Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh
Thiên Sơn Trà Khách
2024-08-27 10:23:28
Đều là Hòa Yến, nhưng thân phận địa vị lại khác nhau một trời một vực.
"Yến Yến, tỉnh rồi sao không nói một tiếng?" Theo tiếng nói bên ngoài, rèm cửa bị vén lên, bóng người mang theo gió lạnh tiến vào.
Đó là một nam tử trung niên râu quai nón, mặt chữ điền, nước da ngăm đen, thân hình cao lớn, tựa như một con gấu vụng về nhưng cường tráng, nụ cười mang theo chút lấy lòng dè dặt. Hắn thấy trong phòng không có ai, liền lớn tiếng gọi: "Thanh Mai, Thanh Mai đâu?"
"Thanh Mai đi hái thuốc rồi." Hòa Yến nhẹ giọng nói.
Nam tử gãi đầu, nói: "À, vậy để cha rót cho con."
Chén thuốc sứ trắng còn chẳng lớn bằng lòng bàn tay nam tử, hắn cũng biết điều này, nên rót vào hết sức cẩn thận, cả gian phòng nhất thời tràn ngập mùi vị thanh khổ của dược thảo. Hòa Yến nhìn hoa mai bên cạnh chén thuốc, ánh mắt chuyển qua gương mặt nam tử, đây chính là phụ thân của nàng, thành môn giáo úy Hòa Tuy.
Hai chữ phụ thân, đối với Hòa Yến mà nói thật xa lạ.
Cha ruột của nàng hẳn là nhị lão gia Hòa Nguyên Lượng của Hòa gia, nhưng bởi vì mang thân phận Hòa Như Phi, chỉ có thể gọi là Hòa Nguyên Lượng nhị thúc. Còn dưỡng phụ của nàng là Hòa Nguyên Thịnh, trên thực tế là đại bá của nàng.
Quan hệ giữa dưỡng phụ và nàng không mấy thân thiết, mà lúc ban đầu khi nàng đề xuất học võ, lại càng hạ xuống điểm đóng băng. Chỉ sau khi nàng lập được công huân, nhận được khen ngợi của Hoàng Thượng mới trở nên nhiệt tình. Mà những năm qua, tuy rằng đại phòng không để nàng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng rốt cuộc cũng không hiểu rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì. Khi còn nhỏ Hòa Yến từng cho rằng là bởi vì không phải phụ thân ruột thịt, nhưng phụ thân thân sinh Hòa Nguyên Lượng đối với nàng cũng hờ hững. Có lẽ là nữ nhi xuất giá tề gia, không nuôi dưỡng ở bên người, tình cảm cũng phai nhạt.
Bởi vậy, về dung mạo của phụ thân, trong đầu Hòa Yến, thậm chí còn không rõ ràng bằng huynh đệ của nàng.
Hòa Tuy trước mặt đã rót thuốc vào trong chén, cẩn thận vớt đi một chút cặn bã phiêu phù trên mặt nước, lại nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến trước mặt Hòa Yến, muốn đút nàng.
Hòa Yến tiếp nhận chén thuốc, nói: "Ta tự mình uống."
Nam tử thu tay lại, ngượng ngùng nói: "Tốt."
Hương thuốc thoảng hương thơm ấm nóng, Hòa Yến chần chừ nhìn chén thuốc trước mặt, nàng nhớ tới lời Hạ thị nói trước khi chết.
“Chén thuốc độc mù ngươi kia, là trưởng bối trong tộc ngươi tự mình đưa tới!”
Trưởng bối trong tộc, là Hòa Nguyên Thịnh? Hay là Hòa Nguyên Lượng? Hay là những người khác? Hứa Chi Hằng là người biết chuyện, những người khác thì sao?
Nàng lại nghĩ tới ngày nàng bị chết đuối, Tiểu Điệp đưa lên chén trà nóng kia. Người khác đưa tới đồ vật, ai biết có phải là vật có lòng dạ khó lường hay không?
Hòa Tuy thấy nàng mãi chẳng chịu uống, tưởng nàng sợ thuốc đắng, bèn cười dỗ dành: "Yến Yến đừng sợ, không đắng đâu, uống hết thuốc là khỏi thôi."
Hòa Yến không do dự nữa, chẳng đợi Hòa Tuy nói thêm, liền đưa môi tới bên chén, ngửa đầu uống cạn.
"Chờ đã..." Hòa Tuy chưa kịp nói, Hòa Yến đã đặt chén không lên bàn, hắn mới thốt ra chữ còn lại trong miệng: "Nóng..."
"Không nóng." Hòa Yến đáp.
Hòa Tuy nhất thời không biết nói gì, môi mấp máy vài cái, rồi nhẹ giọng dặn dò: “Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ở trong phòng, đừng chạy lung tung, cha đi võ trường trước." Nói xong, ông cầm chén thuốc trống dời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hòa Yến, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc là không quen với việc giao lưu thân mật với người khác, nhất là với thân phận nữ tử, lại là một thiếu nữ được nuông chiều nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay như vậy.
Thanh Mai thị nữ còn chưa trở về, tiền công mỗi tháng của Hòa Tuy cũng không nhiều, chức giáo úy cửa thành hiện giờ chỉ là một võ tán quan, không có thực quyền gì, bạc ít đến đáng thương. Người trong phòng này dựa vào một mình Hòa Tuy nuôi dưỡng, ngay cả thị nữ cũng chỉ mời được một người, mà số bạc khác, đại khái đều biến thành bột phấn đầy bàn trang điểm của Hòa tiểu thư.
Hòa Yến đứng dậy, đi tới trước cửa.
Thân thể này mềm mại như ngưng chi bạch ngọc, hương thơm nõn nà, đối với nàng mà nói hoàn toàn xa lạ, không có lực lượng liền không thể bảo vệ mình, nếu nói có cái gì đặc biệt tốt, đó là một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, có thể làm cho nàng nhìn lại ánh sáng nhân gian đã lâu không thấy.
"Yến Yến, tỉnh rồi sao không nói một tiếng?" Theo tiếng nói bên ngoài, rèm cửa bị vén lên, bóng người mang theo gió lạnh tiến vào.
Đó là một nam tử trung niên râu quai nón, mặt chữ điền, nước da ngăm đen, thân hình cao lớn, tựa như một con gấu vụng về nhưng cường tráng, nụ cười mang theo chút lấy lòng dè dặt. Hắn thấy trong phòng không có ai, liền lớn tiếng gọi: "Thanh Mai, Thanh Mai đâu?"
"Thanh Mai đi hái thuốc rồi." Hòa Yến nhẹ giọng nói.
Nam tử gãi đầu, nói: "À, vậy để cha rót cho con."
Chén thuốc sứ trắng còn chẳng lớn bằng lòng bàn tay nam tử, hắn cũng biết điều này, nên rót vào hết sức cẩn thận, cả gian phòng nhất thời tràn ngập mùi vị thanh khổ của dược thảo. Hòa Yến nhìn hoa mai bên cạnh chén thuốc, ánh mắt chuyển qua gương mặt nam tử, đây chính là phụ thân của nàng, thành môn giáo úy Hòa Tuy.
Hai chữ phụ thân, đối với Hòa Yến mà nói thật xa lạ.
Cha ruột của nàng hẳn là nhị lão gia Hòa Nguyên Lượng của Hòa gia, nhưng bởi vì mang thân phận Hòa Như Phi, chỉ có thể gọi là Hòa Nguyên Lượng nhị thúc. Còn dưỡng phụ của nàng là Hòa Nguyên Thịnh, trên thực tế là đại bá của nàng.
Quan hệ giữa dưỡng phụ và nàng không mấy thân thiết, mà lúc ban đầu khi nàng đề xuất học võ, lại càng hạ xuống điểm đóng băng. Chỉ sau khi nàng lập được công huân, nhận được khen ngợi của Hoàng Thượng mới trở nên nhiệt tình. Mà những năm qua, tuy rằng đại phòng không để nàng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng rốt cuộc cũng không hiểu rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì. Khi còn nhỏ Hòa Yến từng cho rằng là bởi vì không phải phụ thân ruột thịt, nhưng phụ thân thân sinh Hòa Nguyên Lượng đối với nàng cũng hờ hững. Có lẽ là nữ nhi xuất giá tề gia, không nuôi dưỡng ở bên người, tình cảm cũng phai nhạt.
Bởi vậy, về dung mạo của phụ thân, trong đầu Hòa Yến, thậm chí còn không rõ ràng bằng huynh đệ của nàng.
Hòa Tuy trước mặt đã rót thuốc vào trong chén, cẩn thận vớt đi một chút cặn bã phiêu phù trên mặt nước, lại nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến trước mặt Hòa Yến, muốn đút nàng.
Hòa Yến tiếp nhận chén thuốc, nói: "Ta tự mình uống."
Nam tử thu tay lại, ngượng ngùng nói: "Tốt."
Hương thuốc thoảng hương thơm ấm nóng, Hòa Yến chần chừ nhìn chén thuốc trước mặt, nàng nhớ tới lời Hạ thị nói trước khi chết.
“Chén thuốc độc mù ngươi kia, là trưởng bối trong tộc ngươi tự mình đưa tới!”
Trưởng bối trong tộc, là Hòa Nguyên Thịnh? Hay là Hòa Nguyên Lượng? Hay là những người khác? Hứa Chi Hằng là người biết chuyện, những người khác thì sao?
Nàng lại nghĩ tới ngày nàng bị chết đuối, Tiểu Điệp đưa lên chén trà nóng kia. Người khác đưa tới đồ vật, ai biết có phải là vật có lòng dạ khó lường hay không?
Hòa Tuy thấy nàng mãi chẳng chịu uống, tưởng nàng sợ thuốc đắng, bèn cười dỗ dành: "Yến Yến đừng sợ, không đắng đâu, uống hết thuốc là khỏi thôi."
Hòa Yến không do dự nữa, chẳng đợi Hòa Tuy nói thêm, liền đưa môi tới bên chén, ngửa đầu uống cạn.
"Chờ đã..." Hòa Tuy chưa kịp nói, Hòa Yến đã đặt chén không lên bàn, hắn mới thốt ra chữ còn lại trong miệng: "Nóng..."
"Không nóng." Hòa Yến đáp.
Hòa Tuy nhất thời không biết nói gì, môi mấp máy vài cái, rồi nhẹ giọng dặn dò: “Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ở trong phòng, đừng chạy lung tung, cha đi võ trường trước." Nói xong, ông cầm chén thuốc trống dời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hòa Yến, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc là không quen với việc giao lưu thân mật với người khác, nhất là với thân phận nữ tử, lại là một thiếu nữ được nuông chiều nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay như vậy.
Thanh Mai thị nữ còn chưa trở về, tiền công mỗi tháng của Hòa Tuy cũng không nhiều, chức giáo úy cửa thành hiện giờ chỉ là một võ tán quan, không có thực quyền gì, bạc ít đến đáng thương. Người trong phòng này dựa vào một mình Hòa Tuy nuôi dưỡng, ngay cả thị nữ cũng chỉ mời được một người, mà số bạc khác, đại khái đều biến thành bột phấn đầy bàn trang điểm của Hòa tiểu thư.
Hòa Yến đứng dậy, đi tới trước cửa.
Thân thể này mềm mại như ngưng chi bạch ngọc, hương thơm nõn nà, đối với nàng mà nói hoàn toàn xa lạ, không có lực lượng liền không thể bảo vệ mình, nếu nói có cái gì đặc biệt tốt, đó là một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, có thể làm cho nàng nhìn lại ánh sáng nhân gian đã lâu không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro