều đại thắng, vào thời khắc quan trọng này, hắn hồi kinh báo cáo công tác.
Gia chủ nhà họ Vương Vương Bình Chi thống lĩnh Bình Bắc quân, con của hắn là Vương Cảnh Minh nhậm chức Trung Thư Lệnh, con gái hắn Vương Cảnh Tú nắm giữ đại quyền trong hoàng thành, là Thánh Từ thái hậu nghe tên đã thấy sợ.
Ba người này khiến cho nhà họ Vương có địa vị thống trị tuyệt đối ở nước Sở này, văn võ bá quan không ai dám nói gì.
Cẩm nang nuôi dưỡng minh quân trên điện thoại di động cả tuần nay cô chưa từng đụng tới, thi thoảng cũng muốn mở ra chơi một chút, nhưng sau hôm đó, cô cảm thấy có hơi thiếu động lực.
Thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại để ý đến mãi, mỗi lần có chút rảnh rỗi là lại nghĩ đến tiểu hoàng đế này.
Tuổi còn nhỏ đã học được cách ngụy trang, thờ ơ xem những đau khổ và sự cười nhạo của người khác với mình như một trò đùa, thật ra cũng có thể nói, lúc đối mặt với người khác, Tạ Hành Dã sẽ không quý trọng mạng sống của mình.
Người lạnh lùng với cả bản thân cũng sẽ đối với người khác y chang như vậy.
Nhưng nói trắng ra, tính cách hắn biến thành như vậy cũng là do những chuyện đáng thương mà hắn phải trải qua tạo thành...
Trong lúc cô đang suy nghĩ nhiều, Đường Ninh đã lấy lại tinh thần, trò chơi cũng đã tải xuống.
Nhân vật của cô vẫn còn ở lại bên Hành Chỉ cung, nhưng toàn bộ hành cung đều đã tiêu điều quạnh vắng, hoang vu trống trải.
Thời gian nàng biến mất ước chừng khoảng nửa năm, trong trò chơi, trời đã vào thu.
Đường Ninh nhìn cảnh sắc nơi này một hồi, sau đó mở bản đồ ra, lần này nàng đi vòng vòng trong cung, không có mục đích gì cả.
Thật ra trò chơi này làm rất tinh xảo, mô hình cảnh sắc, vật phẩm, hầu như là giống hệt so với hoàng cung thật sự, tỉ lệ 1:1 mà thành. Cô tiện tay cầm chén trà lên, hoa văn trên đó phong phú sắc nét, tinh xảo vô cùng.
Cô tùy ý đi lại trong trò chơi, trông thấy cái gì hay hay cũng sáp lại gần nhìn, nhìn thấy cái gì đẹp đẽ cũng không nhịn được mà mở tư liệu ra xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, lúc cô đến gần NPC, những NPC đó hình như cảm nhận được điều gì, vẻ mặt có hơi bất an nghi hoặc sợ hãi, còn xoa xoa đôi bàn tay và cánh tay, hoảng sợ nói với người bên cạnh: “... Lạnh quá à, hình như vừa có một trận âm phong.”
Đường Ninh thấy cạn lời: Trò chơi sẽ không thật sự thiết lập cho cô thành quỷ đó chứ!
Cứ chơi một hồi như vậy, Đường Ninh chầm chậm đứng dậy định đi rửa mặt rồi làm bữa sáng cho mình, còn đọc sách một hồi.
Chờ đến bữa trưa, cô bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, lại mở trò chơi ra lần nữa.
Lần này đi thẳng đến chỗ Tạ Hành Dã.
Tính cách tiểu hoàng đế máu lạnh như vậy không phải là lỗi của hắn.
Đường Ninh cảm thấy sau này sau khi hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, hẳn là nên điều chỉnh lại một chút: Dạy cho hắn chút đạo lý, giúp hắn kiện toàn nhân cách!
Nữ quỷ biến mất hơn nửa năm, lời đồn tại trong cung vẫn không ngớt. Vừa lúc thời tiết bắt đầu tiêu điều vào đông, toàn bộ tòa thành đều bị bao phủ trong bầu không khí hoảng loạn.
Vương Bình Chi Đại đô đốc Bắc Bình quân đã hai lần dánh đuổi sự xâm lăng của Bắc Mạc, hai lần đều đại thắng, vào thời khắc quan trọng này, hắn hồi kinh báo cáo công tác.
Gia chủ nhà họ Vương Vương Bình Chi thống lĩnh Bình Bắc quân, con của hắn là Vương Cảnh Minh nhậm chức Trung Thư Lệnh, con gái hắn Vương Cảnh Tú nắm giữ đại quyền trong hoàng thành, là Thánh Từ thái hậu nghe tên đã thấy sợ.
Ba người này khiến cho nhà họ Vương có địa vị thống trị tuyệt đối ở nước Sở này, văn võ bá quan không ai dám nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro