Cẩm Nang Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Địa Ngục
Chương 12
2024-09-25 08:52:37
Những ngón tay ta lần mò mảnh vải áo ta luôn giấu trong tay áo, mảnh vải mà lần trước ta xé được từ Chu Việt Sơn.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ta nên dùng mảnh vải áo đó như thế nào, lấy ra rồi nên nói gì, ta hoàn toàn không biết.
Đó không phải là thứ nên xuất hiện trên người ta, một khi bị phát hiện, hậu quả ra sao ta căn bản không thể đoán được.
Chu Việt Sơn nhìn ta như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nụ cười ấy thoáng qua rồi biến mất, nhưng bởi vì khoảng cách giữa ta và hắn quá gần, nên nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Khác với Lục Tinh Hà, hắn có một vẻ ngoài tuấn tú, ngay cả khi nghiêm nghị, đôi mắt đào hoa cũng ánh lên vẻ đa tình, sinh ra đã có tướng mạo lừa gạt các cô nương.
Chu Việt Sơn lại có khí chất thanh cao lạnh lùng nhất, khi không cười giống như đóa hoa trên đỉnh núi cao.
Nhưng một khi hắn thả lỏng khóe môi, thì đó là băng tan tuyết chảy lộ ra chút phong lưu và phóng túng.
Trong tay ta bị nhét vào một vật lạnh băng.
"Nếu ngươi đã có bản lĩnh chạy đến ngoại viện tìm ta, vậy để ta xem, ngươi có bản lĩnh chạy ra ngoài Hầu phủ chờ ta không."
Cằm hắn khẽ chạm vào vai ta rồi buông ra.
"Chu mỗ vẫn nghe đồn Hầu phủ nhân từ với kẻ dưới, không ngờ việc trị gia lại rối ren đến vậy."
Ta nấp trong góc khuất sau cánh cửa, khi Chu Việt Sơn mở cửa còn cố tình nghiêng người, che khuất khe cửa, để Chu ma ma có thể thấy rõ trong phòng không có ai trốn.
"Một đứa nha hoàn thấp hèn mà có thể vào được nội viện của phu nhân Hầu phủ, sau khi trộm đồ lại còn chạy ra đây quấy rầy khách, thật là có bản lĩnh."
Giọng Chu ma ma lập tức hạ xuống.
Cháu trai của phu nhân vội vàng bước tới, quát lui đám người hầu, lại vội vàng xin lỗi Chu Việt Sơn.
"Mụ già trong nội viện không hiểu quy củ bên ngoài, làm kinh động quý khách, xin công tử đừng trách."
Chu Việt Sơn không tỏ rõ thái độ, một lúc lâu sau mới hừ một tiếng từ trong mũi.
"Đi thôi. Lát nữa ta còn phải vào trong hầu hạ. Làm phiền chuyển lời hỏi thăm tới Hầu gia. Xin thứ lỗi ta không thể ở lại lâu."
Lưng ta dán chặt vào ô cửa chạm trổ, chỉ sợ phát ra tiếng động dù là nhỏ nhất.
Giải quyết xong rồi.
Kẻ từng tùy ý ức h.i.ế.p ta, giờ đây lại hạ mình đến mức gần như muốn quỳ xuống l.i.ế.m đế giày của Chu Việt Sơn.
Kẻ đã vô số lần kết liễu mạng sống của ta, trước mặt Chu Việt Sơn thậm chí còn không có tư cách mở miệng đáp lời.
Cái c.h.ế.t vô số lần đã dạy ta về sự ác ý sâu sắc của thế đạo này đối với nữ nhân.
Và hôm nay Chu Việt Sơn đã cho ta một bài học mới.
Sự ác ý của thế giới này, không chỉ nhằm vào nữ nhân.
Nó từ trên cao đè xuống, từng tầng từng lớp, nhắm vào tất cả những kẻ thấp hèn đang khổ sở vùng vẫy.
Không phân biệt nam nữ, đối xử như nhau.
Không còn ai đến kiểm tra xem trong căn phòng này còn có người hay không nữa.
Trong sân có lúc yên tĩnh đến nỗi ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Thứ Chu Việt Sơn nhét vào tay ta là một mặt dây chuyền.
Ngọc bích trắng xanh được chạm khắc tinh xảo thành hình một con sư tử ngậm viên ngọc, chạm vào thấy ấm áp, nặng trĩu trong lòng bàn tay ta.
Hắn bảo ta hãy ra ngoài phủ tìm hắn, còn đưa cho ta tín vật để chứng minh thân phận.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hy vọng.
Từ nội viện ra ngoại viện là một trời một vực, nhưng từ ngoại viện đến cổng phủ thì không phải vậy.
Tay phu nhân không thể vươn ra ngoài, mà lão gia còn chưa biết tin ta lén chạy trốn.
Chỉ cần lý do của ta đủ thuyết phục là được.
Khó khăn mà Chu Việt Sơn đặt ra cho ta là hắn không nói cho ta biết thân phận của hắn.
Không biết thân phận của hắn, có nghĩa là dù ta có được tín vật, biết tên hắn cũng vô dụng.
Nhưng làm sao ta có thể không biết chứ?
Ta không chỉ biết thân phận của hắn, ta còn biết cả huy hiệu trên xe ngựa của hắn, biết tiểu tư của hắn sẽ dừng xe ngựa ở đâu vào lúc nào để đợi hắn, càng biết làm thế nào để tránh khỏi ánh mắt của mọi người.
Mảnh ghép cuối cùng của bức tranh, cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh.
Ta nắm chặt mặt dây chuyền, cười sảng khoái.
Lần đó lão gia đã nói với ta như thế nào nhỉ?
"Trung Nghĩa bá xưa nay không có qua lại gì với nhà ta, sao con của ông ta lại nghĩ đến việc lên tiếng bênh vực Hầu phủ? Vì chuyện của Tinh Hà, hôm trước Thái tử còn ban thưởng đồ tới."
“Quyển 《Trang Tử》 kia rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hãy kể rõ ràng."
Đó là lần ta sống lâu nhất, cũng là lần đầu tiên ta tự chọn cái chết, tự mình tìm Chu ma ma xin một bát thuốc phá thai.
Vì đứa con đã thành hình trong bụng ta, lão gia và phu nhân đã cãi nhau một trận lớn.
Lão gia nói dù sinh ra từ bụng ai, đều xem như con của phu nhân.
Chỉ cần xử lý ta ổn thỏa, đứa bé đó sẽ là đích tử duy nhất của Hầu phủ.
Phu nhân làm như vậy, thực sự là muốn cắt đứt đường lui của Hầu phủ và của ông ấy.
Phu nhân hiếm khi mất bình tĩnh, mắng nhiếc cả nhà Hầu phủ từ trên xuống dưới đều bẩn thỉu.
Lão gia tự mình không sinh được mà lại không biết xấu hổ.
Năm đó Lục Tinh Hà từ đâu mà có.
Lão gia bao nhiêu năm qua cam tâm tình nguyện làm một con rùa rụt cổ.
Bây giờ đáng đời cây cong thì bóng cũng cong, chính thất chưa cưới đã làm to bụng nha hoàn trong phòng.
Cả Hầu phủ chính là một trò cười.
Chu ma ma đã sớm đưa hết đám a hoàn ra ngoài, chỉ bỏ sót riêng ta lại.
Cũng phải thôi, trong mắt bọn họ, ta chẳng khác nào người chết, nghe chút tin tức không nên nghe thì đã sao?
Ta nằm trên giường trong căn phòng nhỏ, bụng dưới đau quặn từng cơn, m.á.u cục lớn trào ra không ngừng, thấm đẫm lớp chăn lạnh lẽo, rồi lại tí tách nhỏ giọt xuống nền, tụ thành một vũng đỏ sẫm.
Đau đớn lắm, nhưng đáng giá mà, phải không?
Hơi thở tanh nồng của m.á.u vương vấn môi răng, ta mở miệng, lặng lẽ cười.
Đứa trẻ này, nếu biết tận dụng, quả thực vẫn có thể phát huy tác dụng.
Dù cho thân phận cao sang, thì giữa lão gia và phu nhân cũng đâu có đồng lòng.
Thật ra ta sớm nên nghĩ đến chuyện này rồi.
Lục Tinh Hà đã chết, phu nhân muốn dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ, nhưng lão gia lại không muốn để bà được như ý.
Trước đó là ta đã cầu xin nhầm người.
Ta lấy cớ truyền lời cho phu nhân, ung dung đi đến cửa phía tây.
Hiện giờ phu nhân đang bận rộn trừng phạt Chu ma ma đã đắc tội với khách quý, lão gia đang bận rộn bồi tội cho Chu Việt Sơn, bọn họ không có thời gian đến gây phiền toái cho ta.
Lần đầu tiên ta thật sự bước ra khỏi cánh cửa lớn của Hầu phủ.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ta nên dùng mảnh vải áo đó như thế nào, lấy ra rồi nên nói gì, ta hoàn toàn không biết.
Đó không phải là thứ nên xuất hiện trên người ta, một khi bị phát hiện, hậu quả ra sao ta căn bản không thể đoán được.
Chu Việt Sơn nhìn ta như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nụ cười ấy thoáng qua rồi biến mất, nhưng bởi vì khoảng cách giữa ta và hắn quá gần, nên nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Khác với Lục Tinh Hà, hắn có một vẻ ngoài tuấn tú, ngay cả khi nghiêm nghị, đôi mắt đào hoa cũng ánh lên vẻ đa tình, sinh ra đã có tướng mạo lừa gạt các cô nương.
Chu Việt Sơn lại có khí chất thanh cao lạnh lùng nhất, khi không cười giống như đóa hoa trên đỉnh núi cao.
Nhưng một khi hắn thả lỏng khóe môi, thì đó là băng tan tuyết chảy lộ ra chút phong lưu và phóng túng.
Trong tay ta bị nhét vào một vật lạnh băng.
"Nếu ngươi đã có bản lĩnh chạy đến ngoại viện tìm ta, vậy để ta xem, ngươi có bản lĩnh chạy ra ngoài Hầu phủ chờ ta không."
Cằm hắn khẽ chạm vào vai ta rồi buông ra.
"Chu mỗ vẫn nghe đồn Hầu phủ nhân từ với kẻ dưới, không ngờ việc trị gia lại rối ren đến vậy."
Ta nấp trong góc khuất sau cánh cửa, khi Chu Việt Sơn mở cửa còn cố tình nghiêng người, che khuất khe cửa, để Chu ma ma có thể thấy rõ trong phòng không có ai trốn.
"Một đứa nha hoàn thấp hèn mà có thể vào được nội viện của phu nhân Hầu phủ, sau khi trộm đồ lại còn chạy ra đây quấy rầy khách, thật là có bản lĩnh."
Giọng Chu ma ma lập tức hạ xuống.
Cháu trai của phu nhân vội vàng bước tới, quát lui đám người hầu, lại vội vàng xin lỗi Chu Việt Sơn.
"Mụ già trong nội viện không hiểu quy củ bên ngoài, làm kinh động quý khách, xin công tử đừng trách."
Chu Việt Sơn không tỏ rõ thái độ, một lúc lâu sau mới hừ một tiếng từ trong mũi.
"Đi thôi. Lát nữa ta còn phải vào trong hầu hạ. Làm phiền chuyển lời hỏi thăm tới Hầu gia. Xin thứ lỗi ta không thể ở lại lâu."
Lưng ta dán chặt vào ô cửa chạm trổ, chỉ sợ phát ra tiếng động dù là nhỏ nhất.
Giải quyết xong rồi.
Kẻ từng tùy ý ức h.i.ế.p ta, giờ đây lại hạ mình đến mức gần như muốn quỳ xuống l.i.ế.m đế giày của Chu Việt Sơn.
Kẻ đã vô số lần kết liễu mạng sống của ta, trước mặt Chu Việt Sơn thậm chí còn không có tư cách mở miệng đáp lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái c.h.ế.t vô số lần đã dạy ta về sự ác ý sâu sắc của thế đạo này đối với nữ nhân.
Và hôm nay Chu Việt Sơn đã cho ta một bài học mới.
Sự ác ý của thế giới này, không chỉ nhằm vào nữ nhân.
Nó từ trên cao đè xuống, từng tầng từng lớp, nhắm vào tất cả những kẻ thấp hèn đang khổ sở vùng vẫy.
Không phân biệt nam nữ, đối xử như nhau.
Không còn ai đến kiểm tra xem trong căn phòng này còn có người hay không nữa.
Trong sân có lúc yên tĩnh đến nỗi ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Thứ Chu Việt Sơn nhét vào tay ta là một mặt dây chuyền.
Ngọc bích trắng xanh được chạm khắc tinh xảo thành hình một con sư tử ngậm viên ngọc, chạm vào thấy ấm áp, nặng trĩu trong lòng bàn tay ta.
Hắn bảo ta hãy ra ngoài phủ tìm hắn, còn đưa cho ta tín vật để chứng minh thân phận.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hy vọng.
Từ nội viện ra ngoại viện là một trời một vực, nhưng từ ngoại viện đến cổng phủ thì không phải vậy.
Tay phu nhân không thể vươn ra ngoài, mà lão gia còn chưa biết tin ta lén chạy trốn.
Chỉ cần lý do của ta đủ thuyết phục là được.
Khó khăn mà Chu Việt Sơn đặt ra cho ta là hắn không nói cho ta biết thân phận của hắn.
Không biết thân phận của hắn, có nghĩa là dù ta có được tín vật, biết tên hắn cũng vô dụng.
Nhưng làm sao ta có thể không biết chứ?
Ta không chỉ biết thân phận của hắn, ta còn biết cả huy hiệu trên xe ngựa của hắn, biết tiểu tư của hắn sẽ dừng xe ngựa ở đâu vào lúc nào để đợi hắn, càng biết làm thế nào để tránh khỏi ánh mắt của mọi người.
Mảnh ghép cuối cùng của bức tranh, cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh.
Ta nắm chặt mặt dây chuyền, cười sảng khoái.
Lần đó lão gia đã nói với ta như thế nào nhỉ?
"Trung Nghĩa bá xưa nay không có qua lại gì với nhà ta, sao con của ông ta lại nghĩ đến việc lên tiếng bênh vực Hầu phủ? Vì chuyện của Tinh Hà, hôm trước Thái tử còn ban thưởng đồ tới."
“Quyển 《Trang Tử》 kia rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hãy kể rõ ràng."
Đó là lần ta sống lâu nhất, cũng là lần đầu tiên ta tự chọn cái chết, tự mình tìm Chu ma ma xin một bát thuốc phá thai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì đứa con đã thành hình trong bụng ta, lão gia và phu nhân đã cãi nhau một trận lớn.
Lão gia nói dù sinh ra từ bụng ai, đều xem như con của phu nhân.
Chỉ cần xử lý ta ổn thỏa, đứa bé đó sẽ là đích tử duy nhất của Hầu phủ.
Phu nhân làm như vậy, thực sự là muốn cắt đứt đường lui của Hầu phủ và của ông ấy.
Phu nhân hiếm khi mất bình tĩnh, mắng nhiếc cả nhà Hầu phủ từ trên xuống dưới đều bẩn thỉu.
Lão gia tự mình không sinh được mà lại không biết xấu hổ.
Năm đó Lục Tinh Hà từ đâu mà có.
Lão gia bao nhiêu năm qua cam tâm tình nguyện làm một con rùa rụt cổ.
Bây giờ đáng đời cây cong thì bóng cũng cong, chính thất chưa cưới đã làm to bụng nha hoàn trong phòng.
Cả Hầu phủ chính là một trò cười.
Chu ma ma đã sớm đưa hết đám a hoàn ra ngoài, chỉ bỏ sót riêng ta lại.
Cũng phải thôi, trong mắt bọn họ, ta chẳng khác nào người chết, nghe chút tin tức không nên nghe thì đã sao?
Ta nằm trên giường trong căn phòng nhỏ, bụng dưới đau quặn từng cơn, m.á.u cục lớn trào ra không ngừng, thấm đẫm lớp chăn lạnh lẽo, rồi lại tí tách nhỏ giọt xuống nền, tụ thành một vũng đỏ sẫm.
Đau đớn lắm, nhưng đáng giá mà, phải không?
Hơi thở tanh nồng của m.á.u vương vấn môi răng, ta mở miệng, lặng lẽ cười.
Đứa trẻ này, nếu biết tận dụng, quả thực vẫn có thể phát huy tác dụng.
Dù cho thân phận cao sang, thì giữa lão gia và phu nhân cũng đâu có đồng lòng.
Thật ra ta sớm nên nghĩ đến chuyện này rồi.
Lục Tinh Hà đã chết, phu nhân muốn dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ, nhưng lão gia lại không muốn để bà được như ý.
Trước đó là ta đã cầu xin nhầm người.
Ta lấy cớ truyền lời cho phu nhân, ung dung đi đến cửa phía tây.
Hiện giờ phu nhân đang bận rộn trừng phạt Chu ma ma đã đắc tội với khách quý, lão gia đang bận rộn bồi tội cho Chu Việt Sơn, bọn họ không có thời gian đến gây phiền toái cho ta.
Lần đầu tiên ta thật sự bước ra khỏi cánh cửa lớn của Hầu phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro