Triệu Phương Ng...
Thanh Biệt
2024-09-09 01:34:11
Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt có ý cười giả trân của Thánh Từ thái hậu, bà ta đứng ở trước giường tiểu hoàng đế, không lạnh không nhạt khen ngợi, "Triệu gia mạo phạm hoàng thất. Ngươi tự tay thiêu chết hai huynh muội Triệu gia, xem như cũng hiếu thảo đó. ”
...... Chờ một chút, Đường Ninh có chút rung động nơi đáy mắt.
Lẽ nào đêm đó, sau khi nàng chữa khỏi hai bằng hữu kia, lại bị Tạ Hành Dã thiêu chết chứ?!
Mảnh vỡ ký ức mở khóa xong, Đường Ninh vẫn còn sững sờ lưu lại Từ Ninh cung.
Cô quan sát khuôn mặt xinh đẹp ngủ say của Thánh Từ, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Xấu xa quá, bức bách để cho một đứa trẻ đi ngược đãi người khác, vậy mà còn có thể yên tâm ngủ thoải mái.
Cô thở dài, lại kéo ra trang bản đồ, ngẫu nhiên đi qua mấy cung điện, rốt cục tìm được tiểu hoàng đế trong Văn Uyên các.
Cô chợt nhớ đến lời giới thiệu trò chơi từng đọc trước trước: nuôi dưỡng một bạo quân thành một vị minh quân. Đường Ninh chợt muốn chửi một câu: Cái gì tiểu bạo quân, đây rõ ràng là một đứa nhỏ đáng thương.
Và rất khó để không bị tâm lý biến thái!
Đứa nhỏ đáng thương trước mắt đang vì không học thuộc được sách lược, mà bị tiên sinh Văn Uyên các phạt đứng phơi nắng.
Thấy cô đến, Tạ Hành Dã chỉ khẽ nhướng mí mắt rồi không nhìn thêm nữa.
Mỗi lần gặp lại đều thấy hắn trong bộ dáng thần sắc lãnh đạm, rầu rĩ không vui, quả thật rất giống tình trạng của đứa trẻ tự kỷ.
Nhưng Đường Ninh có khi lại cảm thấy sai sai, lúc đối mặt với cung nữ Bán Hạ, Tạ Hành Dã rõ ràng cử chỉ bình tĩnh, lời nói thông minh.
Tiên sinh trên tay đang cầm thước, trầm giọng hỏi hắn: "Nhiên trần thiệp ung dũ thằng xu chi tử”, câu tiếp theo ngươi có thể trả lời được không? ”
(Dịch ý: Nhưng Trần Thiệp chẳng qua là con nhà nghèo khó, xuất thân thấp kém)
Tạ Hành Dã không kiên nhẫn nhíu mày, thần sắc hờ hững đọc thuộc lòng, "Manh, manh..."
Bận rộn nửa ngày, nhưng vẫn không đọc được.
Mấy tiểu thị vệ ở một bên nhịn không được xì xào bàn tán, "Nửa ngày nay chỉ có một câu này, ta cũng nghe thuộc lòng rồi. ”
"Một tên phế vật, trở về nói cho Thái hậu nương nương nghe, lão nhân gia sắp có trò vui rồi."
Thị vệ là thị vệ của Từ Ninh cung, thẳng thừng bàn tàn về tiểu hoàng đế, hoàn toàn không có ý kiêng dè chút nào.
Tạ Hành Dã bị cười nhạo nửa ngày, dường như cũng cảm thấy mất mặt, chậm rãi rũ mắt xuống.
Tiên sinh thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này ngu dốt, hai ngày vẫn không học được. Tối nay bệ hạ không cần ăn cơm đâu nhé! ”
Tạ Hành Dã mím môi không trả lời, biểu cảm vừa không phục vừa khinh thường làm cho tiên sinh cực kỳ chán ghét, ba lần bảy lượt muốn hạ thước xuống.
Bỗng nhiên Tạ Hành Dã cảm thấy một trận gió mát thổi qua, giương mắt nhìn, nữ quỷ kia đang tay múa chân... gợi ý cho hắn.
Trên đầu nữ quỷ có hai dòng chữ huỳnh quang: 'Manh lệ chi nhân, nhi thiên tỉ chi đồ dã'
(Dịch ý: hạng người lao động bình dân, bị điều đi làm lính thú)
Nói ra thật hổ thẹn, Đường Ninh vừa mới mở máy tính ra để tìm kiếm ra đáp án.
Thấy Tạ Hành Dã hắn rốt cục nhìn qua, Đường Ninh hài lòng gật gật đầu, ý bảo hắn mau mau nói ra đáp án.
Nhưng đứa bé kia chỉ yên lặng nhìn cô, giống như đang ngẩn người, biểu cảm trên mặt cũng có phần kỳ lạ.
...... Tại sao.
Nữ quỷ lại muốn giúp hắn?
Tiểu bạo quân hơi ngỗ nghịch.
Hắn lại bị phu tử kiểm tra mấy câu trong sách luận, không trả lời được một lần nào nào, bị phạt đứng đó từ hai giờ chiều đến chín giờ tối.
Lần nào Đường Ninh cũng đều đi tìm kiếm đáp án để ném phao cho hắn, nhưng Đường Ninh xác nhận tiểu bạo quân chắc chắn có thể nhìn thấy đáp án, lại không thèm nói ra.
Cũng chỉ mím chặt môi, ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
Mấy đứa nhỏ đang tuổi ngỗ nghịch thật khó xử lý.
...... Chờ một chút, Đường Ninh có chút rung động nơi đáy mắt.
Lẽ nào đêm đó, sau khi nàng chữa khỏi hai bằng hữu kia, lại bị Tạ Hành Dã thiêu chết chứ?!
Mảnh vỡ ký ức mở khóa xong, Đường Ninh vẫn còn sững sờ lưu lại Từ Ninh cung.
Cô quan sát khuôn mặt xinh đẹp ngủ say của Thánh Từ, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Xấu xa quá, bức bách để cho một đứa trẻ đi ngược đãi người khác, vậy mà còn có thể yên tâm ngủ thoải mái.
Cô thở dài, lại kéo ra trang bản đồ, ngẫu nhiên đi qua mấy cung điện, rốt cục tìm được tiểu hoàng đế trong Văn Uyên các.
Cô chợt nhớ đến lời giới thiệu trò chơi từng đọc trước trước: nuôi dưỡng một bạo quân thành một vị minh quân. Đường Ninh chợt muốn chửi một câu: Cái gì tiểu bạo quân, đây rõ ràng là một đứa nhỏ đáng thương.
Và rất khó để không bị tâm lý biến thái!
Đứa nhỏ đáng thương trước mắt đang vì không học thuộc được sách lược, mà bị tiên sinh Văn Uyên các phạt đứng phơi nắng.
Thấy cô đến, Tạ Hành Dã chỉ khẽ nhướng mí mắt rồi không nhìn thêm nữa.
Mỗi lần gặp lại đều thấy hắn trong bộ dáng thần sắc lãnh đạm, rầu rĩ không vui, quả thật rất giống tình trạng của đứa trẻ tự kỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Đường Ninh có khi lại cảm thấy sai sai, lúc đối mặt với cung nữ Bán Hạ, Tạ Hành Dã rõ ràng cử chỉ bình tĩnh, lời nói thông minh.
Tiên sinh trên tay đang cầm thước, trầm giọng hỏi hắn: "Nhiên trần thiệp ung dũ thằng xu chi tử”, câu tiếp theo ngươi có thể trả lời được không? ”
(Dịch ý: Nhưng Trần Thiệp chẳng qua là con nhà nghèo khó, xuất thân thấp kém)
Tạ Hành Dã không kiên nhẫn nhíu mày, thần sắc hờ hững đọc thuộc lòng, "Manh, manh..."
Bận rộn nửa ngày, nhưng vẫn không đọc được.
Mấy tiểu thị vệ ở một bên nhịn không được xì xào bàn tán, "Nửa ngày nay chỉ có một câu này, ta cũng nghe thuộc lòng rồi. ”
"Một tên phế vật, trở về nói cho Thái hậu nương nương nghe, lão nhân gia sắp có trò vui rồi."
Thị vệ là thị vệ của Từ Ninh cung, thẳng thừng bàn tàn về tiểu hoàng đế, hoàn toàn không có ý kiêng dè chút nào.
Tạ Hành Dã bị cười nhạo nửa ngày, dường như cũng cảm thấy mất mặt, chậm rãi rũ mắt xuống.
Tiên sinh thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này ngu dốt, hai ngày vẫn không học được. Tối nay bệ hạ không cần ăn cơm đâu nhé! ”
Tạ Hành Dã mím môi không trả lời, biểu cảm vừa không phục vừa khinh thường làm cho tiên sinh cực kỳ chán ghét, ba lần bảy lượt muốn hạ thước xuống.
Bỗng nhiên Tạ Hành Dã cảm thấy một trận gió mát thổi qua, giương mắt nhìn, nữ quỷ kia đang tay múa chân... gợi ý cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đầu nữ quỷ có hai dòng chữ huỳnh quang: 'Manh lệ chi nhân, nhi thiên tỉ chi đồ dã'
(Dịch ý: hạng người lao động bình dân, bị điều đi làm lính thú)
Nói ra thật hổ thẹn, Đường Ninh vừa mới mở máy tính ra để tìm kiếm ra đáp án.
Thấy Tạ Hành Dã hắn rốt cục nhìn qua, Đường Ninh hài lòng gật gật đầu, ý bảo hắn mau mau nói ra đáp án.
Nhưng đứa bé kia chỉ yên lặng nhìn cô, giống như đang ngẩn người, biểu cảm trên mặt cũng có phần kỳ lạ.
...... Tại sao.
Nữ quỷ lại muốn giúp hắn?
Tiểu bạo quân hơi ngỗ nghịch.
Hắn lại bị phu tử kiểm tra mấy câu trong sách luận, không trả lời được một lần nào nào, bị phạt đứng đó từ hai giờ chiều đến chín giờ tối.
Lần nào Đường Ninh cũng đều đi tìm kiếm đáp án để ném phao cho hắn, nhưng Đường Ninh xác nhận tiểu bạo quân chắc chắn có thể nhìn thấy đáp án, lại không thèm nói ra.
Cũng chỉ mím chặt môi, ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
Mấy đứa nhỏ đang tuổi ngỗ nghịch thật khó xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro